Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 82



Lăng Hư Đạo trưởng không hiểu được suy nghĩ của đám trẻ tuổi, cũng chẳng muốn đoán mò. Giờ không phải lúc tranh cãi, Lệ quỷ áo đỏ vẫn còn đang nằm dưới đất kia.

Ông lấy ra một lá linh phù, khẽ lay động trước mặt nữ quỷ, sau đó dán lên trán cô ta, bấm tay tính toán một lúc rồi chậm rãi nói:

"Nữ quỷ này c.h.ế.t oan, bị tà đạo khống chế. Trên tay dính nhiều mạng người, nhưng nhân quả không thuộc về cô ta. Cô ta cũng là kẻ đáng thương. Hãy siêu độ cho cô ta."

"Đừng, đừng, đừng!"

Lê Diệu lập tức ngăn cản, đôi mắt sáng rực:

"Đừng siêu độ, tôi giữ lại còn có việc dùng!"

Lăng Hư Đạo trưởng cau mày:

"Cô muốn nuôi dưỡng Lệ quỷ? Lệ quỷ vô cùng hung dữ, không dễ kiểm soát, rất có khả năng phản chủ. Hơn nữa, cô nuôi quỷ để làm gì? Chẳng lẽ cô cũng muốn học theo tà đạo để hại người?"

Lời vừa dứt, ánh mắt ông trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô.

Lê Diệu không hề hoảng loạn, thản nhiên đáp:

"Tiền bối hiểu lầm rồi. Tôi không định hại ai cả. Gia đình tôi có một mảnh đất lớn từ thời tổ tiên, nhưng âm khí quá nặng. Người bình thường vào đó sẽ bị ảnh hưởng đến tuổi thọ. Tôi chỉ muốn nhờ quỷ làm việc trong đó."

Tịch Tử Quận lập tức nghĩ đến nhà ma của cô, nhíu mày hỏi:

"Cô định dùng quỷ thật để hù dọa người?"

Lăng Hư Đạo trưởng cũng giật mình, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên:

"Không được! Tuyệt đối không được! Lệ quỷ rất khó kiểm soát, nếu sơ suất một chút sẽ gây họa cho người sống!"

"Tiền bối yên tâm, tôi không định dùng Lệ quỷ để dọa ai hết."

Lê Diệu biết nếu không nói rõ ràng, Lăng Hư Đạo trưởng nhất định sẽ không để cô mang Lệ quỷ áo đỏ đi. Cô bình tĩnh giải thích:

"Tôi chỉ muốn nhờ cô ta giúp làm vài việc nhỏ thôi."

Lăng Hư Đạo trưởng vẫn tỏ ra do dự:

"Cô chắc chắn có thể kiểm soát được Lệ quỷ áo đỏ?"

"Có thể." Lê Diệu gật đầu chắc nịch.

Nếu cô không kiểm soát được, thì vẫn còn Họa Bì và những người khác.

Nếu cả Họa Bì và họ cũng không đối phó nổi, thì vẫn còn Minh Dạ.

Tóm lại, chỉ cần đưa cô ta về nhà ma, Lê Diệu nhất định có cách chế ngự Lệ quỷ áo đỏ.

Lăng Hư Đạo trưởng nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng không nói gì thêm.

Dù sao đi nữa, cô gái trẻ này đã có thể trấn áp được nữ quỷ này, thì chắc hẳn cũng có cách kiểm soát cô ta.

Nhưng ông vẫn có chút lo lắng…

Lê Diệu thấy Lăng Hư Đạo trưởng im lặng, biết là ông đã đồng ý.

Cô bước lên một bước, mỉm cười hỏi:

"Tiền bối, trong tay ông còn con quỷ nào khác không? Tôi muốn mua thêm. Nhà ma của tôi quá lớn, nhiều chỗ vẫn còn trống, tôi muốn tìm thêm quỷ để khai phá."

Lăng Hư Đạo trưởng khẽ ho, thò tay vào túi vải bên người, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Ông nhẹ nhàng mở nắp, ba bóng quỷ mờ nhạt lập tức trôi ra, khí tức yếu ớt đến mức gần như tan biến.

"Lão Đại! Lão Nhị! Lão Tam!"

Ngụy Tề đang thu mình trong góc phòng, thấy ba con quỷ xuất hiện, cả người run lên, rồi kích động lao về phía trước.

Tịch Tử Quận lập tức đưa tay cản lại, giọng lạnh lùng:

"Người và quỷ khác đường."

Ngụy Tề cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, nhưng không giãy giụa. Cậu ta quay sang nhìn Lăng Hư Đạo trưởng, giọng khẩn thiết:

"Đạo trưởng, họ... họ có thể sống lại không?"

Lăng Hư Đạo trưởng lắc đầu, ánh mắt đầy tiếc nuối.

"Ngay cả đầu thai cũng khó. Âm khí trên người bọn họ đã bị Lệ quỷ áo đỏ nuốt gần hết, giờ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái quỷ. Nếu không dưỡng hồn cẩn thận, e rằng chẳng mấy chốc sẽ hồn phi phách tán."

