Vạn Lăng nhát gan, nếu một mình gặp cốt truyện đáng sợ, chắc chắn cô ấy sẽ bị dọa đến phát khóc.
Không được!
Anh ta đứng bật dậy:
"Tiểu Lăng nhát gan lắm, nếu cô ấy gặp chuyện gì thì sao? Tôi phải lên xem mới được!"
Anh ta vừa nói vừa chạy lên tầng hai. Vừa đến cửa, cánh cửa chợt mở ra.
Vạn Lăng bước ra, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Trương Cường nhìn thấy cô, lập tức há hốc miệng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
"Cô... cô là ai?"
Vạn Lăng khựng lại một chút, sau đó trừng mắt nhìn anh bạn trai ngốc nghếch trước mặt mình.
"Trương Cường thối tha, không nhận ra em nữa hả?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Trương Cường giật mình, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
"Nhận ra rồi, nhận ra rồi!"
Anh ta nhìn chằm chằm Vạn Lăng, ánh mắt tràn đầy tò mò. "Nhưng sao em lại trở nên thế này?"
"Đẹp không?" Vạn Lăng hơi nhướng mày, khóe môi cong lên đầy tự tin.
Trương Cường nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Hồi lâu sau, anh mới nuốt nước bọt, khẽ gật đầu:
"Đẹp… rất đẹp."
Vạn Lăng hài lòng nắm tay Trương Cường, kéo anh đi xuống lầu.
Bên dưới, khi cả hai vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía họ.
Các nam người chơi chỉ đơn thuần cảm thấy Vạn Lăng xinh đẹp hơn hẳn lúc trước, nhưng các nữ người chơi thì không thể kiềm chế được sự tò mò. Một người nhanh chóng bước lên hỏi:
"Có phải Như Hoa trang điểm cho cô không?"
Vạn Lăng gật đầu, khó che giấu sự hài lòng trong giọng nói:
"Đúng vậy. Cô ấy rất giỏi, trang điểm theo đúng khuôn mặt và ngũ quan của em."
Các nữ người chơi lập tức tròn mắt ngưỡng mộ.
Có người tiếc nuối thở dài:
"Nghe nói ở nước H có những cửa tiệm chuyên giúp khách chọn phong cách trang điểm phù hợp, từ dáng lông mày, màu phấn mắt đến màu son. Một lần như vậy tốn hàng nghìn tệ. Ở đây chưa đến 200 tệ mà lại còn được chơi phó bản nữa, đúng là quá đáng giá!"
Một nữ người chơi khác không kiềm chế nổi, lập tức quay về phía Như Hoa, ánh mắt sáng rực:
"Cô có thể giúp tôi trang điểm không?"
Như Hoa nhẹ nhàng cúi chào, nụ cười mang theo nét tiếc nuối:
"Xin lỗi, tôi đã có hẹn với Thập Nhị Thiếu Gia."
Người chơi kia thất vọng, nhưng vẫn không nỡ rời đi. Có vẻ như muốn được Như Hoa trang điểm, trước tiên phải tìm ra Thập Nhị Thiếu Gia.
Lúc này, đồng hồ chợt vang lên tiếng chuông báo hiệu. Thời gian đã hết, họ phải rời khỏi phó bản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Một số người tiếc nuối quay sang nhau bàn tán.
"Giá mà biết trước thì đã đi tìm Thập Nhị Thiếu Gia!"
Chàng trai gầy và Bàn Tử cũng tiến lại gần. Dù không hiểu nhiều về trang điểm, nhưng họ cũng có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt Vạn Lăng.
Chàng trai gầy không nhịn được cảm thán:
"Nhà ma này đúng là độc đáo thật. Ban đầu tôi cứ tưởng phó bản Như Hoa chỉ đơn thuần là giải đố. Ai ngờ nó lại kết hợp giữa vui chơi, giải đố và cả trang điểm nữa. Thật sự mới mẻ!"
