Khi nhìn thấy thông tin chiêu mộ tình nguyện viên trên bảng cá nhân, Lâm Tĩnh Vân gần như không thể kiềm chế được cảm xúc. Mắt cô sáng rực, giọng đầy phấn khích:
"Em muốn đăng ký, em nhất định phải đăng ký!"
Cao Lãng nghe vậy thì không khỏi sửng sốt:
"Cái gì? Em định ở lại đây luôn à?"
Dù phó bản Tận Thế Cực Hàn chân thực đến mức khiến người ta ngỡ như đang sống trong một thế giới thật, nhưng khí hậu ở đây vô cùng khắc nghiệt, lạnh giá đến thấu xương. Cao Lãng vẫn luôn xem nơi này chỉ như một màn chơi trong game, không hề nghĩ đến chuyện ở lại lâu dài.
Lâm Tĩnh Vân gật đầu rất nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
"Em vừa đọc kỹ thông tin chiêu mộ rồi. Công việc này không có lương, nhưng mỗi ngày sẽ được trợ cấp 500 đồng."
Cô quay sang nhìn Nam Kỳ, giọng nói đầy hy vọng:
"Anh họ, em muốn ở lại đây. Không công việc nào phù hợp với em hơn việc l.à.m t.ì.n.h nguyện viên trong phó bản này."
Với cô, đây là một cơ hội để bắt đầu lại – một cuộc sống mới, tự do, không còn bị ràng buộc bởi những tổn thương trong quá khứ. Cô không muốn tiếp tục sống trong cảnh bị gia đình nhà họ Lâm chèn ép, mắng mỏ, như một con ch.ó bị đá đi đá lại.
Nghe em họ nói vậy, Nam Kỳ cảm thấy vui thay cho cô, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Anh do dự nói:
"Thật tuyệt, nơi này đúng là rất hợp với em... nhưng mà..."
Anh trầm ngâm giây lát rồi tiếp tục:
"Em định ở đâu? Với lại, khoản trợ cấp đó chỉ có khi em còn ở trong phó bản. Một khi ra ngoài thì sẽ không nhận được. Em không thể ở mãi trong này được, đúng không?"
Đối với Nam Kỳ, việc thỉnh thoảng vào chơi thì không vấn đề, nhưng nghĩ đến chuyện sống lâu dài trong một nơi được gọi là "Tận Thế Cực Hàn" thì thực sự không dễ chấp nhận. Dù đẹp và kỳ vĩ đến đâu, đây vẫn là một vùng đất bị gắn mác tận thế – lạnh lẽo, hoang vắng, đầy nguy hiểm.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Không sao đâu, em thật sự rất thích nơi này. Dù phải ở đây 24 giờ mỗi ngày, em cũng không thấy phiền."
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng như vừa tìm thấy ánh sáng giữa màn đêm dày đặc:
"So với việc phải sống cùng người nhà họ Lâm, ở đâu cũng tốt hơn."
Cô không giấu nổi sự háo hức, gần như muốn lập tức đi đăng ký.
Nam Kỳ nhìn thấy quyết tâm trong mắt cô, khẽ cười:
"Được, vậy anh sẽ đi cùng em."
Lâm Tĩnh Vân hơi chần chừ. Họ đến đây cùng mọi người, bây giờ tự ý rời đi thì có phần không phải.
Tiêu Dao mỉm cười trấn an:
"Đi đi, đừng lo cho bọn tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cao Lãng vỗ ngực, tự tin nói:
"Tôi sẽ bảo vệ Dao Dao."
Nghe đến hai chữ "Dao Dao", Tiêu Dao lập tức liếc anh một cái đầy cảnh giác. Mặt Cao Lãng đỏ ửng, lắp bắp:
"Tôi… tôi gọi cô là Dao Dao, cô không giận chứ?"
Tiêu Dao hừ nhẹ một tiếng, lườm anh mà không đáp. Gọi rồi mới hỏi thì còn có ý nghĩa gì?
Sau khi Lâm Tĩnh Vân và Nam Kỳ rời đi, Cao Lãng cùng Tiêu Dao tiếp tục tổ đội săn quái. Hai người nhanh chóng phát hiện một con hươu băng, dùng lưới bắt được nó. Tiêu Dao vừa định tiến lên kết liễu thì bỗng dừng lại, ánh mắt hướng về phía xa xa.
"Chờ chút, tôi thấy có gì đó bên kia, tôi đi xem thử."
Cô nói nhanh rồi chạy về phía trước.
Một cô gái đang nằm cuộn tròn trên mặt đất, dáng vẻ co ro như một đứa trẻ, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên giữa cái lạnh khắc nghiệt. Tiêu Dao ngồi xổm xuống bên cạnh, khẽ gọi:
"Này, cô sao vậy?"
Cô gái nghe thấy tiếng người, vội lau nước mắt rồi đứng dậy. Không nói một lời, cũng không nhìn Tiêu Dao, cô lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Này!" – Tiêu Dao gọi với theo, nhưng cô gái kia lại càng chạy nhanh hơn.
Tiêu Dao hơi cau mày. Gì chứ, chạy như vậy là sao? Chẳng lẽ là yêu quái?
Cô thực sự không định lo chuyện bao đồng, nhưng vừa rồi khi lại gần, cô cảm nhận được một luồng tử khí rất rõ – giống hệt như từng thấy trên người Lâm Tĩnh Vân. Có khả năng đây cũng là một người đang muốn kết liễu cuộc đời mình.
"Ôi trời, hôm nay đúng là ngày đặc biệt. Gặp liền hai người có ý định tự sát!"
Tiêu Dao đảo mắt một vòng, suy nghĩ chớp nhoáng rồi quyết định không thể làm ngơ. Cô lập tức đuổi theo, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô gái kia. Cô đưa tay kéo nhẹ lại:
"Đừng chạy."
Cô gái bị giữ lại thì co người lại theo phản xạ, ánh mắt hoảng loạn như đang cực kỳ sợ hãi.
Tiêu Dao dịu giọng:
"Tại sao cô lại ở đây một mình? Vừa nãy nằm dưới đất làm gì vậy?"
Cô vừa hỏi vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái kia.
Ngay lập tức, cô gái thét lên một tiếng đau đớn, mặt mày tái nhợt như bị rút hết máu.
Tiêu Dao hoảng hốt, vội vàng buông tay:
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!"
Cô hoàn toàn không dùng lực mà, sao lại đau đến thế?
"Thật sự xin lỗi, tôi không biết lại làm cô đau…" – Tiêu Dao lúng túng cúi đầu, liên tục xin lỗi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái đang run rẩy trước mặt mình.