Lâm Tĩnh Văn không nói thêm lời nào. Trong lòng cô ấy nghĩ, nói chi cho nhiều, chi bằng dành thời gian để tăng cường sức mạnh còn hơn.
Tiêu Dao thì chẳng để tâm đến điều đó. Dù sao, với cô ấy, tất cả cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Cho dù có thức tỉnh được dị năng mạnh đến đâu, thì cũng là giả. Chẳng lẽ có thể mang ra ngoài đời thực được sao?
Không ai lại thật sự xem trò chơi là hiện thực cả.
"Chúng ta đến thành phố bị đóng băng đi." – Tiêu Dao đề nghị.
Cao Lãng quay sang nhìn cô, hơi ngạc nhiên hỏi:
"Cô không muốn g.i.ế.c quái để thức tỉnh dị năng à?"
Tiêu Dao thản nhiên đáp:
"Không vội. Trên đường đi nếu gặp thì xử lý luôn, không cần cố tình đi tìm. Chơi game quan trọng nhất là thấy vui. Thức tỉnh sớm hay muộn cũng thế thôi."
Thực ra, trong lòng Tiêu Dao hiểu rõ — có lẽ sau lần này, cô sẽ không có cơ hội quay lại nữa.
Thời gian rảnh của cô rất ít. Phần lớn đều dành cho việc tu luyện. Bình thường muốn xuống núi một chuyến đã khó, sư phụ lại nghiêm khắc, đâu dễ gì cho phép cô đi chơi, nói gì đến công viên giải trí. Lần này là nhờ có dịp đi qua Tử Dương Quan, cô mới tranh thủ ghé vào Nhà Ma.
Cô không giống như Cao Lãng hay những người khác – có thể vô tư đến đây vui chơi. Với cô, mỗi phút mỗi giây đều quý như vàng.
"Đi thôi." – Tiêu Dao bước về phía trước, không chờ ai trả lời.
Bốn người di chuyển rất nhanh. Lâm Tĩnh Văn tuy dị năng mới thức tỉnh có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng lại giúp cơ thể cô trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhờ đó, cô di chuyển linh hoạt, không còn yếu ớt như lúc mới vào phó bản.
Chẳng bao lâu, họ đã đến được khu vực mà Cao Lãng gọi là "thành phố bị đóng băng".
Điều đầu tiên đập vào mắt họ là một khu công nghiệp hoang tàn, lác đác những tòa nhà cao tầng và nhà máy bỏ hoang, nhuốm vẻ lạnh lẽo và cô quạnh.
Tiêu Dao vừa quan sát vừa gật đầu thầm khen ngợi. Người tạo ra phó bản này quả thực đầu tư không ít công sức. Một thành phố có quy mô thế này, vượt xa tưởng tượng ban đầu của cô.
Tuy vậy, nhìn quanh, cô vẫn cảm thấy có chút đơn điệu. Các loại cửa hàng, dịch vụ không phong phú như cô mong đợi.
"Chúng ta chia nhau ra tìm vật tư đi. Phải tìm kỹ một chút." – Tiêu Dao nói.
Cao Lãng ngạc nhiên quay lại nhìn cô:
"Ở đây á? Đây chỉ là khu nhà máy bỏ hoang thôi. Muốn tìm vật tư thì nên vào trung tâm thành phố mới nhiều."
Tiêu Dao hơi khựng lại. Cô sững sờ nhìn xung quanh:
"Đây… chẳng phải là thành phố bị đóng băng mà anh nói đến sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Đúng rồi, nhưng đây mới là khu ngoại ô." – Cao Lãng kiên nhẫn giải thích – "Đi tiếp vào trong nữa sẽ thấy trung tâm. Có khi còn có cả trạm xăng đấy."
"Trạm xăng á?" – Tiêu Dao hơi giật mình. Vừa nãy còn cảm thấy nơi này đơn điệu, không ngờ lại có cả chi tiết như trạm xăng. Cô chớp mắt mấy lần, chưa kịp thích nghi với quy mô quá lớn này, đành ngơ ngác bước theo Cao Lãng.
Cả nhóm rời khỏi khu công nghiệp đổ nát. Chỉ chốc lát sau, một khung cảnh hoàn toàn mới mở ra trước mắt họ.
Không gian trở nên rộng lớn hơn. Những tòa nhà cao tầng nối nhau san sát, đường phố trải dài tít tắp, xe cộ bị đóng băng giữa đường, hai bên là các loại cửa hàng đa dạng: tiệm thuốc, siêu thị, quán café, tiệm giặt ủi…
Tiêu Dao đứng sững tại chỗ.
Trái tim cô đột nhiên thắt lại. Cô không thể bước tiếp, cũng không thể thốt ra một lời nào.
Trước giờ, cô luôn nghĩ thành phố mà Cao Lãng nhắc đến chỉ là một mô hình đơn giản, một khung cảnh tạo hình trong game – có quy mô bằng một khu phố nhỏ là đã quá ấn tượng rồi.
Không ngờ, nơi này lại là một thành phố thực sự. Hoành tráng, chi tiết, và rộng lớn không kém gì thế giới thực.
Cô há miệng định hỏi gì đó, nhưng những lời muốn nói cứ mắc nghẹn trong cổ họng, mãi không thốt ra được.
Lâm Tĩnh Văn phản ứng còn dữ dội hơn. Cô ôm đầu, la hét liên tục:
"Trời ơi, đây là thật sao? Tôi không phải đang mơ đấy chứ?"
"Không lẽ… tôi c.h.ế.t rồi? Tôi đã lên thiên đường rồi sao?"
"Tôi chắc chắn là đã chết!"
Cô cứ lặp đi lặp lại, vẻ mặt hỗn loạn, không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lâm Tĩnh Văn xoay người liên tục, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, rồi đột ngột ngã ngửa ra đất.
Nam Kỳ vội vàng chạy tới đỡ, nhưng vừa cúi xuống thì đã bị cô túm chặt lấy tay áo, bấu lấy không buông:
"Anh họ, đây là thật đúng không? Là thật chứ?"
Lâm Tĩnh Văn hoàn toàn choáng váng. Thế giới trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của cô.
"Thật mà." – Nam Kỳ gật đầu, giọng nhẹ nhàng trấn an – "Anh nói rồi mà, đây là một thế giới hoàn toàn mới."
Cao Lãng cũng xen vào, cười toe toét:
"Lần đầu tiên tôi đến đây cũng đơ ra như tượng. Đúng là ngốc luôn."
Không chỉ riêng Tiêu Dao và Lâm Tĩnh Văn cảm thấy choáng ngợp. Những người chơi khác khi tiến vào khu vực này cũng phản ứng không kém phần kịch tính – người thì la hét, người thì không ngừng thốt lên kinh ngạc. Cả đám như bước vào một chiều không gian khác, nơi mọi thứ chân thật đến mức khiến người ta nghi ngờ chính thực tại của mình.