Như Hoa trang điểm quá xuất sắc, khiến các nữ người chơi mê mẩn. Để có được phần thưởng đặc biệt này, họ bắt đầu chơi đi chơi lại phó bản của cô ấy.
Nhưng có một điều họ không ngờ tới—mỗi lần chơi lại, Thập Nhị Thiếu Gia đều trốn ở một nơi khác nhau!
Phó bản Như Hoa lại đặc biệt lớn, thậm chí rộng ngang một thị trấn nhỏ.
Cuối cùng, nhiều người chơi mệt đến thở không ra hơi, chạy khắp nơi mà vẫn không tìm thấy dấu vết của Thập Nhị Thiếu Gia.
Chỉ có những người chơi kỳ cựu như chàng trai gầy, vốn quen thuộc với các phòng kín, mới có thể giải đố trong thời gian ngắn.
Lê Diệu tỉnh dậy từ sáng sớm lúc bảy giờ, bận rộn suốt một ngày dài, đến tận bảy giờ tối mới có thể ngã phịch xuống giường.
Mệt rã rời.
Làm việc liên tục 12 tiếng đồng hồ, cô cảm giác cơ thể mình như muốn rã ra từng mảnh.
Cũng may là trước đó cô đã kiên quyết đuổi khách về đúng giờ, nếu không có lẽ đám người này còn muốn chơi tiếp đến sáng mất.
Hôm nay có khoảng 500 người đặt vé qua trang web giảm giá đến chơi, chưa kể hơn 100 khách lẻ.
May mắn thay, phó bản Họa Bì có tốc độ xoay vòng nhanh. Vì quá đáng sợ, nhiều khách chỉ vào được mười mấy phút đã bỏ chạy, nhờ vậy mới có thể tiếp đón thêm nhiều lượt khách khác.
Phó bản Như Hoa cũng thu hút không ít người chơi, tổng cộng bán được 200 vé.
Lê Diệu thở phào, nhưng ngay sau đó, cô chợt sững lại.
"Khoan đã... có gì đó không đúng!"
Cô bật dậy, mở ứng dụng kiểm tra số liệu.
Số lượt tham quan phó bản Như Hoa được ghi nhận là... 99.
Không phải 200?
Cô nhíu mày. Tại sao lại thế này?
Chẳng lẽ số lượt tham quan không tính theo số vé bán ra, mà tính theo số người chơi thực tế?
Hôm nay có rất nhiều người chơi mua vé chơi lại. Một số nữ khách đặc biệt đam mê đến mức chơi đi chơi lại tận ba lần. Nếu không vì đói bụng, có lẽ họ còn tiếp tục.
Vậy mà tổng số lượt tham quan chỉ ghi nhận 99.
Thiếu đúng một người nữa thôi là phó bản sẽ đạt mốc 100 người, mở khóa cảnh trung cấp.
Lê Diệu đau đầu ôm trán.
Ngày mai chắc chắn sẽ còn đông khách hơn. Nếu cảnh vật không được nâng cấp, một mình Như Hoa có lẽ sẽ không thể xử lý xuể.
Bề ngoài, cảnh sơ cấp và trung cấp trông không có nhiều khác biệt, nhưng thực chất lại cách nhau một trời một vực.
Cảnh trung cấp là một thế giới nhỏ độc lập. Ví dụ, sau khi phó bản Họa Bì được nâng cấp lên trung cấp, thế giới bên trong đã trở nên hoàn chỉnh, có đầy đủ mặt trời, mặt trăng, các vì sao, núi cao, sông suối. Họa Bì chính là chủ nhân của thế giới này.
Nó có thể tùy ý điều khiển mọi thứ bên trong, từ việc thay đổi ngày đêm, điều chỉnh địa hình, dịch chuyển mọi vật thể, dù là một viên đá nhỏ hay cả một tòa nhà lớn. Đáng sợ hơn, nó có thể kiểm soát những người chơi có tinh thần lực yếu, buộc họ hành động theo ý muốn của nó.