Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 158



"Trả, trả, trả!" Cô gái vội vàng quét mã.

Bạn trai đi cùng thấy vậy, sắc mặt có chút khó chịu, kéo tay cô, thấp giọng nói:

"Em điên rồi à? Bà ấy đâu có giấy phép hành nghề, sao có thể tin được? Để anh đưa em đến bệnh viện lớn kiểm tra lại."

Cô gái có chút do dự.

Thật lòng mà nói, cô vẫn hơi sợ. Nhưng khi nhớ lại dáng vẻ xúc động của bệnh nhân ung thư phổi ban nãy, cảm ơn bác sĩ Trịnh đầy chân thành, cô lại thấy có chút yên tâm. Nếu bà ấy có thể phát hiện ung thư sớm, chắc cũng không phải kẻ lừa đảo.

Chỉ là chỉnh xương thôi, chắc cũng không có gì đáng lo.

"Được, bác sĩ, nhờ bà giúp tôi chỉnh xương."

Bạn trai cô nghe vậy thì cuống lên, cố gắng ngăn cản nhưng không thành, đành vội vàng dặn dò: "Bác sĩ, bà nhẹ tay thôi nhé! Đừng làm gãy xương cô ấy, xương cô ấy mong manh lắm!"

Bác sĩ Trịnh chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ bình tĩnh ra hiệu cho cô gái nằm lên giường bệnh ở góc phòng. Động tác của bà nhanh gọn, dứt khoát, chỉ trong chớp mắt đã chỉnh xong.

"Xong rồi." Bác sĩ Trịnh phủi tay, giọng thản nhiên.

Cô gái chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bạn trai kéo dậy. Cô thử đứng lên, đi lại vài bước.

Không đau.

Cô kinh ngạc nhìn bác sĩ Trịnh, lại cúi đầu nhìn chân mình, rồi đột ngột nhảy lên tại chỗ.

"Không đau nữa! Không đau chút nào!"

Cô kích động kéo tay bạn trai, nhảy nhót mấy cái: "Không đau nữa thật rồi!"

Bạn trai cô cũng há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình.

"Thế còn eo thì sao?" Bác sĩ Trịnh chậm rãi hỏi.

Cô gái theo phản xạ sờ tay lên eo, cau mày: "Vẫn còn đau."

"Phải chụp cộng hưởng từ xem sao." Bác sĩ Trịnh nói, "Bên tôi có thể chụp, nhưng không in ảnh. Giá hai trăm sáu mươi tệ. Chụp không?"

"Chụp, chụp, chụp!" Bạn trai cô chưa đợi cô trả lời đã nhanh chóng móc ví thanh toán.

Trước đó anh ta lo bác sĩ không có tay nghề, nên không muốn bạn gái thử. Nhưng bây giờ tận mắt thấy cô ấy khỏi đau chân ngay lập tức, anh ta nào dám do dự nữa, vội vã thể hiện sự hào phóng của mình.

Bác sĩ Trịnh nhận tiền, lấy ra một lá bùa, dẫn cô gái vào căn phòng bên cạnh. Bà dán lá bùa lên eo cô ấy.

Ngay lập tức, hình ảnh xương bên trong hiện ra trước mắt.

Từng khớp nối, từng đoạn cột sống đều rõ ràng như thể có thể nhìn xuyên qua từng chi tiết của bộ xương. Khớp nào bị lồi ra, chỗ nào sưng viêm, gai xương hay dấu hiệu thoái hóa đều thấy không sót thứ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Ừm, đĩa đệm giữa L5-S1 bị lồi ra phía sau và hơi lệch sang phải. Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm."

Cô gái gật đầu, giọng đầy kinh ngạc: "Trước đây tôi đã chụp cộng hưởng từ rồi, quả thật là bị lồi đĩa đệm L5-S1... Bác sĩ, tôi có cần uống thuốc không?"

"Không cần." Bác sĩ Trịnh lắc đầu: "Tôi sẽ đẩy nó về chỗ cũ."

Cô gái: "..."

Cái gì cơ?

Cô có nghe lầm không?

Lồi đĩa đệm... mà cũng đẩy về được?

Cái này chẳng phải chỉ có thể phẫu thuật thôi sao?!

"Bác, bác sĩ, bà vừa nói gì?" Cô lắp bắp, "Đẩy... đẩy về chỗ cũ á?"

"Đúng, đẩy về chỗ cũ."

Trước khi chết, bác sĩ Trịnh không thể làm được điều này. Nhưng bây giờ đã trở thành hồn ma, bà có thể sử dụng pháp lực bao bọc đĩa đệm bị lồi, từng chút một đẩy nó trở về vị trí ban đầu.

"Chữa không? Nếu chữa, giá một nghìn tệ một lần, cần hai đến ba lần."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cô gái chần chừ, quay sang nhìn bạn trai, rồi lại nhìn bác sĩ Trịnh.

"Có thể... tôi ra ngoài bàn bạc với bạn trai một chút không?"

"Được, cứ bàn bạc đi."

Cô gái bước ra khỏi phòng chụp, lập tức kể lại những gì bác sĩ Trịnh vừa nói với bạn trai:

"Bác sĩ bảo có thể đẩy đĩa đệm lồi về chỗ cũ, một nghìn tệ một lần, cần hai đến ba lần."

Chưa đợi bạn trai cô lên tiếng, một người đàn ông trung niên đứng gần đó đã lập tức chen vào, lớn giọng phản bác:

"Vớ vẩn!"

Ông ta hừ lạnh, giọng đầy nghiêm trọng: "Chữa cột sống không thể đùa được! Làm không cẩn thận là liệt đấy!"

"Tôi bị lồi đĩa đệm cả chục năm nay, đã thử đủ các phương pháp: vật lý trị liệu, xoa bóp, châm cứu, uống thuốc, còn suýt nữa phải phẫu thuật. Nhưng chưa bao giờ nghe nói lồi đĩa đệm có thể đẩy về chỗ cũ. Này cô, đừng để bị lừa!"

"Lồi đĩa đệm không thể đẩy về, chỉ có thể để cơ thể tự hấp thụ. Đây là bệnh tự giới hạn, không chữa được nhưng cũng không chết. Cứ kiên nhẫn tập luyện, lâu dần sẽ thuyên giảm, tự tiêu biến. Đừng quá lo lắng."

Nói xong, ông ta quay ngoắt sang bác sĩ Trịnh, sắc mặt khó chịu:

"Bà là nhân viên Nhà Ma thì cứ làm tốt công việc của mình đi, đừng có chữa bậy chữa bạ!"

"Bà có giấy phép hành nghề không? Nếu còn tiếp tục làm bừa, tôi sẽ khiếu nại bà!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com