Cô hy vọng người thân có thể vượt qua ranh giới âm dương để được đoàn tụ bất cứ lúc nào.
Cô không đủ vĩ đại, cũng không đủ chính nghĩa để cứu thế giới hay làm anh hùng. Thứ cô muốn, chỉ là mở ra một chút đặc quyền trong khả năng của mình.
Để những người bị cách trở bởi âm dương, đau khổ vì nhớ nhung, có một cơ hội – dù chỉ là nhỏ nhoi – để gặp lại người thân.
Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc một ngày nào đó, những hồn ma trong Nhà Ma sẽ bị người thân nhận ra. Nhưng cô không ngờ, chuyện này lại đến sớm như vậy.
Bước vào văn phòng của Tề Hồng Vĩ trong phó bản Như Hoa, cô lập tức nghe thấy tiếng khóc nức nở.
"Hu hu, cha ơi! Con nhớ cha, nhớ cha nhiều lắm!"
"Hu hu, thật tuyệt vời, không ngờ cha vẫn còn sống!"
Tề Nhị ôm chặt lấy Tề Hồng Vĩ, nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Nhưng Tề Hồng Vĩ chỉ liếc anh ta một cái đầy ghét bỏ: "Con mừng hơi sớm rồi. Cha đây đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
Ý ông là gì? Không phải cha anh ta đang đứng ngay trước mặt sao?
Vậy câu "chết từ lâu rồi" nghĩa là gì?
Chẳng lẽ... người trước mặt chỉ là một ảo giác?
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu, khiến Tề Nhị suýt nữa mất kiểm soát. Anh ta cố nén cảm xúc, cẩn thận đưa tay lên, định chạm vào mặt cha mình để xác nhận xem ông có thực sự tồn tại hay không.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nhưng còn chưa kịp chạm tới, Tề Hồng Vĩ đã hét toáng lên, nhanh như chớp nhảy vọt ra xa.
Động tác linh hoạt đến đáng ngờ, hoàn toàn không giống người cha suốt ngày than đau lưng của anh ta.
"Đừng chạm vào cha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tề Hồng Vĩ nhướn mày, ánh mắt ghét bỏ như nhìn một đống rác: "Nhìn tay con kìa, vừa lau mũi xong đã định chạm vào mặt cha. Bẩn không? Bẩn không? Con lớn từng này rồi mà vẫn y như hồi bé."
Tề Nhị đỏ mặt, xấu hổ rụt tay lại, lúng túng lau vào quần.
Nhưng ngay sau đó, anh ta ngước lên, nghiêm túc quan sát cha mình.
Càng nhìn, càng thấy không đúng.
Trước đây, cha anh ta lúc nào cũng than đau chỗ này, nhức chỗ kia, đặc biệt là cột sống. Đừng nói đến chuyện nhảy nhót, ngay cả ngồi thôi cũng khó chịu, lúc nào cũng phải nằm sấp mới đỡ đau.
Nhưng người đàn ông trước mặt, động tác linh hoạt như một con mèo. Không những thế, mái tóc bạc trước kia đã đen trở lại, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng phai nhạt đi, trông trẻ ra ít nhất cả chục tuổi.
Không chỉ ngoại hình thay đổi, mà tâm lý cũng khác biệt hoàn toàn.
Trước đây, cha anh ta là người hay lo nghĩ. Ông luôn lo cho con cái, lo cho công ty, lo cho nhân viên. Đặc biệt, ông rất phiền muộn vì ngành truyền thống ngày càng suy thoái, nhất là ngành thực phẩm với sự cạnh tranh khốc liệt.
Tóc ông bạc trắng vì suy nghĩ quá nhiều, đôi mày lúc nào cũng cau chặt, cả người mang theo áp lực nặng nề.
Nhưng bây giờ...
Ông hoạt bát, nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống, thậm chí còn hơi tinh nghịch. Không còn dáng vẻ nặng nề của một người đàn ông trung niên gánh vác quá nhiều trách nhiệm nữa, mà giống như đã trút bỏ tất cả gánh nặng trên đời.
Tề Nhị lẩm bẩm: "Cha... cha thay đổi rồi."
Tề Hồng Vĩ nhướng mày: "Thay đổi chỗ nào? Biến thành xác sống à?"
Tề Nhị: "..."
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của con trai, Tề Hồng Vĩ cười ha hả, sau đó quay sang Lê Diệu – người vừa bước vào – rồi hào hứng giới thiệu:
"Bà chủ, để tôi giới thiệu, đây là cậu con trai út của tôi, Tề Triển Bằng. Cô cứ gọi nó là Tề Nhị, thằng nhóc này hơi ngốc một chút."
Nghe vậy, Lê Diệu nhướng mày, nhìn về phía Tề Nhị.
Công tử mà Ngưu Cố dẫn đến đây... không ngờ lại là con trai của Tề Hồng Vĩ.
Cô hơi mỉm cười, chào hỏi: "Chào anh, anh Tề Nhị. Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tề Nhị vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta nhìn từ cha mình sang Lê Diệu, ánh mắt tràn đầy hoang mang.
"Cha... cha thật sự là cha của con sao?" Anh ta thử hỏi.