Và trước khi có thể xử lý giấy phép kinh doanh, một vấn đề quan trọng hơn phải được giải quyết trước—chứng minh nhân dân cho các nhân viên quỷ.
Lê Diệu triệu tập một cuộc họp.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Cô nhìn quanh, ánh mắt sắc bén quét qua từng người: "Tất cả mọi người đều phải xác định diện mạo và thông tin cá nhân. Từ nay về sau, không được thay đổi nữa."
Đám hồn ma xôn xao bàn tán.
Một người giơ tay hỏi: "Bà chủ, tôi có thể dùng khuôn mặt thật của mình không?"
"Được."
Lê Diệu gật đầu, nhưng giọng nói vẫn giữ sự nghiêm túc: "Nhưng chỉ áp dụng với những ai đã c.h.ế.t hơn 30 năm."
Những hồn ma mới c.h.ế.t vài năm?
Không được!
Cô không muốn xảy ra mấy chuyện dở khóc dở cười. Nếu có một con ma mới c.h.ế.t nhởn nhơ bước ra đường, bị người quen nhận ra rồi kêu lên: ‘Ơ, chẳng phải ông ấy c.h.ế.t rồi sao?’, thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
Trong Nhà Ma, nhờ có các chủ phó bản như Như Hoa hay Họa Bì che giấu dung mạo, hồn ma về cơ bản sẽ không bị nhận diện.
Nhưng một khi đã làm chứng minh nhân dân, có ảnh, có giấy tờ, về sau nếu pháp lực cao, phải ra ngoài làm việc, thì cần phải cẩn thận.
Lê Diệu nghiêm túc nhìn những hồn ma trước mặt, chậm rãi nói:
"Dù các người đã chết, nhưng không khác gì người sống. Có chứng minh nhân dân, có hồ sơ, thậm chí cả sổ hộ khẩu."
Đám quỷ hồn im lặng lắng nghe, một số thì gật gù, một số lại lén thì thầm với nhau.
Lê Diệu tiếp tục:
"Nhà Ma sắp triển khai dịch vụ phát sóng trực tiếp. Khuôn mặt mà các người tạo ra rất có thể sẽ xuất hiện trên mạng, được hàng ngàn, hàng vạn người nhìn thấy. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật kỹ. Hãy tạo thông tin cá nhân chính xác, đừng để xảy ra sai sót."
Cô dừng lại một chút rồi nhấn mạnh:
"Tôi cho các người một đêm suy nghĩ. Sáng mai lúc 4 giờ, sẽ có cán bộ hộ khẩu đến làm thủ tục."
Sau khi thông báo xong, Lê Diệu không quá để tâm đến việc làm chứng minh nhân dân. Cô nghĩ đó chỉ là một thủ tục đơn giản nên không theo dõi sát sao.
Sáng hôm sau, trong khi mọi người loay hoay với thủ tục giấy tờ, cô vẫn ở thư phòng, tập trung nghiên cứu kế hoạch thu hút đầu tư cho Nhà Ma.
Hiện tại, tất cả giấy phép kinh doanh đều đã đầy đủ, chỉ cần tìm kiếm các đối tác để chính thức hoạt động.
Trước đây, cô dự định xây dựng một khu phố thương mại mang phong cách đặc trưng, mỗi phó bản sẽ phục vụ một nền ẩm thực riêng biệt—phó bản Như Hoa chuyên về món Quảng Đông, các phó bản khác sẽ phục vụ đặc sản vùng miền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng sau khi phó bản Nhiếp Tiểu Thiến xuất hiện, cô chợt nhận ra một điều—với năng lực hiện tại, cô có thể tạo ra những thế giới không tồn tại trong thực tế!
Nếu vậy, tại sao phải giới hạn bản thân?
Cô có thể tạo ra bất cứ phó bản nào mình muốn: tu tiên, võ hiệp, tận thế, phương Tây, cyberpunk…
Nếu Nhà Ma đã có một khu phố thương mại, vậy thì đồ ăn phải thật phong phú!
Dựa vào một mình nhà hàng Vượng Ký là không đủ để phục vụ lượng khách khổng lồ. Hơn nữa, ngày càng có nhiều người đề xuất muốn thưởng thức đủ loại ẩm thực.
Lê Diệu suy nghĩ một lúc, rồi quyết định mở rộng thực đơn, thu hút thêm nhiều mô hình kinh doanh khác.
Những món ăn được cư dân mạng yêu thích—trà sữa, cà phê, bánh ngọt, đồ chiên, lẩu, nướng, và tám nền ẩm thực lớn của Trung Hoa—tất cả đều sẽ được đưa vào!
Cô đặt mục tiêu khai trương trước ngày Quốc tế Lao động.
Nhưng khi đang bận rộn với kế hoạch, điện thoại đột nhiên reo lên.
Người gọi đến là Vạn Thủy Niên, người phụ trách việc làm chứng minh nhân dân. Giọng cô ấy có chút bất lực:
"Lê Diệu, chuyện này không ổn rồi. Việc làm chứng minh nhân dân… không thực hiện được."
Lê Diệu nhíu mày: "Không làm được? Tại sao?"
Vạn Thủy Niên thở dài, dường như không biết giải thích thế nào: "Cô tự xuống đây xem đi."
Mang theo nghi hoặc, Lê Diệu rời thư phòng. Khi cô xuống lầu, cảnh tượng trước mắt khiến cô câm nín.
Không có con quỷ nào thật thà cả!
Tất cả nữ quỷ đều chỉnh sửa khuôn mặt của mình trở nên xinh đẹp hơn. Một số thậm chí còn biến gương mặt thành bản sao của các minh tinh nổi tiếng!
Tuổi tác? Tất cả đều chọn 20!
Học vấn? Toàn bộ đều khai tốt nghiệp Thanh Hoa hoặc Bắc Đại!
Lê Diệu nhìn quanh, ánh mắt quét qua từng gương mặt tràn đầy kỳ vọng. Đến khi dừng lại ở bác sĩ Trịnh, cô càng kinh ngạc hơn.
Bác sĩ Trịnh luôn là một bà lão hiền lành, điềm đạm, vậy mà bây giờ…
Gương mặt bà ấy trẻ lại ít nhất ba mươi năm!
Có lẽ bà sợ mình quá trẻ sẽ khó chiếm được lòng tin của bệnh nhân, nên không làm quá đà, chỉ chỉnh về khoảng ba mươi tuổi.
Chưa dừng lại ở đó, bà ấy còn tự bổ sung thêm một loạt danh hiệu cho bản thân—nào là hậu duệ danh gia y học cổ truyền, con cháu Hoa Đà!
Khóe môi Lê Diệu giật giật, cô hỏi: "Bà còn đổi cả họ nữa à?"