Quản lý bước lên trước, nắm tay đ.ấ.m nhẹ vào vai Cục trưởng Ông, cười lớn:
"Đã già thế này rồi mà vẫn nóng tính thế sao? Nhìn xem, nếp nhăn trên mặt đủ kẹp ruồi luôn đấy!"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Cục trưởng Ông cau mày, nhìn người trước mặt với ánh mắt khó hiểu.
"Này nhóc con, thật sự không nhận ra tôi sao?"
Quản lý đột nhiên giữ chặt lấy vai Cục trưởng Ông, định dùng sức vật ông xuống.
Bị tập kích bất ngờ, Cục trưởng Ông theo phản xạ xoay người thoát thân. Nhưng chưa kịp làm gì, ông đã bị chặn lại, giống như đối phương đã đoán trước được động tác của ông.
"Hừ, nhóc con, cậu không thoát khỏi tay tôi đâu!" Quản lý cười sảng khoái, trong giọng nói có chút trêu chọc.
Khoảnh khắc ấy, Cục trưởng Ông bỗng khựng lại. Đôi mắt ông bỗng dưng đỏ hoe.
Cuối cùng, ông đã tin rằng người trước mặt thật sự là Tiểu đội trưởng Thành.
Trên đời này, chỉ có Tiểu đội trưởng Thành mới có thể dễ dàng vật ngã ông như vậy.
Cục trưởng Ông há miệng, nhưng lại không thể thốt nên lời. Chỉ có âm thanh nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng.
Ông quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt. Mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, giọng khàn đặc hỏi:
"Tiểu đội trưởng… sao anh lại ở đây? Không phải… anh đã được chôn cất ở Tây Nam rồi sao?"
Năm nào ông cũng đến thăm mộ Tiểu đội trưởng, sao có thể có chuyện này được?
Quản lý – cũng chính là Tiểu đội trưởng Thành – không để tâm đến câu hỏi, chỉ "à" một tiếng, thản nhiên đáp:
"Không phải do bọn khốn đó sao, tìm được một gã cổ sư, giam hồn phách của tôi ở khu ngoại ô này."
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng với tư cách là Cục trưởng Siêu Cục, Ông Hướng Tiền hiểu rõ rằng bọn tà tu không thể chỉ đơn giản giam giữ linh hồn của một người mà không tra tấn.
Những kẻ đó có hàng trăm cách để hành hạ linh hồn.
Nghĩ đến việc Tiểu đội trưởng bị giày vò suốt ngần ấy năm, Cục trưởng Ông nghiến chặt răng, trong lòng tràn ngập tức giận.
Thấy vậy, Tiểu đội trưởng Thành vỗ vai ông một cái, cười xòa:
"Đừng giận nữa! Bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh thế này cơ mà. Nhìn xem, thân hồn tôi có vẻ cường tráng không?"
Vừa nói, ông vừa nâng cánh tay lên, làm động tác khoe cơ bắp.
Cục trưởng Ông nhìn động tác khoa trương đó, chợt cảm thấy mũi cay cay.
Tiểu đội trưởng Thành cười lớn:
"Đi thôi, lên lầu nào! Tôi đã pha sẵn loại trà cậu thích. Không biết giờ có đổi khẩu vị không nhỉ?"
Nói xong, ông kéo Ông Hướng Tiền lên lầu.
Lê Diệu đứng yên tại chỗ, không đi theo.
Cô biết, hai người họ cần không gian riêng để nói chuyện. Vì thế, cô chỉ lặng lẽ rời đi, quay về quầy tiếp tân, tạm thời thay vị trí của Quản lý khách sạn Hoàng Tuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trên tầng hai, Cục trưởng Ông ngồi xuống, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ông nhìn Tiểu đội trưởng Thành, trầm giọng hỏi:
"Tiểu đội trưởng, tại sao anh lại ở Nhà Ma Phong Đô?"
Tiểu đội trưởng Thành vừa rót trà, vừa thở dài:
"Chuyện dài lắm. Sau khi bị gã cổ sư giam giữ, tôi dần mất đi thần trí, chỉ còn một chút chấp niệm để tồn tại. Khi đó, tôi không còn ký ức, không còn ý thức, chỉ là một du hồn lang thang vô định."
Nghe đến đây, bàn tay Cục trưởng Ông run lên.
Nhà Ma Phong Đô mới xuất hiện chưa đến một năm.
Có nghĩa là… Tiểu đội trưởng đã phải chịu đựng suốt hơn ba mươi năm.
Cục trưởng Ông gần như không thể kiềm chế cảm xúc.
Nhưng Tiểu đội trưởng Thành dường như không hề để tâm đến những năm tháng đó, giọng điệu vẫn thoải mái như thường:
"May mắn thay, tôi vô tình bị triệu hồi đến đây và gặp được bà chủ Nhà Ma. Sau khi được ăn hương khói của cô ấy, tôi từ từ khôi phục ý thức. Vài ngày trước, tôi mới nhớ lại mọi chuyện."
"Bà chủ Nhà Ma vẫn luôn tìm cách liên lạc với Siêu Cục. Cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu. Tôi giúp cô ấy sắp xếp lại, ai ngờ lại gặp được cậu ở đây."
Tiểu đội trưởng Thành cười sảng khoái:
"Ban đầu tôi cứ thấy cậu quen quen. Nhìn cặp lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời của cậu, trông rất có thần thái!"
Ông Hướng Tiền bật cười:
"Tiểu đội trưởng đừng đùa tôi nữa. Tôi bao nhiêu tuổi rồi, còn lông mày rậm mắt sáng gì nữa chứ? Mí mắt tôi đều sụp xuống cả rồi đây này!"
Tiểu đội trưởng Thành lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Nói bậy! Sụp đâu mà sụp! Trông cậu vẫn rất có thần khí!"
Ông ngừng một lát, ánh mắt hơi trầm xuống:
"Tôi nhìn ảnh cậu rất lâu mới nhớ ra. Đây chẳng phải là cậu nhóc ngày nào cứ lon ton chạy theo tôi sao? Không ngờ giờ đã là Cục trưởng rồi, giỏi thật đấy!"
Mắt Ông Hướng Tiền lại lần nữa ửng đỏ, ông nghẹn ngào:
"Nếu anh còn sống, nhất định..."
Tiểu đội trưởng Thành giơ tay cắt ngang, cười ha ha:
"Thôi nào! Đừng nói chuyện đó nữa. Bây giờ tôi vẫn rất ổn, thậm chí còn trông trẻ hơn cậu nhiều!"
Vừa nói, ông vừa đưa mặt lại gần, làm bộ nghiêm túc:
"Nhìn kỹ xem, tôi có đẹp trai không nào? Trông cứ như một thanh niên đầy sức sống, đúng không?"
Cục trưởng Ông bị dáng vẻ trêu chọc của ông chọc cười.
Tiểu đội trưởng Thành đắc ý đứng dậy, vỗ nhẹ lên chiếc áo dài đang mặc:
"Nhìn bộ đồ tôi mặc đi, đẹp không? Đây là do bà chủ đặc biệt đặt may riêng cho tôi đấy! Là tay nghề của ông chủ tiệm vòng hoa, mỗi ngày đều gửi tôi một bộ mới."