Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 71



Giọng cậu ta run rẩy. Nhưng ngay khi vừa cất tiếng hỏi, cậu ta lập tức hối hận.

Trong nhà này… chỉ có một mình cậu ta.

Vậy… ai đang gõ cửa?!

Ngụy Tề bịt chặt miệng, toàn thân run rẩy.

Cửa nhà vệ sinh là loại kính mờ, không thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng cậu ta thấy rõ một bóng đen đứng ngay trước cửa.

Nó không ngừng gõ, từng nhịp đều đều, không nhanh không chậm, tuyệt nhiên không có ý định rời đi.

Ngụy Tề hoảng loạn, vội vã khóa trái cửa, rồi nép sát vào tường, cố gắng giữ im lặng.

Bóng đen bên ngoài gõ một hồi, không nhận được phản hồi, bỗng dưng… ghé mặt sát vào kính.

Nó đang nhìn vào trong.

Ngụy Tề cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trời ơi… ai đó cứu tôi với!

Cậu ta cắn chặt môi, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Bóng đen nhìn chằm chằm vào trong một lúc, rồi đột nhiên lùi ra sau.

Ngụy Tề thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay xuyên qua lớp kính mờ, chậm rãi thò vào từ bên ngoài!

"A—!"

Ngụy Tề há miệng định hét, nhưng cổ họng cứng lại, không phát ra được âm thanh nào.

Dù đã nhắm chặt mắt, cậu ta vẫn cảm nhận được bàn tay kia đang uốn cong, chầm chậm vươn về phía mình.

Gió lạnh lùa vào da thịt, từng ngón tay như những cái móc sắc nhọn, chỉ chực siết lấy cậu ta.

"Hu hu…!"

Ngụy Tề bật khóc, nước mắt trào ra.

Ngay khi cậu ta nghĩ rằng mình sẽ bị bàn tay kia chạm tới, đột nhiên—

Ngực cậu ta nóng rực!

Một ánh sáng chói lóa bùng lên!

Cùng lúc đó, một tiếng hét chói tai vang lên.

Cơn lạnh lẽo, áp lực đè nặng trong không khí… biến mất trong chớp mắt.

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ngụy Tề run rẩy, không dám mở mắt ngay. Cậu ta ép mình nín thở, đợi một lúc lâu mới từ từ hé mắt.

Bên ngoài đã sáng.

Ánh mặt trời chiếu qua lớp kính mờ, xua tan bóng tối đáng sợ.

Bóng đen kia… đã biến mất.

Ngụy Tề ngồi bệt xuống sàn, hai chân mềm nhũn. Cậu ta ôm n.g.ự.c thở dốc, tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lấy lại chút bình tĩnh, cậu ta nhớ tới cảm giác nóng rực vừa rồi, vội kéo áo lên kiểm tra.

Hai lá bùa trong túi vẫn còn đó—

Bùa Chiêu Tài không hề hấn gì, nhưng bùa Trừ Tà… đã cháy đen.

Ngụy Tề chớp mắt, ngơ ngác nhìn tấm bùa bị cháy nham nhở.

Không ngờ lá bùa mua trên Taobao lại thực sự linh nghiệm!

Chủ cửa hàng này… chắc chắn là cao nhân!

Cậu ta hiểu rõ, cha mẹ cậu ta chưa từng tin vào chuyện ma quỷ, cũng không quen biết ai trong giới huyền học. Nếu họ đi tìm thầy bùa bừa bãi, chẳng may gặp phải kẻ lừa đảo thì còn nguy hiểm hơn.

Không thể để chuyện này tiếp diễn được nữa!

Nghĩ vậy, Ngụy Tề lập tức chạy về phòng ngủ, chộp lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho bà chủ cửa hàng.

"Bà chủ! Cứu tôi với!"

Cậu ta gửi liên tục mấy tin, hồi hộp chờ đợi. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy phản hồi.

Ngụy Tề sắp tuyệt vọng thì cuối cùng cũng nhận được tin nhắn.

"[?]"

"[Có chuyện gì vậy? Cửa hàng không nhận trả hàng.]"

Lê Diệu còn đang ngái ngủ, vừa mở mắt đã thấy tin nhắn của Ngụy Tề. Cô cứ ngỡ cậu ta muốn trả hàng.

Linh phù sao có thể trả lại được? Đã thỉnh thì không thể trả, nếu trả bừa sẽ chỉ chuốc lấy xui xẻo.

Nhưng dòng tin nhắn phía sau khiến cô sững người:

"Không trả hàng, không trả đâu. Bà chủ, tôi gặp ma! Chính linh phù của cô đã cứu mạng tôi. Cô có thể cho tôi xin số điện thoại hoặc WeChat được không? Tôi cầu xin cô!"

Lê Diệu không nghĩ nhiều, gửi ngay mã QR để Ngụy Tề quét thêm WeChat. Vừa kết bạn xong, cuộc gọi thoại lập tức đến.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nam đầu bên kia vang lên, run rẩy hoảng loạn, xen lẫn tiếng nức nở:

"Bà chủ, cứu tôi với! Xin cô cứu tôi! Tôi gặp ma rồi, suýt nữa thì chết! Bạn cùng phòng của tôi c.h.ế.t cả rồi, chỉ còn lại mình tôi! Tôi nghĩ hôm nay sẽ đến lượt tôi mất! Bà chủ, xin cô cứu tôi!"

Lê Diệu còn chưa tỉnh hẳn, dụi mắt bước vào phòng tắm, hỏi ngắn gọn: "Cậu kể rõ đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Tề cố gắng trấn tĩnh, từng chút một kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Trong lúc đó, Lê Diệu tiện tay đưa điện thoại cho Nhiếp Tiểu Thiến giữ, còn cô thì cúi xuống vốc nước lạnh rửa mặt. Đêm qua thức khuya, sáng nay dậy sớm, đầu óc vẫn còn mơ màng.

Đến khi cô tỉnh táo lại, câu chuyện của Ngụy Tề cũng kết thúc.

Lê Diệu trầm ngâm một lúc, sau đó dứt khoát nói: "Gửi địa chỉ cho tôi. Tôi sẽ đến ngay."

Ngụy Tề như vớ được cọc, nước mắt giàn giụa, cảm kích đến mức nói năng lộn xộn: "Hu hu... Đại sư... Cảm ơn cô! Cô là người tốt!"

"Khoan đã." Lê Diệu nhắc nhở, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm túc: "Tốt nhất cậu cũng nên tìm thêm người giúp đi. Tôi không chắc có thể giải quyết được đâu."

Chuyện này liên quan đến mạng người, cô không dám tùy tiện cam đoan. Cô có thể mang theo bùa trừ tà, nhưng hiệu quả ra sao vẫn còn là ẩn số.

Ngụy Tề nghẹn giọng: "Ba mẹ tôi cũng đã mời đại sư rồi..."

"Vậy thì tốt." Lê Diệu gật đầu. "Cúp máy nhé, tôi còn phải chuẩn bị."

Nói xong, cô cầm điện thoại, nhanh chóng tìm số của Trang Trạch – chàng trai có đôi mày rậm từng suýt bị dọa ngất trong Nhà Ma Phong Đô.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com