Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 129



Tề Hồng Vĩ nói với vẻ đầy biết ơn, không ngừng ca ngợi Lê Diệu như thể cô là vị thần cứu rỗi duy nhất trên đời.

Lê Diệu đứng đó, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nếu không nhờ chiếc mặt nạ che đi, chắc cô đã không biết giấu mặt vào đâu.

"Tôi chỉ giúp một chút thôi, ông đừng tâng bốc quá mức như thế…" Cô lầm bầm.

Tề Nhị nghe xong, trong lòng trào dâng vô số cảm xúc phức tạp. Anh ta không ngờ, trong suốt thời gian qua, cha mình đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Nhìn sang Lê Diệu, đôi mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:

"Bà chủ… cô thực sự quá vĩ đại. Cảm ơn cô đã cứu cha tôi, đã giúp ông ấy có một nơi để nương tựa. Và cảm ơn cô… đã giúp tôi có thể gặp lại ông ấy lần nữa."

Càng nói, giọng anh ta càng run rẩy, đến cuối cùng không thốt nên lời, chỉ có thể cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn vô hạn.

May mà có Lê Diệu.

Nhìn Tê Nhị chỉ đứng đó khóc, không có lấy một lời cảm ơn hay hành động nào thực tế, Lê Diệu giả vờ thở dài, cố ý than thở:

"Cứu giúp người khác là điều tôi mong muốn. Tôi chỉ cố gắng làm những việc nhỏ trong khả năng của mình thôi. Đáng tiếc, sức tôi có hạn. Nếu mà có thể..."

Cô đã ám chỉ đến mức này rồi, chẳng lẽ anh ta còn chưa hiểu sao?

Lê Diệu nhìn Tê Nhị đầy mong đợi.

Quả nhiên, Tê Nhị rất thông minh, hiểu ngay ý tứ trong lời nói của cô. Anh ta vội vàng nói:

"Bà chủ, tôi… tôi cũng muốn góp một chút sức lực. Tôi biết mình chỉ là người bình thường, không có pháp lực cao thâm như cô, nhưng người bình thường cũng có sức mạnh riêng. Chỉ cần cô cần, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Thấy Tê Nhị hiểu chuyện, Lê Diệu hài lòng gật đầu.

Thực ra, ngay từ đầu, cô đã cố ý không để Như Hoa và Họa Bì che mờ hoàn toàn diện mạo của các nhân viên ma. Chỉ vì chờ đợi ngày này — ngày mà những linh hồn ấy được người thân nhận ra.

Một mặt, điều đó giúp họ được đoàn tụ với gia đình.

Mặt khác… hì hì, nó cũng giúp mở rộng mối quan hệ cho Nhà Ma. Có mối quan hệ với cả hai giới âm dương, điều này sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển của Nhà Ma sau này.

Thấy Tê Nhị đã chủ động ngỏ ý, Lê Diệu không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

"Thực ra có một việc tôi cần anh giúp. Như anh thấy đấy, Nhà Ma hiện nay rất đông khách, đặc biệt là nhà hàng. Khách đến ăn quá nhiều, nguồn cung hải sản không đủ. Nhưng hiện tại, chỉ có một mình tôi quản lý mọi thứ, sức tôi có hạn, không thể lo hết. Tôi mong anh có thể cung cấp nguyên liệu cho Nhà Ma. Yên tâm, tôi không để anh chịu thiệt đâu, giá cả cứ theo giá thị trường."

Tê Nhị vội vàng xua tay, giọng đầy chân thành:

"Bà chủ nói vậy làm gì! Đừng nói giá thị trường, cho dù tôi có phải chịu lỗ, tặng không tôi cũng sẵn lòng. Cô đã cứu cha tôi, cô là ân nhân của tôi!"

Lê Diệu lắc đầu, kiên quyết nói:

"Làm ăn thì phải sòng phẳng."

Nói xong, cô đứng dậy rời đi, để lại không gian riêng cho hai cha con họ đoàn tụ.

Vừa đi, Lê Diệu vừa cười thầm trong lòng.

Thật may mắn! Đang lo không có ai quán xuyến những việc bên ngoài, thì Tê Nhị lại tự nguyện dâng mình lên.

Từ nay, những công việc lặt vặt như nhập hàng, nhận hàng, kiểm tra hàng đều có thể giao lại cho anh ta. Như vậy, cô có thể toàn tâm toàn ý lên kế hoạch phát triển Nhà Ma rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com