Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 230



Cung nữ đẩy nàng ta ra, giọng điềm nhiên:

"Hoàng thượng có chỉ, Thục phi nương nương đã qua đời. Để cầu phúc cho nương nương, từ nay ngươi chỉ được ăn nửa cái bánh bao."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát d.a.o cắt vào lòng Đại Như.

Lần này, nàng không còn giữ vẻ đoan trang như mọi khi.

Nàng đói. Đói đến cồn cào, hoa mắt chóng mặt. Một ngày chỉ có một bữa ăn, trước kia vốn đã chẳng đủ no, giờ lại bị cắt giảm, sao có thể chịu nổi?

Nàng loạng choạng, chân tay bủn rủn, rồi ngã quỵ xuống đất.

"Không công bằng!" Đại Như hét lên, giọng lạc đi vì phẫn uất. "Cầu phúc cho Thục phi thì liên quan gì đến ta? Nếu thật sự là cầu phúc, chẳng phải nên tăng phần ăn sao? Tại sao lại giảm bớt? Cái này không hợp lý!"

Bên ngoài, bà Văn đứng khoanh tay, lạnh lùng quan sát mọi chuyện.

Thì ra, Đại Như cũng biết thế nào là không hợp lý. Biết rằng cầu phúc lẽ ra phải ban thưởng, chứ không phải tước đoạt.

Nhưng khi xưa, nàng ta lại thản nhiên cắt giảm phần thưởng của kẻ khác. Bởi vì trong mắt nàng, những cung nữ thấp kém đó không đáng để bận tâm.

Cái vẻ thanh cao, đoan trang mà nàng ta luôn thể hiện thực chất chỉ là một lớp vỏ. Rõ ràng muốn có tất cả, nhưng lại không dám thừa nhận, chỉ mong người khác tự nguyện dâng lên. Rõ ràng hưởng lợi từ hành động của kẻ khác, nhưng vẫn muốn mang danh nhân từ, tốt đẹp.

Giả tạo, ích kỷ, kiểu cách!

Bà Văn chợt thấy chán, không muốn xem tiếp nữa, liền xoay người rời đi.

Nhưng vừa bước được vài bước, bà bỗng khựng lại.

Ơ? Hình như mình quên gì đó?

Con trai đâu rồi?!

Bà Văn giật mình, vội vàng quay lại tìm con.

Lúc này, một cung nữ dắt Văn Thành Lân đi đến, cung kính bẩm báo:

"Hoàng thượng, tiểu A ca đang đi tìm ngài."

"Mẹ!"

Văn Thành Lân chạy bổ nhào vào lòng bà Văn, nức nở.

"Mẹ lại bỏ con một mình! Mẹ không cần con nữa sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bà Văn thoáng sững sờ, rồi vội vàng ôm chặt lấy con trai, dịu dàng vỗ về:

"Xin lỗi con, mẹ mải chơi quá, quên mất con..."

Cậu bé chớp mắt, có vẻ đã hiểu:

"Con biết mà! Giống như lúc con mải chơi game, cũng quên cả ăn cơm ấy."

Nói rồi, Văn Thành Lân níu tay mẹ, giọng non nớt nhưng ranh mãnh:

"Vậy sau này nếu con mải xem phim, quên mất mẹ, không trả lời mẹ, mẹ cũng đừng giận và mắng con nhé?"

Thằng nhóc này... Láu cá thật! Biết cả so sánh nữa cơ đấy!

Bà Văn bật cười, xoa đầu con trai:

"Được, mẹ hứa."

Sau đó, bà dẫn Văn Thành Lân rời khỏi căn phòng chiếu phim, đi đến khu livestream của Nhà Ma.

Phòng livestream giống như một phòng giám sát, xung quanh là những màn hình lớn, hiển thị hình ảnh trực tiếp từ các phó bản như Như Hoa, Họa Bì, hay sảnh nghỉ ngơi.

Điều thú vị là để bảo vệ quyền riêng tư, khuôn mặt của du khách trên màn hình được hiển thị dưới dạng nhân vật anime, như thể có một bộ lọc hiệu ứng che đi diện mạo thật.

Bà Văn gật đầu hài lòng. Nhà Ma làm như vậy rất chu đáo, tôn trọng khách hàng.

Phó bản Họa Bì quá đáng sợ, bà không muốn xem, liền tắt nó đi, chỉ mở livestream của phó bản Như Hoa.

Trên những màn hình khổng lồ, hình ảnh dày đặc khiến bà nhìn đến hoa mắt. Nhưng giữa hàng trăm khung hình đó, một cảnh tượng đặc biệt thu hút sự chú ý của bà.

Trên màn hình, một nhóm người đang lục tung phó bản Như Hoa, tìm kiếm đạo cụ. Họ sục sạo khắp nơi, soi từng ngóc ngách, bộ dạng vô cùng sốt sắng.

Bà Văn thấy thú vị, liền phóng to khung hình.

Ngay khoảnh khắc đó, nhóm người trong phó bản đột nhiên nhận được một thông báo:

[Có người đang theo dõi các bạn. Có muốn mở buổi phát trực tiếp không?]

Phát trực tiếp? Nghĩa là gì?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Người đứng đầu – Giang lão đại, cau mày hỏi:

"Phát trực tiếp là sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com