Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 171



Bác Cả Lê giận dữ quát: "Im ngay! Không được lôi anh Ba của con vào chuyện này!"

Lê Tứ bị đánh đến nghiêng mặt, nhưng không phản kháng, chỉ cúi đầu siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia căm phẫn.

Thấy không khí căng thẳng, Lê Đạt bước tới, vỗ vai em trai trấn an, sau đó quay sang cha: "Bố, con nhớ anh Ba có để lại một chiếc túi gấm. Có thể dùng nó không?"

Bác Cả Lê hít sâu một hơi, lắc đầu: "Đó là túi gấm cứu mạng, không đến lúc nguy cấp thì không thể dùng. Hơn nữa…"

Ông ta nhìn các con, giọng nói trầm thấp: "Anh Ba từng nói rõ, trong túi gấm chỉ ghi lại tà thuật. Nếu sử dụng, sẽ bị phản phệ."

Lê Đạt im lặng.

Diệp Thúy Vân gần như bật khóc, nghẹn giọng: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được! Chẳng lẽ chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn, để Lê Diệu ức h.i.ế.p đến tận cùng sao?"

"Đừng lo."

Bác Cả Lê trầm giọng, ánh mắt âm trầm: "Chỉ cần tìm được Lê Diệu, giữ nó bên mình, khí vận trên người nó sẽ liên tục chảy về phía chúng ta."

"Tìm thế nào đây?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Diệp Thúy Vân liếc sang chồng, không nhịn được oán trách: "Ông luôn giữ thể diện, không dám rầm rộ tìm kiếm. Cả thế giới rộng lớn thế này, cô ta muốn trốn ở đâu thì trốn, làm sao mà tìm ra?"

Ngón tay Bác Cả Lê gõ nhẹ lên bàn, gương mặt nghiêm nghị.

"Là tôi quá coi trọng tình thân."

Ông ta khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao: "Luôn nghĩ rằng nó là con gái của em trai mình, không nỡ ra tay. Nhưng giờ xem ra, không cần thiết nữa."

"Đồ xấu xa thì vẫn là xấu xa. Nó khắc c.h.ế.t cha mẹ ruột, giờ còn muốn hại cả nhà ta."

"Hừ…"

Bác Cả Lê híp mắt, giọng nói lạnh buốt: "Đúng là sao Thiên Ma, không nên tồn tại trên đời này."

Ông ta nhìn mọi người trong phòng, cười nhạt: "Lần này, tôi sẽ không mềm lòng nữa."

"Chờ Lê Nhị tỉnh lại, chúng ta sẽ lợi dụng danh tiếng của nó trên mạng để đăng tin tìm kiếm Lê Diệu. Công khai ảnh của nó."

Ông ta nheo mắt, giọng đầy sát khí: "Tôi không tin, toàn mạng truy lùng mà lại không tìm ra con nhãi đó!"

Diệp Thúy Vân nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta lau nước mắt, nghiến răng: "Đáng lẽ phải làm vậy từ lâu! Nếu tìm thấy nó sớm hơn, Dương Dương đã không phải chịu khổ thế này!"

Vừa dứt lời, trên giường bệnh, Lê Dương khẽ cử động, hàng mi run lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô ta mở mắt.

"Dương Dương!"

Diệp Thúy Vân lập tức chạy đến, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào: "Con gái đáng thương của mẹ!"

Lê Dương vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, đầu óc còn mơ hồ, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh. Bố mẹ và anh trai đều ở đó, vẻ mặt lo lắng. Cô khẽ cử động, giọng khàn đặc:

"Con sao vậy? Sao con lại ở đây?"

Vừa dứt lời, một cảm giác bất an chợt ập đến. Cô sững người, đầu óc nhanh chóng tua ngược về trước lúc bất tỉnh.

Buổi livestream thách đấu...

Lê Dương hít mạnh một hơi, lòng bàn tay lạnh toát. Cô lập tức bật dậy, hoảng hốt hỏi:

"Mẹ, trên mạng đang nói gì về con? Mọi người... có phải đang chửi con không?"

Gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe. Cô không dám cầm điện thoại, không dám xem bất cứ thứ gì. Nhưng cô biết, chắc chắn mọi thứ đã rối tung lên rồi.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là tâm điểm của đám đông, là "thiên kim tiểu thư" được người người ngưỡng mộ. Dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn luôn xinh đẹp, tài giỏi và tỏa sáng. Vậy mà bây giờ... chỉ vì một sai lầm ngu xuẩn, cô đã trở thành trò cười cho cả nước!

Nghĩ đến buổi livestream Thơ Ca Tuyệt Đẹp, đến cảnh mình ngây ngốc chia một bài thơ đơn giản thành hai bài riêng biệt, Lê Dương chỉ muốn độn thổ. Ngay cả trẻ con cũng thuộc lòng những bài thơ về trăng, vậy mà cô lại...

"Hu hu hu..."

Không thể kiểm soát nổi cảm xúc, cô òa khóc như một đứa trẻ.

Thế là hết. Hình tượng cô dày công gây dựng bao năm đã sụp đổ.

Diệp Thúy Vân đau lòng nhìn con gái khóc đến run rẩy, hận không thể lập tức bắt Lê Diệu quỳ xuống xin lỗi. Gương mặt Lê Đạt và Lê Tứ trầm xuống, ánh mắt tối sầm đầy sát khí.

Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: bằng mọi giá phải tìm được Lê Diệu!

Lê Dương nấc lên từng cơn, giọng nghẹn ngào:

"Không phải... không phải chỉ vì thua một cuộc thi đâu, mẹ ơi... Con thực sự... rất đau khổ..."

Cô hít sâu, gắng gượng nói tiếp, từng câu từng chữ như rút từ trong tim ra:

"Từ nhỏ con đã xấu xí, bị bạn bè trêu chọc, chế giễu. Chúng nó gọi con là 'đồ xấu xí', là 'đồ ngu ngốc'. Con học hành kém cỏi, thầy cô chán ghét, bạn bè khinh thường. Chúng cố tình kéo ghế khi con đứng lên, làm con ngã nhào trước lớp. Giờ nghỉ trưa, chúng buộc dây giày của con vào nhau rồi cười hả hê nhìn con ngã dúi dụi. Thậm chí, chúng còn xé bài tập của con, khiến con không thể nộp bài..."

Cô hít một hơi run rẩy, nước mắt lăn dài:

"Con ghét cảm giác bị sỉ nhục, ghét bị chế giễu! Vì thế con mới cố gắng, cố gắng thay đổi, cố gắng để trở nên xinh đẹp hơn, thông minh hơn, để được mọi người ngưỡng mộ! Con đã làm tất cả để có ngày hôm nay... Vậy mà..."

"Vậy mà chỉ vì một buổi thi, con lại mất hết tất cả!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com