Bà Lâm đau đớn tột cùng khi mất con, tinh thần suy sụp đến mức tưởng chừng không thể gượng dậy.
Để an ủi vợ, ông Lâm quyết định nhận nuôi một bé gái trạc tuổi con gái đã thất lạc, đặt tên là Lâm Minh Châu.
Khi Lâm Tĩnh Vân được tìm lại và trở về với cha mẹ ruột, cô cứ ngỡ rằng cuối cùng mình cũng sẽ có một gia đình ấm áp, sẽ nhận được yêu thương bù đắp cho những tháng ngày thiếu thốn tình thân. Cô mong chờ từng phút giây được cha mẹ và các anh trai ôm vào lòng, che chở như bao đứa trẻ may mắn khác.
Nhưng trái với kỳ vọng, đó lại là khởi đầu cho một quãng đời đầy tăm tối.
Lâm Minh Châu – cô con gái nuôi – là người được nhà họ Lâm nâng niu như báu vật. Từ cha mẹ đến năm người anh trai, ai nấy đều yêu thương cô ta vô điều kiện. Còn Lâm Tĩnh Vân, người con gái ruột thịt vừa trở về, lại chỉ nhận được ánh mắt soi mói và sự ghẻ lạnh.
Bà Lâm tỏ ra không hài lòng với đứa con gái đã mất tích suốt bao năm trời. Bà cho rằng Tĩnh Vân không được dạy dỗ đàng hoàng, không có khí chất, thiếu sự thanh lịch – hoàn toàn không thể sánh với Minh Châu.
Năm người anh trai cũng lần lượt đến "răn dạy" cô.
"Đừng có bắt nạt Minh Châu."
"Không được tranh giành bất cứ thứ gì với em ấy."
"Chỉ cần em ấy không vui, cô là người phải chịu trách nhiệm."
Tĩnh Vân dần hiểu ra, cô không được chào đón trong chính ngôi nhà mang họ mình. Thế nên, cô cẩn trọng từng chút một, dè dặt lấy lòng mọi người, mong có thể được công nhận.
Nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Cô học cách dùng d.a.o nĩa để ăn bít tết, nhưng chỉ nhận lại tiếng cười nhạo:
"Trông quê mùa chưa kìa!"
Minh Châu ngọt ngào chen vào:
"Em chưa bao giờ phải cắt bít tết đâu. Lúc nào các anh cũng cắt sẵn cho em ăn mà."
Tĩnh Vân không biết gì về thời trang cao cấp, không thể bắt chuyện với mẹ và Minh Châu. Cô âm thầm tìm hiểu, học cách phối đồ, ghi nhớ tên các thương hiệu. Nhưng đổi lại, cha mẹ lại lạnh lùng nói:
"Con lớn lên trong gia đình bình dân, đừng mơ mộng xa xỉ quá. Ham hư vinh không tốt."
Cô từng nghĩ nếu mình biết chơi đàn, biết múa ba lê thì có thể khiến họ yêu mến hơn. Nhưng những gì nhận được lại là sự mỉa mai cay nghiệt:
"Bắt chước vụng về thế kia thì đừng cố gắng nữa. Cô không bao giờ bằng Minh Châu được đâu."
Dù làm gì, dù cố gắng ra sao, Tĩnh Vân vẫn luôn là cái gai trong mắt nhà họ Lâm. Điều khiến cô tuyệt vọng nhất chính là mỗi khi xảy ra mâu thuẫn với Minh Châu, không cần biết ai đúng ai sai, tất cả mọi người đều đứng về phía Minh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ cần Minh Châu khẽ nhíu mày, cô sẽ phải chịu cơn thịnh nộ vô cớ từ các anh trai. Có khi còn bị đánh đập không thương tiếc.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Áp lực tinh thần đè nặng khiến Tĩnh Vân rơi vào trầm cảm nặng.
Nhiều năm qua, cô luôn cố gắng hòa nhập, cố gắng để được cha mẹ và anh em chấp nhận. Cô đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể so sánh với Minh Châu. Cô không dám ganh đua, chỉ mong được đối xử tử tế – nếu không thương thì chí ít cũng đừng bắt nạt, để cô còn có thể thở, có thể sống như một con người bình thường.
Nhưng đến cả mong muốn nhỏ bé đó cũng quá xa vời.
Gia đình họ Lâm chưa từng ngừng việc chèn ép và giày vò cô. Họ làm tất cả, chỉ với một mục đích: để cô biến mất khỏi thế giới của họ.
Tốt nghiệp đại học, Tĩnh Vân từ chối đề nghị của cha, không muốn vào làm việc cho tập đoàn nhà họ Lâm. Cô muốn tự mình tìm việc, tự lập.
Thế nhưng, ở bất kỳ công ty nào, cô cũng chỉ làm việc được vài tháng rồi bị sa thải.
Cuối cùng, qua nhiều nguồn, Tĩnh Vân mới biết được sự thật – người đứng sau cản đường cô là anh cả của nhà họ Lâm.
Lý do thì nực cười đến mức khiến cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Minh Châu chưa đi làm, nên cô cũng không được phép đi làm. Bởi vì nếu cô làm việc trước, điều đó sẽ khiến Minh Châu cảm thấy áp lực.
Cô tuyệt vọng. Tất nhiên là Minh Châu không cần đi làm – mỗi tháng được cho hàng trăm triệu tiêu vặt. Nhưng còn cô thì sao? Không một xu dính túi, nếu không làm việc thì biết sống bằng gì?
Ninh Thành là địa bàn của nhà họ Lâm. Cô không còn chốn dung thân ở đây nữa, đành gạt nước mắt bỏ đi, hy vọng có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố khác.
Thế nhưng, vừa đặt chân đến ga tàu, cô đã bị người của nhà họ Lâm đưa về.
Họ nói thẳng:
"Không cho phép con rời khỏi Ninh Thành."
"Con là con gái của nhà họ Lâm, giàu nhất Ninh Thành này."
"Nếu con ra ngoài làm việc, người ta sẽ đồn đoán đủ thứ, nói Minh Châu ghét bỏ con, nói gia đình mình không hòa thuận. Điều đó ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của em ấy."
Tĩnh Vân nghe mà chỉ thấy chua xót.
Cô không phải con gái nhà họ Lâm sao?
Vậy mà, cả cuộc đời cô, chưa từng được xem như m.á.u mủ ruột thịt.