Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 162



"Mấy ní ơi, tôi đến rồi! Đông người phết!"

Số lượng người xem livestream bắt đầu tăng dần, ai cũng hào hứng thúc giục:

"Đại Xuyên, quay cổng chính cho tụi tôi xem đi!"

"Đúng đó, quay cổng chính đi. Tôi thấy có nhiều người đăng ảnh rồi, nhìn hùng vĩ mà rùng rợn lắm. Không biết là thật hay chỉ do hiệu ứng hình ảnh?"

"Nghe nói cổng này mới được sửa lại, vì trước đây có trẻ con nhìn thấy mà khóc thét!"

"Ồ, vậy à? Cổng mới đẹp thật, nhưng tôi vẫn muốn xem thử cổng cũ nó đáng sợ cỡ nào."

Đáp lại mong muốn của mọi người, Đại Xuyên điều chỉnh góc quay, chậm rãi lia máy từ dưới lên, để lộ toàn bộ vẻ uy nghi của cổng chính Nhà Ma Phong Đô. Khi cảnh tượng hiện lên rõ ràng, bình luận lại bùng nổ:

"Uầy, nhìn chất thật!"

"Quá đáng sợ! Mấy ông xem kỹ chưa? Cái bóng đen bên góc trái kia là gì vậy?"

Sau khi quay cổng một lúc, Đại Xuyên di chuyển vào bên trong, hướng đến Sảnh Nghỉ Ngơi Nhật Luân – nơi có lối vào, quầy vé và khu nghỉ ngơi.

"Người nhà ơi, đây là sảnh nghỉ, chỗ vào ra và cũng là nơi mua vé đây. Để tôi mua vé trước đã."

Số lượng người xem tiếp tục tăng lên chóng mặt. Gần đây, Nhà Ma Phong Đô đang làm mưa làm gió trên Douyin, ai đến cũng khen nức nở, khiến dân tình càng thêm tò mò về bên trong.

Một lát sau, Đại Xuyên cầm trên tay hai tấm vé, đưa lên màn hình cho mọi người xem rõ:

"Vé đây rồi! Đây là vé phó bản Họa Bì, nhìn âm u ghê. Trên vé có in hình một cô dâu quỷ mặc hỉ phục, chắc chính là Họa Bì luôn đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Còn đây là vé phó bản Như Hoa, hình vẽ theo phong cách Hồng Kông, nhìn cũng cuốn lắm!"

"Mọi người muốn tôi đi phó bản nào trước đây?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Họa Bì! Đi Họa Bì trước đi!"

"Không, Như Hoa trước! Tôi muốn xem Như Hoa!"

"Đi Họa Bì đi, nghe nói phó bản này ngắn hơn. Biết đâu mới vào được vài phút, Đại Xuyên đã sợ tè ra quần rồi!"

Thấy dòng bình luận trêu chọc, Đại Xuyên bật cười, còn khán giả thì rôm rả hưởng ứng. Sau một hồi tranh luận, mọi người thống nhất sẽ đi Họa Bì trước.

"Được rồi, tôi vào Họa Bì trước nhé!" Đại Xuyên hào hứng nói, nhưng ngay sau đó lại hơi chần chừ: "Có điều, phó bản này không được phép livestream. Để tôi hỏi thử quản lý xem có thể quay một phần mà không ảnh hưởng đến bí mật kinh doanh không."

Nói rồi, Đại Xuyên tìm đến Tiểu Chanh – nhân viên phụ trách hướng dẫn khách, và được cô ấy dẫn đi gặp quản lý Bạch Linh.

Vấn đề quay phim, chụp ảnh từ lâu đã được Lê Diệu bàn bạc kỹ lưỡng với Bạch Linh. Thực ra, Nhà Ma Phong Đô không cấm quay phim hay chụp ảnh, vì mọi thứ ở đây đều là thật. Trong Nhà Ma, các hồn ma giống con người, có thể nói chuyện, làm việc, thậm chí sử dụng công cụ. Ngay cả khi quay bằng điện thoại, hình ảnh của họ vẫn rõ ràng, không hề có hiệu ứng bóng mờ hay nhiễu động như trong các câu chuyện ma thông thường.

Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở việc quay phim mà là ở hậu quả của nó.

Thứ nhất, Nhà Ma có quá nhiều yếu tố kỳ bí, vượt xa phạm vi giải thích của khoa học. Nếu những hình ảnh này lan truyền rộng rãi, chắc chắn sẽ gây ra hoài nghi và kéo theo nhiều phiền toái.

Thứ hai, các hồn ma như Nhiếp Tiểu Thiến và Như Hoa lại quá xinh đẹp. Nếu hình ảnh của họ xuất hiện trên mạng, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Mà một khi dân mạng tò mò, họ sẽ tìm kiếm thông tin về những người này.

Khi đó, điều gì sẽ xảy ra? Chẳng có bất kỳ dữ liệu nào về họ cả! Không hồ sơ, không gia đình, không dấu vết tồn tại, chẳng phải sẽ càng làm dấy lên nghi vấn sao?

Suy cho cùng, Nhiếp Tiểu Thiến và Như Hoa vốn là hồn ma, mà còn là những hồn ma đã qua đời từ hàng trăm năm trước. Họ không có hộ khẩu, không có danh tính chính thức, chẳng khác gì những “hộ đen” không thể xuất hiện công khai trước công chúng.

Lê Diệu từng nghĩ đến việc kết nối với các cơ quan cấp cao hơn. Cô nghe nói chính phủ có một tổ chức chuyên nghiên cứu và quản lý các hiện tượng siêu nhiên. Nếu có thể liên hệ được, biết đâu cô có thể giúp Nhiếp Tiểu Thiến và Như Hoa làm giấy tờ tùy thân hợp pháp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com