Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 436



Điểm nổi bật nhất trên gương mặt của Tịch Tử Hạ là nốt ruồi đỏ nằm ngay chính giữa trán. Nó không chỉ tôn thêm nét quyến rũ, mà còn tạo nên cá tính rất riêng – kiêu kỳ, nổi bật và có phần bí hiểm.

Bạch Linh đứng cạnh, chậm rãi giải thích:

"Thông qua phân tích của nhóm chuyên gia, chúng tôi xác định rằng người này đã sống ít nhất vài trăm năm. Trong đầu cô ta có một hệ thống – có vẻ như là một loại hệ thống đặc biệt có khả năng cung cấp phần thưởng và điều chỉnh cơ thể. Theo thời gian, cô ta dựa vào nó để thay đổi dung mạo, thể chất và cả khả năng chiến đấu."

Bạch Linh tạm ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Tính cách của cô ta rất kiêu ngạo. Diện mạo thì mỗi ngày một hoàn hảo, nhưng có lẽ vì không muốn giống người khác, cô ta mới chủ động thêm một nốt ruồi đỏ ở trán, như một dấu ấn cá nhân."

Lê Diệu chăm chú lắng nghe, nét mặt bình thản.

"Chưa hết," Bạch Linh hạ giọng, "cô ta từng có một em gái, khoảng mười tuổi. Dù đã sống rất lâu, cô ta vẫn luôn nhớ đến em mình. Trong suốt quá trình theo dõi, chúng tôi nhận thấy sự quan tâm của cô ta dành cho em gái còn lớn hơn với cha mẹ."

Lê Diệu nghe đến đây, trong lòng hơi chấn động. Linh cảm mách bảo, điều này không đơn giản.

"Các chuyên gia còn suy đoán..." – Bạch Linh nhìn sang Lê Diệu – "rằng cô ta từng mắc bệnh ung thư máu, và người hiến tủy cứu mạng chính là em gái ấy."

Lúc này, vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt Lê Diệu hoàn toàn biến mất. Cô tròn mắt nhìn Bạch Linh, giọng có phần ngỡ ngàng:

"Họ... thậm chí có thể phân tích ra cả chuyện phẫu thuật cấy ghép tủy sao?"

Thấy phản ứng của cô, Bạch Linh vội trấn an:

"Bà chủ yên tâm, tất cả đều dựa trên quan sát, phân tích hành vi và các phép thử gián tiếp. Các chuyên gia cho rằng nếu giám sát quá chặt, Tịch Tử Hạ sẽ cảnh giác và giấu kín bản chất thật. Vì vậy, chúng tôi giả vờ bận rộn, tạo cảm giác lơ là để cô ta lơi lỏng phòng bị."

Bạch Linh khẽ cười, rồi tiếp tục:

"Chúng tôi lợi dụng thời gian từ mười giờ đến mười hai giờ sáng – thời điểm cô ta nghĩ rằng mọi người đang nghỉ ngơi – để sắp xếp khách du lịch tiếp cận cô ta trong phó bản Tiểu Thiến. Qua hàng loạt quan sát tinh tế, phát hiện rằng cô ta rất để tâm đến các bé gái tầm mười tuổi. Tất cả được tổng hợp và phân tích từ những chi tiết rất nhỏ, tuy không thể đảm bảo chính xác tuyệt đối, nhưng mức độ tin cậy rất cao."

Lê Diệu không nhịn được, bật cười rồi vỗ tay khen ngợi:

"Tuyệt vời! Đúng là sức mạnh tập thể, không thể xem thường bất kỳ nhóm nào."

Cô giơ ngón tay cái với vẻ tự hào:

"Xuất sắc!"

Sau khi nói chuyện với Bạch Linh xong, Lê Diệu một mình bước về phía trung tâm phó bản. Tịch Tử Hạ đang ở đó – ngồi giữa tầng năng lượng bao bọc bởi pháp bảo phòng ngự, như một đóa hoa cô độc giữa sa mạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Diệu tiến lại gần, gần đến mức chỉ cần nghiêng người một chút là có thể chạm mặt đối phương. Cô cẩn thận quan sát từng đường nét trên khuôn mặt Tịch Tử Hạ.

Dường như cảm nhận được điều gì, Tịch Tử Hạ chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên cô ta thấy là gương mặt Lê Diệu – đẹp đến mức gần như không thực, đang ở ngay trước mắt mình, gần đến mức khiến người ta ngạt thở.

"Cô..." – Tịch Tử Hạ thốt lên, bị dọa đến mức toàn thân giật nảy.

"Người này bị gì vậy?" – cô ta gào thét trong lòng – "Sao lại áp sát đến mức này?"

Lê Diệu nhướng mày, tươi cười vẫy tay:

"Chào nhé! Trên mũi cô có mụn đầu đen kìa."

Tịch Tử Hạ: "..."

Cút đi! – là tất cả những gì cô ta muốn hét lên lúc này.

Cô ta gần như muốn phát điên. Từ sau khi bị nhốt trong phó bản này, tâm trạng đã căng như dây đàn. Giờ gặp phải cái người "không bình thường" như Lê Diệu, cảm xúc càng dễ bùng nổ hơn.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Diệu thầm nghĩ, "Tất nhiên là cáu rồi... vì đã bị hạ thuốc kích thích cảm xúc."

Mỗi lần có ai đó tiếp cận hay tấn công Tịch Tử Hạ, nhóm của Lê Diệu đều lén thả vào không gian của cô ta một loại dược liệu vô hình, không màu không mùi – giúp khuếch đại cảm xúc, làm cô ta mất bình tĩnh, dễ lộ sơ hở.

Lê Diệu đứng thẳng người dậy, nở nụ cười sáng chói, để lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp.

"Xin chào! Dạo này tôi tiến bộ không ít đâu, đến đây để luyện tay một chút, cô chỉ giáo nhé?"

Tịch Tử Hạ không nói gì, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không xem Lê Diệu là mối đe dọa.

Một tháng trước, tại lễ khai mạc đại hội thể thao, Lê Diệu từng xuất hiện và ra tay, nhưng kết quả chẳng hề khiến cô ta tổn thương dù chỉ một vết xước. Bây giờ chỉ mới một tháng trôi qua, thì có thể mạnh lên được bao nhiêu?

Trong mắt Tịch Tử Hạ, tất cả chỉ là chiêu trò – chắc do thời gian gần đây cô ta không rớt trang bị, khiến đám người tham lam kia sốt ruột nên mới gọi Lê Diệu đến.

"Những kẻ chỉ biết săn trang bị, tham lam đến mức lố bịch." – Tịch Tử Hạ khinh thường nghĩ thầm.

Lê Diệu thì không vội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lớp pháp bảo phòng ngự quanh người Tịch Tử Hạ. Sau vài giây cân nhắc, cô lùi lại một bước, giơ tay lên và khẽ vung.

Ngay tức khắc, một con rồng lửa gầm lên, bùng nổ giữa không trung rồi lao thẳng về phía Tịch Tử Hạ, như mũi tên rực cháy xé toạc bầu trời.

Tịch Tử Hạ hơi nheo mắt, ánh nhìn lóe lên một tia sắc bén. Trong lòng cô ta khẽ chấn động...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com