Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 155



Lê Diệu suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng hoàn thiện mọi chi tiết cho phó bản.

Phó bản chỉ có một cơ hội duy nhất để "Cụ thể hóa Tràng Cảnh". Một khi đã hoàn thành, mọi thứ sẽ cố định, không thể thay đổi. Vì vậy, cô không muốn làm qua loa hay để lại bất kỳ điều gì hối tiếc. Cô phải chắc chắn tất cả đều hoàn hảo trước khi bắt tay vào xây dựng.

Có lẽ vì suốt cả ngày luôn nghĩ về phó bản của Nhiếp Tiểu Thiến, nên đến tối, cô thường mơ thấy những giấc mơ liên quan.

Để không bị những giấc mơ này làm xáo trộn suy nghĩ, Lê Diệu nhờ Heo Vòi Voi nuốt chúng vào bụng, rồi nhả ra vào ban ngày. Khi đó, cô sẽ phân tích lại, giữ lại những ý tưởng hay và loại bỏ những thứ không khả thi.

Vừa mới sửa xong một giấc mơ, điện thoại cô bất ngờ đổ chuông.

Là bác sĩ Trịnh.

Giọng bà ấy dịu dàng vang lên:

"Diệu Diệu, lần trước cô nói về Lá bùa nhìn xuyên thấu, có tiến triển gì chưa?"

Từ sau khi tiếp xúc nhiều hơn với Lê Diệu, bác sĩ Trịnh dần hiểu rõ con người cô, biết rằng cô không tùy tiện làm hại hồn ma. Vì vậy, sự e ngại ban đầu cũng giảm bớt.

Phòng khám Đông y của bà đã mở được một thời gian, nhưng vì nằm trong khu vực Nhà Ma Phong Đô, du khách đều mặc định đó là một phần của phó bản. Họ vào đây chỉ để tìm manh mối, chứ chẳng ai thật sự đến khám bệnh.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Mãi đến vài ngày trước, có một du khách tò mò nhờ bà bắt mạch.

Chỉ một lần bắt mạch, bà đã phát hiện ra dấu hiệu ung thư phổi.

Người đó ban đầu còn tưởng bà nói bừa, nhưng khi bác sĩ Trịnh mô tả một số triệu chứng, đối phương mới sững người – vì quả thật, gần đây họ có những dấu hiệu giống hệt.

Quá lo lắng, người này lập tức đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả chụp CT cho thấy có nốt mờ dạng hỗn hợp ở phổi, khả năng cao là ung thư tuyến phổi.

Dù kết quả sinh thiết chưa có, nhưng vì hoang mang, người này vội vã quay lại tìm bác sĩ Trịnh.

Do không mang theo phim chụp, bác sĩ Trịnh gọi cho Lê Diệu để hỏi về Lá bùa nhìn xuyên thấu.

Lê Diệu vỗ trán, chợt nhớ ra mình đã quên bẵng chuyện này từ lâu.

Cô vội trấn an:

"Bà đừng lo, chờ tôi một chút."

Sau khi cúp máy, cô lập tức lấy giấy bút ra vẽ bùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vẽ xong vài lá bùa nhìn xuyên thấu, cô dán lên tường để thử nghiệm.

Sau vài lần thử, Lê Diệu rút ra kết luận: lá bùa này có giới hạn khoảng cách, chỉ có thể nhìn xuyên trong phạm vi 20 cm – tương đương độ dày một bức tường. Nếu dán bùa lên tường mỏng, có thể thấy được bên trong; nhưng nếu tường quá dày, hoàn toàn không nhìn xuyên qua được.

Cô cúi xuống nhìn cơ thể mình, ước lượng khoảng cách từ bụng đến lưng chỉ tầm 15 cm, chưa đến 20 cm. Nếu dán bùa lên người, có lẽ cũng không thể nhìn rõ được nội tạng bên trong.

Lá bùa này cần được cải tiến!

Cô cầm bút, gõ nhẹ vào đầu, suy nghĩ phương án điều chỉnh.

Heo Vòi Voi tò mò ghé lại gần, hỏi:

"Chủ nhân, cô đang làm gì vậy?"

Lê Diệu nhíu mày:

"Tôi muốn cải tiến lá bùa nhìn xuyên thấu, tốt nhất là có thể điều chỉnh khoảng cách nhìn xuyên."

Heo Vòi Voi: "…"

Cô nghĩ mình là ai chứ?

Ngay cả một lá bùa tuyệt phẩm cũng không làm cô hài lòng, lại còn muốn nâng cấp nó? Sao cô không bay lên trời luôn đi?

Lá bùa nhìn xuyên thấu vốn đã là một dạng bùa phức tạp, được tạo ra bằng cách kết hợp phù văn, tỉnh đồ, quẻ Dịch, ngũ hành, thiên can địa chi… Không phải cứ học được phù văn là có thể tùy tiện vẽ bùa.

Hơn nữa, lá bùa hiện tại được thiết kế chủ yếu để nhìn xuyên tường. Tường thuộc ngũ hành Thổ, muốn nhìn xuyên phải dùng ngũ hành Mộc – vì Mộc khắc Thổ. Nhưng chỉ có Mộc thôi thì chưa đủ, cần kết hợp với tỉnh đồ sao trời và các loại phù văn khác mới có thể tạo ra một lá bùa hoàn chỉnh.

Nhưng con người thì khác.

Muốn nhìn xuyên qua da thịt để thấy ngũ tạng lục phủ?

Cực kỳ khó!

Heo Vòi Voi thở dài, nhìn chủ nhân của mình đầy chán nản. Nó cảm thấy Lê Diệu đang lãng phí thời gian vào một thứ viển vông.

Thay vì vẽ bùa, sao cô không nghĩ cách kiếm tiền mua máy CT cho nhanh?

Nó là một thần thú cao quý, tại sao lại phải ở đây, phục tùng một chủ nhân ngốc nghếch như vậy chứ?!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com