Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 180



Nghe vậy, Lê Diệu chợt nhớ ra. Đúng là vài ngày trước, trưởng phòng nội dung có gửi cô một bản kế hoạch. Nhưng lúc đó cô chỉ lướt qua, không đọc kỹ nội dung.

Trong kế hoạch đó, nhóm nội dung đề xuất thêm một số chi tiết để tăng độ hấp dẫn cho phó bản. Lê Diệu luôn khuyến khích nhân viên sáng tạo, chỉ cần đảm bảo an toàn thì cô đều phê duyệt, ít khi đi sâu vào từng chi tiết nhỏ.

"Tiệm Cầm Đồ Số Tám chính là một trong những yếu tố mới được thêm vào phó bản." Bạch Linh nói.

Nghe vậy, Lê Diệu hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng thấy ý tưởng này khá thú vị.

Cô tò mò hỏi tiếp:

"Thật sự có thể cầm cố tình yêu à?"

Nghĩ đến đây, cô bất giác tự hỏi: Không biết bệnh ung thư có thể mang đi cầm cố không?

Bạch Linh lập tức xua tay, lắc đầu lia lịa:

"Không được, không được! Ngay cả những hồn ma mạnh như Họa Bì, Như Hoa hay Tiểu Thiến cũng không làm được đâu. Cầm cố tình yêu không phải chuyện dễ dàng!"

"Thế còn chuyện của anh ta?" Lê Diệu khẽ hất cằm về phía Đại Xuyên vẫn còn đang thất thần dưới đất.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Bạch Linh chậm rãi giải thích:

"Tất cả đều là giả thôi. Trong phó bản Họa Bì có một nhân viên đặc biệt, do hấp thụ hương khói mà chủ nhân ban tặng nên đã phát triển khả năng đọc suy nghĩ của khách. Mọi chuyện diễn ra trong phó bản đều là phản ánh những suy nghĩ sâu trong tiềm thức của họ."

Nghe đến đây, Lê Diệu lập tức hiểu ra.

Nói cách khác, chính Đại Xuyên từng có suy nghĩ muốn cầm cố tình yêu của mình. Anh ta vốn đã chán bạn gái, thậm chí cảm thấy cô ấy phiền phức. Nhưng đến khi thực sự mất đi, anh ta mới nhận ra mình không thể sống thiếu cô ấy.

"Đúng là một gã đàn ông tồi." Lê Diệu thầm nghĩ. Có được thì không biết trân trọng, đến khi mất đi mới hối hận.

Cô bước lên một bước, khẽ vỗ vai Đại Xuyên.

"Đại Xuyên?"

Anh ta giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Diệu thì ánh mắt sáng lên, dường như tìm thấy tia hy vọng cuối cùng. Theo phản xạ, anh ta đưa tay ra định nắm lấy cô.

Gì đây? Lại dám động vào bà chủ?

Bạch Linh phản ứng cực nhanh, lập tức chắn trước mặt Lê Diệu, ánh mắt đầy cảnh giác.

Còn Lê Diệu, cô thu lại vẻ lãnh đạm thường ngày, thay vào đó là giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Bình tĩnh nào. Đây chỉ là một trò chơi trong phó bản thôi, mọi thứ đều không có thật."

Nhìn Đại Xuyên lúc này, trong lòng Bạch Linh thầm mắng: Đồ đàn ông tệ bạc! Nếu anh không thực sự chán ghét bạn gái, muốn cầm cố tình yêu, thì Tiệm Cầm Đồ sao có thể nhận cầm cố? Bây giờ lại còn muốn chạm vào bà chủ của chúng tôi? Đúng là không biết sống chết!

Nếu không phải vì quy tắc Nhà Ma nghiêm cấm làm hại khách, cô đã sớm cho anh ta một bài học nhớ đời rồi.

Bạch Linh luôn ngưỡng mộ Lê Diệu.

Chính nhờ có cô ấy, sau khi c.h.ế.t đi, cô mới có một nơi để thuộc về, có hương khói để duy trì sự tồn tại, thậm chí còn có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô cảm nhận được linh hồn mình ngày càng ổn định, thậm chí tốt hơn cả khi còn sống!

Bạch Linh sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ, cô chưa từng nhận được một chút yêu thương nào từ cha mẹ. Khi biết cô mắc bệnh bạch cầu, họ sợ tốn tiền chạy chữa, lo rằng cô sẽ không để lại tài sản gì cho họ.

Vậy nên, họ đưa cô về quê, nhốt trong căn nhà cũ rồi bỏ mặc cô c.h.ế.t đói.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, Bạch Linh chìm trong tuyệt vọng tột cùng.

Sau khi chết, cô trở thành một oan hồn không mục đích, không suy nghĩ, cứ lang thang vô định. Cho đến khi gặp Lê Diệu, cô mới cảm thấy như mình được tái sinh một lần nữa.

Tất cả những hồn ma trong Nhà Ma Phong Đô đều như vậy.

Họ đều xem Lê Diệu là ân nhân, là người đã cho họ một mái nhà, một nơi để trở về.

Vì vậy, họ sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.

....

"Cái gì? Là giả à?"

 

Dưới ánh đèn mờ ảo của Nhà Ma Phong Đô, Đại Xuyên ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trống rỗng, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật vừa rồi. Giọng anh ta run rẩy:

"Nhưng... nhưng bạn gái tôi vừa gọi điện nói chia tay mà?"

Anh ta hoảng hốt rút điện thoại ra, vội vàng gọi lại, nhưng màn hình hiển thị không có tín hiệu.

"Sao thế này? Tại sao đột nhiên mất tín hiệu?"

Anh ta liên tục lắc điện thoại, gõ gõ vào màn hình như thể có thể làm nó hoạt động lại.

Bạch Linh khoanh tay, bình thản đáp: "Tín hiệu trong phó bản Họa Bì vốn rất kém. Chỉ có ở cửa ra vào hoặc khi livestream mới có thể kết nối. Cuộc gọi vừa rồi không phải từ bạn gái anh, mà là nhân viên của chúng tôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com