Lê Diệu vội vàng nội thị, và rồi phát hiện… Rubik Âm Dương đang nằm trong dạ dày của cô.
Cô lập tức cứng đờ người.
Gì đây? Ai lại đặt nội đan trong dạ dày chứ?
Cô cố gắng di chuyển nó ra chỗ khác, nhưng chợt nhận ra mình không biết nên đặt nó ở đâu mới đúng.
"Hạ đan điền?"
Nhưng hạ đan điền nằm ở đâu? Là khu vực gần ruột sao?
Thôi, cứ để tạm trong lòng bàn tay vậy.
Rubik Âm Dương lập tức thu nhỏ lại, yên lặng ẩn mình trong lòng bàn tay của cô. Khi cần sử dụng, chỉ cần mở tay ra, nó sẽ hiện ra ngay lập tức. Không dùng nữa, nó lại tự động ẩn đi.
Quá tiện lợi.
Sau khi nghiên cứu xong, Lê Diệu mới sực nhớ đến Hồ Địch.
Hỏng rồi! Cô suýt quên mất ông ấy vẫn đang bị đông cứng!
Vội vàng giải phóng ông ta khỏi trạng thái bị đình chỉ.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Vừa được khôi phục, Hồ Địch lập tức hét lớn:
"Tránh ra!"
Với phản xạ của một đặc vụ Siêu Cục, ông ta ngay lập tức chắn trước mặt Lê Diệu, đề phòng nguy hiểm. Nhưng khi quét mắt nhìn xung quanh, ông ta chợt khựng lại.
"Hả?"
Lệ quỷ áo đỏ đâu rồi?
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia, cơ thể ông ta đã phản ứng theo bản năng. Lệ quỷ áo đỏ chính là kẻ mà ông ta đã truy đuổi suốt bao năm qua, một trong những lệ quỷ mạnh nhất ông từng gặp. Nếu không ra tay trước, rất có thể sẽ mất mạng dưới tay nó.
Nhưng bây giờ, lệ quỷ áo đỏ mà ông ta từng truy bắt lại đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh Lê Diệu.
"Cô..."
Hồ Địch không giấu nổi sự kinh ngạc.
Lê Diệu liếc nhìn ông ta, rồi nhẹ nhàng nói:
"Đừng bắn. Hồng Hồng đã thoát khỏi sự khống chế của tà đạo, bây giờ cô ấy là nhân viên chính thức của Nhà Ma."
Hồ Địch hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh.
Ông ta nhận ra mình đã quá kích động.
Vừa nãy khi thấy bóng đỏ, ông không kịp suy nghĩ gì mà lập tức hành động theo bản năng.
"Xin lỗi." Hồ Địch hạ s.ú.n.g xuống, giọng hơi xấu hổ. "Lệ quỷ áo đỏ là đối tượng tôi đã truy bắt từ rất lâu. Khi thấy cô ấy, tôi cứ tưởng cô ấy định tấn công chúng ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Diệu quan sát ông ta một lúc rồi mới gật đầu.
Cũng may, phản ứng đầu tiên của ông ta là bảo vệ cô. Nếu không, cô chắc chắn sẽ cấm ông ta bước vào Nhà Ma thêm một lần nào nữa.
Cô trầm giọng nói:
"Hồng Hồng từng bị lão Chu khống chế, những chuyện cô ấy làm không phải do ý muốn của mình. Nhưng đúng là cô ấy đã từng gây ra thương tổn. Tôi muốn biết Siêu Cục của các ông xử lý những quỷ hồn như thế nào?"
Hồ Địch hơi suy nghĩ, sau đó trả lời:
"Siêu Cục có quy định rõ ràng. Những quỷ hồn bị khống chế và buộc phải làm điều ác sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Tuy nhiên, họ vẫn sẽ bị giám sát và có thể phải chịu một số hình phạt."
Lê Diệu khẽ liếc nhìn Hồng Hồng. Dường như hiểu được ánh mắt của chủ nhân, cô bé lo lắng níu lấy tay áo Lê Diệu, giọng run run:
"Chủ nhân, chủ nhân, Hồng Hồng có thể chịu phạt, nhưng xin đừng đuổi Hồng Hồng đi..."
Lê Diệu dịu dàng xoa đầu cô bé, trấn an:
"Đừng lo, ta sẽ không đuổi cô đi đâu."
Nói rồi, cô quay sang Hồ Địch, ánh mắt nghiêm nghị:
"Đi gặp lão Chu thôi. Hồng Hồng chỉ là bị ông ta điều khiển. Những vụ án đó, kẻ chủ mưu thực sự chính là ông ta."
Sắc mặt Hồ Địch lập tức trầm xuống. Ban đầu, ông ta cứ nghĩ đây chỉ là một vụ án liên quan đến một tà tu bình thường, nhưng không ngờ kẻ đứng sau lại là tên chủ mưu trong vụ án lệ quỷ áo đỏ – một kẻ khét tiếng tàn độc.
Lệ quỷ áo đỏ từng gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp nơi, gây ra vô số án mạng thảm khốc. Hồ Địch đã truy bắt nó suốt ba năm nhưng chưa từng tìm ra kẻ giật dây đứng sau. Vậy mà bây giờ, chỉ trong một lần ra tay, bà chủ Nhà Ma này đã lần ra chân tướng.
Hồ Địch cẩn trọng siết chặt khẩu s.ú.n.g năng lượng trong tay. Ông ta từng đối đầu với tà tu, biết rất rõ dù tu vi của bọn chúng có thể không cao, nhưng thủ đoạn lại vô cùng độc ác và khó lường.
Ông ta nhớ đến một đồng nghiệp trước đây—người từng suýt mất mạng vì một tà tu. Họ tưởng rằng đã hoàn toàn khống chế được tên đó, nhưng không ngờ hắn lại sử dụng một con chim sẻ bị hạ cổ để phản công. Đồng nghiệp của ông ta may mắn giữ được mạng, nhưng từ đó trở đi, thân thể bị hủy hoại, chỉ có thể nằm liệt giường.
Sau sự cố đó, Siêu Cục liên tục tổ chức các buổi huấn luyện, nhấn mạnh rằng khi đối mặt với tà tu, dù chúng đã bị bắt, vẫn không thể lơ là.
Phải luôn giữ cảnh giác!
Mang theo sự thận trọng tuyệt đối, cả nhóm tiến vào tầng hầm nơi lão Chu bị giam giữ.
Khi đến cửa, Lê Diệu vừa định đưa tay mở thì đột nhiên bị Hồ Địch giữ lại.
"Khoan đã!"
Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ông ta.
Hồ Địch bước lên trước, lấy từ trong ba lô ra một khẩu s.ú.n.g khử trùng rồi cẩn thận phun lên tay nắm cửa.
"Bà chủ, cẩn thận vẫn hơn. Đối với một tà tu như hắn, bất kỳ thứ gì cũng có thể là bẫy."
Lê Diệu: "..."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Hồ Địch vội vàng giải thích:
"Tôi biết cô rất lợi hại, bên cạnh lại có những quỷ hồn mạnh mẽ, nhưng tà tu thì không thể xem nhẹ. Về khả năng đánh trực diện, hắn có thể không bằng cô, nhưng mánh khóe thì vô số. Một khi trúng chiêu, hậu quả khôn lường!"
Dứt lời, ông ta dùng tay trái đẩy cửa, tay phải cầm s.ú.n.g năng lượng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.