Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ Năm phút sau, ông cúi xuống nhìn màn hình hiển thị.
Kết quả khiến ông sững sờ.
"Sao có thể như vậy?"
Ông ta nhìn chằm chằm vào con số "0" trên màn hình, không thể tin nổi.
Không?
Không có chút nhiễm virus nào sao?
Tại sao lại như vậy?
Gần đây, Hồ Địch liên tục xử lý các vụ án liên quan đến lệ quỷ áo đỏ, thường xuyên lui tới những địa điểm có tà khí cực mạnh. Chắc chắn tinh thần của ông phải bị ô nhiễm ít nhiều.
Lần gần nhất khi đo trong buổi họp tại Siêu Cục, chỉ số của ông là "18".
Nhưng bây giờ lại là "0"?
Có điều gì đó không đúng!
Chẳng lẽ…
Hồ Địch đột nhiên thay đổi sắc mặt. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến ông ta kinh hãi.
"Không lẽ... máy đo mức độ nhiễm virus đã bị hỏng?"
Đúng vậy! Nhất định là hỏng rồi!
Nhưng Vạn Thủy Niên lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ đó:
"Ông quên mất phòng nghỉ ban nãy rồi sao?"
Hồ Địch ngẩn người, sau đó giật mình nhìn cô:
"Ý cô là... phòng nghỉ đó có tác dụng loại bỏ virus?"
Vạn Thủy Niên không trả lời ngay. Cô lặng lẽ lấy từ trong túi ra một chiếc máy đo khác, cầm trong tay năm phút, rồi nhìn vào màn hình.
Vẫn là con số 0.
Không phải máy đo bị hỏng.
Chính nơi này, chính căn phòng đó... đã loại bỏ toàn bộ virus trong cơ thể họ!
Hồ Địch trầm ngâm một lát, bỗng nhiên bật cười:
"Nếu vậy, chẳng phải sau này gặp người bị nhiễm nặng, chúng ta chỉ cần đưa họ đến đây là xong sao?"
Vạn Thủy Niên liếc ông ta, giọng thản nhiên:
"Trước hết, ông nên xác định bà chủ Nhà Ma này có phải người tốt hay không đã."
Nói xong, cô thu dọn đồ đạc, quay người đi tiếp.
Hai người vừa đi vừa quan sát các cửa hàng xung quanh.
Hồ Địch càng nhìn càng cảm thấy mọi thứ quá sức thần kỳ. Ông ta nhìn vào đâu cũng thấy khó tin, không ngừng thao thao bất tuyệt:
"Cô có thấy tấm bình phong thêu Tô Châu kia không? Thật sự là hàng thật đấy, thứ này đắt lắm!"
"Nhìn bức thư pháp trên tường đi, nét bút mạnh mẽ như thế, có phải là tác phẩm thật không?"
"Tòa nhà này xây dựng kiểu gì mà không dùng một cái đinh nào?"
Vạn Thủy Niên vốn lạnh lùng, rất ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng Hồ Địch thì quá ồn ào.
Cô dứt khoát rút một cây kẹo mút từ trong túi ra, nhét thẳng vào miệng ông ta.
Hồ Địch ngẩn người, khó hiểu nhìn cô:
"Cô làm gì vậy?"
Vạn Thủy Niên mặt không cảm xúc:
"Bịt miệng ông lại."
Hồ Địch: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - Được rồi, ông ta đúng là có hơi phiền thật. Nhưng chẳng lẽ cô không thấy nơi này quá ấn tượng sao?
Không nhịn được, ông ta hỏi:
"Cô không thấy nơi này kỳ diệu lắm à?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^ Vạn Thủy Niên thản nhiên đáp:
"Ấn tượng thì sao, không ấn tượng thì sao? Bộ trưởng Hồ, tôi có cần nhắc ông không? Giữ vững tâm trí, đừng để nơi này mê hoặc."
Lời nhắc nhở của cô khiến Hồ Địch giật mình.
Phải rồi.
Họ đến đây là để điều tra, không phải để tham quan du lịch.
Ông ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại suy nghĩ.
Sau đó, ông ta bắt đầu quan sát kỹ những người xung quanh.
Ở đây có cả người chơi lẫn NPC.
Nhưng NPC ở đây… toàn bộ đều là quỷ!
Điều kỳ lạ là chúng không phải ác quỷ.
Vạn Thủy Niên chậm rãi tiến đến một quầy bán bánh bao, hỏi:
"Bánh bao này bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng ngẩng đầu lên, vừa định trả lời thì lưỡi hắn rơi xuống!
Máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả đống bánh bao trên quầy.
Nhưng hắn ta không hề hoảng hốt.
Hắn bình tĩnh cúi xuống, nhặt lưỡi lên, nhét lại vào miệng, sau đó tiếp tục mở miệng nói:
"Một cái lưỡi... chỉ cần một cái lưỡi... một cái..."
Nói chưa dứt câu, lưỡi hắn lại rơi ra ngoài!
Bên cạnh có một du khách đi ngang qua, trông thấy cảnh này liền hét lên thất thanh rồi hoảng loạn bỏ chạy.
Hồ Địch đứng yên tại chỗ, mặt đầy kinh ngạc.
"... Thật kinh khủng."
Vạn Thủy Niên cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Nhưng để tránh gây chú ý, cả hai quyết định giả vờ sợ hãi rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Đi xa rồi, Hồ Địch lắc đầu, có phần thất vọng:
"Chẳng có gì đáng sợ như trên mạng nói cả. Nhà Ma này cũng chỉ đến thế thôi."
Với một người đã quen đối mặt với quỷ như ông ta, mấy thứ này chẳng thấm vào đâu.
Những con quỷ gớm ghiếc nhất, đáng sợ nhất, ông ta đều đã từng chạm trán.
Nhưng ngay khi vừa dứt lời—
Một cơn gió lạnh buốt bỗng lướt qua tai ông ta.
Ngay sau đó, một cô gái mặc áo cưới đỏ xuất hiện, khẽ tựa lên vai ông ta, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo một cảm giác âm u rợn người:
"Lang quân... sao chàng lại ở đây?"
Giọng nói ấy như một cơn gió lạnh thấu xương, khiến toàn thân Hồ Địch cứng đờ.
Cô gái tiếp tục thì thầm:
"Chàng quên rồi sao... hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta."
Hồ Địch chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt tuyệt đẹp.
Cô gái này rất đẹp.
Nhưng vừa nhìn vào đôi mắt của cô ta, mọi giác quan của ông ta đều gào thét cảnh báo!
Chạy ngay!
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương