Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 215



Tuy nhiên, nếu miễn phí hoàn toàn, số lượng khách sẽ quá đông, nhân lực phục vụ lại không đủ.

Sau khi cân nhắc, Lê Diệu quyết định đặt mức giá vào cửa là 66 tệ—một con số không quá cao nhưng cũng không quá thấp.

Trẻ em dưới 6 tuổi và người già trên 60 tuổi sẽ được miễn phí vé vào cửa.

Nhưng còn phó bản "Tiểu Thiến" thì sao?

Lê Diệu mở máy tính, tra cứu giá vé của các công viên giải trí lớn trong nước.

Hầu hết giá vé d.a.o động từ 300-600 tệ. Một số công viên có giá rẻ, nhưng bên trong lại tính phí riêng cho các trò chơi. Một số khác thì bao trọn gói, nhưng khi chơi phải xếp hàng dài, khiến khách mệt mỏi, chán nản. Nếu không muốn xếp hàng, họ phải mua vé ưu tiên với giá cao.

Cô không muốn đặt giá vé "Tiểu Thiến" quá đắt, vì nơi này vẫn cần nâng cấp. Nếu giá quá cao, lượng khách sẽ ít, ảnh hưởng đến tiến độ cải thiện chất lượng.

Nhưng nếu giá quá thấp, cô cảm thấy không xứng với các cơ sở vật chất hiện tại.

Hơn nữa, việc trang trí và xây dựng các phó bản đều phải mua sắm từ [Cửa hàng Nhà Ma]—một nơi mà chỉ có tiền mới giải quyết được vấn đề.

Cô cần kiếm tiền.

Vậy... giá vé bao nhiêu là hợp lý đây?

Sau một hồi cân nhắc, Lê Diệu quyết định đặt giá vé phó bản Tiểu Thiến là 200 tệ mỗi vé. Mức giá này thấp hơn so với vé vào cửa của các công viên giải trí lớn trong nước, nhưng một số trò chơi đặc biệt sẽ tính phí riêng.

Những trò chơi đơn giản như cầu trượt lớn, vòng quay ngựa gỗ, bập bênh, xích đu đều miễn phí. Hội trường trung tâm – nơi tổ chức các buổi hòa nhạc cũng sẽ mở cửa tự do cho du khách.

Tuy nhiên, những trò chơi cảm giác mạnh như bay qua biển mây, tàu lượn siêu tốc, thế giới đại dương sẽ có phí riêng 50 tệ mỗi trò. Đặc biệt, trẻ dưới 3 tuổi hoặc cao dưới 1 mét được miễn phí vé vào, còn trẻ em từ 3 - 11 tuổi hoặc cao từ 1 - 1,4 mét sẽ được giảm giá còn 75%.

Lê Diệu cũng đã điều chỉnh lại giá vé của phó bản Như Hoa, giữ nguyên mức 66 tệ.

Sau khi hoàn tất việc điều chỉnh giá vé, cô đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh tòa nhà rộng lớn.

Không gian này thực sự quá lớn, nhiều tầng vẫn còn để trống, chẳng phải rất lãng phí sao?

Cô chợt nghĩ đến một ý tưởng.

"Hay là biến nơi này thành khách sạn?"

Từ khi Nhà Ma mở cửa, không ít khách đã đề nghị xây dựng một khách sạn để có thể ở lại lâu hơn, tận hưởng không khí độc đáo của nơi này.

Nhưng ý tưởng vừa lóe lên, Lê Diệu lập tức gạt bỏ ngay.

"Không được, thiếu quỷ!"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Ba phó bản hiện tại đã liên tục tranh giành nhân lực, nếu mở thêm một khách sạn nữa, chắc chắn sẽ không đủ nhân viên.

Cô chợt nhớ đến lời hứa của Cục trưởng Ông – Siêu Cục sẽ định kỳ gửi quỷ đến Nhà Ma. Không biết khi nào lô quỷ đầu tiên sẽ được chuyển tới? Nếu đã bàn bạc từ trước, vậy lần này ít nhất cũng phải gửi 100 con quỷ mới đúng!

Lê Diệu quyết định trực tiếp tìm Cục trưởng Ông để hỏi cho rõ.

Thế nhưng, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô hoàn toàn choáng váng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Số lượng quỷ nhiều đến mức khách sạn Hoàng Tuyền gần như không còn chỗ chứa!

Cục trưởng Ông vốn định rời đi từ tối qua, nhưng cuối cùng lại ở lại khách sạn Hoàng Tuyền cùng Tiểu đội trưởng Thành.

Ban đầu, ông nghĩ khách sạn này chỉ là một bối cảnh dựng sẵn, giống như những phim trường quay phim cổ trang – chỉ có phần khung, bên trong trống rỗng.

Không ngờ, đây lại là một khách sạn hoàn toàn chân thực, có đủ phòng nghỉ, nhà bếp, nhà vệ sinh, tất cả đều mang phong cách cổ đại.

Cục trưởng Ông chỉ định ghé thăm một chút, nhưng càng đi, ông càng bị cuốn hút đến mức không muốn rời đi.

Từ tầng trệt đến tầng cao nhất, ông đã đi dạo khắp nơi mà vẫn chưa thấy chán.

Đến khi nhìn thấy khu Thiên trên tầng ba, ông hoàn toàn bị chinh phục.

"Tiểu đội trưởng, tôi muốn ở phòng số một, khu Thiên!"

Phòng này đẹp đến mức khó tin. Vừa bước vào là một phòng khách nhỏ, không gian được chia tách tinh tế bằng giá sách và giá trưng bày cổ vật.

Trên giá là những món đồ sứ tuyệt đẹp. Một chiếc bình sứ trắng tinh khiết, sáng bóng đến mức phản chiếu cả ánh đèn, khiến Cục trưởng Ông không thể rời mắt.

Trên giá sách còn có rất nhiều sách cổ quý giá.

Bên trong phòng khách là bàn làm việc, bàn cờ vây, mọi chi tiết đều toát lên vẻ sang trọng và tinh tế.

Bên trái phòng khách là phòng ngủ rộng rãi, ánh sáng chan hòa. Một chiếc giường lớn, chạm khắc tỉ mỉ theo phong cách cổ điển, khiến Cục trưởng Ông trố mắt kinh ngạc.

"Đây... đây là quốc bảo à?"

Còn bên phải phòng khách là phòng tắm, được ngăn cách khéo léo bằng một tấm bình phong họa tiết cổ điển.

Đặc biệt nhất chính là nhà vệ sinh – tuy được làm bằng gỗ nhưng lại có thiết kế hiện đại, được chạm khắc hình uyên ương tinh xảo, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn là một nơi để... đi vệ sinh.

Nhìn một lúc lâu, Cục trưởng Ông thậm chí không dám sử dụng, sợ rằng sẽ làm hỏng kiệt tác này.

Mà đây chỉ mới là một căn phòng trong khu Thiên.

Tầng ba còn có năm phòng khác, mỗi phòng mang một phong cách riêng biệt.

Có phòng theo phong cách võ hiệp, phòng dành cho cặp đôi, thậm chí có cả phòng thiết kế đặc biệt dành cho trẻ em, tất cả đều mang vẻ đẹp cổ kính và đầy sức hút.

Sau khi tham quan khách sạn Hoàng Tuyền, Cục trưởng Ông tiếp tục dạo quanh các cửa hàng khác trong khu vực.

Đi đến đâu, ông cũng đều choáng ngợp.

Cuối cùng, sau một ngày tham quan, miệng ông há to đến mức suýt trật khớp hàm.

"Đây đâu phải là phó bản kinh dị? Đây rõ ràng là một thế giới thực! Cứ như ở một góc khuất nào đó trên thế giới này, thật sự tồn tại một thị trấn như vậy!"

Cuối cùng, không những không rời đi, Cục trưởng Ông còn quyết định ở lại khách sạn Hoàng Tuyền lâu dài.

Tiểu đội trưởng Thành thậm chí còn sắp xếp hẳn một văn phòng riêng cho ông để tiện làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com