Nói đến đây, ông ho khan một trận dữ dội, giọng khàn hẳn đi.

"Khụ, khụ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Diệu đứng bên cạnh, thấy ông bị thương nặng mà vẫn cố gắng nói chuyện, không khỏi nhíu mày.

Lăng Hư Đạo trưởng trấn định lại, đưa mắt nhìn chiếc hộp đen trong tay Lê Diệu, ánh mắt sáng lên.

"Tiểu hữu, vật này của cô có công dụng dưỡng hồn. Nếu đặt ba con quỷ này vào trong hộp, tầm vài năm nữa, bọn chúng có thể hồi phục khá nhiều, sau này còn có thể giúp cô một tay."

Lê Diệu nghe vậy thì sửng sốt.

"Phải dưỡng tận mấy năm sao?"

Cô lấy đâu ra thời gian rảnh để dưỡng quỷ chứ?

Lăng Hư Đạo trưởng quan sát cô gái trẻ trước mặt, ánh mắt ông dần trở nên sâu xa.

Cô bé này… rất kỳ lạ.

Rõ ràng thiên phú cực cao, có thể dễ dàng vẽ linh phù thượng phẩm, thậm chí còn chế ngự được Lệ quỷ áo đỏ—một việc mà ngay cả ông cũng không làm được.

Trong tay cô lại có một bảo vật quý giá có khả năng dưỡng thần hồn, nhưng bản thân cô dường như chẳng hiểu gì về huyền học.

Bảo vật có thể dưỡng hồn cực kỳ hiếm, ông lăn lộn trong giới bao nhiêu năm cũng chưa từng nhìn thấy thứ nào tương tự, chỉ từng nghe sư phụ kể lại trong những câu chuyện xa xưa.

Lăng Hư Đạo trưởng vốn là người ôn hòa, có chừng mực, không bao giờ tò mò hay dò xét chuyện riêng của người khác. Ông vẫn luôn nghĩ rằng Lê Diệu hẳn phải có sư môn, có bí mật riêng, nên dù thấy cô có năng lực vượt xa người thường, ông cũng không hỏi gì.

Nhưng bây giờ, ông đã thay đổi suy nghĩ.

Cô gái nhỏ này… rõ ràng là một kẻ vô môn vô phái, cầm trong tay bảo vật nghìn năm có một, dựa vào thiên phú trời ban mà liều lĩnh hành tẩu trong thế giới huyền học, hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

Ông lặng lẽ thở dài, giơ tay chỉ vào chiếc hộp đen trong tay Lê Diệu.

"Cô có biết đây là gì không?"

Lê Diệu cúi đầu nhìn hộp đen, chớp mắt đầy vô tội.

"Là... hộp mù đen."

Lăng Hư Đạo trưởng: "..."

Ông suýt nữa thì phun ra ngụm máu.

"Đây là một bảo vật có thể dưỡng thần hồn. Đừng nói tôi, ngay cả sư môn của tôi cũng không có thứ này."

Ông nghiêm túc nhìn cô, giọng đầy cảnh báo.

"Lê tiểu hữu, tôi lớn tuổi hơn cô rất nhiều, mạn phép dạy cô một điều. Sau này, đừng tùy tiện lấy vật này ra, kẻo có ngày bị người khác nhòm ngó, g.i.ế.c người cướp của."

Lê Diệu hơi giật mình.

Hộp mù đen này… lại đáng sợ đến thế sao?

Lăng Hư Đạo trưởng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, càng chắc chắn suy đoán của mình.

Ông trầm giọng giải thích:

"Những bảo vật có thể dưỡng thần hồn cực kỳ hiếm. Không chỉ quỷ hồn cần nó, mà ngay cả người sống cũng có thể hưởng lợi. Nếu mang theo bên mình lâu dài, thần hồn sẽ mạnh mẽ hơn, tinh thần minh mẫn, cơ thể khỏe mạnh, dương khí dồi dào, không dễ bị quỷ quái mê hoặc. Lợi ích của nó không thể đong đếm được."

Nói đến đây, ông không nhịn được nữa, buột miệng hỏi:

"Lê tiểu hữu, sư môn của cô là ở đâu? Sư môn không dạy cô những điều này sao?"

Lê Diệu chớp mắt.

"Tôi tự học."

Lăng Hư Đạo trưởng khựng lại.

"Vậy còn bùa Trừ Tà? Tiểu hữu cũng tự học sao?"

Ông nhớ lại lúc đấu pháp với tà đạo, rõ ràng đã tận mắt thấy cô vẽ linh phù cực phẩm một cách dễ dàng, không có lấy một lá nào bị hỏng.

Lê Diệu gật đầu, giọng bình thản:

"Tôi nhìn hình mẫu rồi vẽ theo."

Lăng Hư Đạo trưởng sững sờ.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nhìn... rồi vẽ theo?

Thiên phú kiểu gì thế này?!

Học vẽ phù chú không khó, nhưng để vẽ ra linh phù cực phẩm lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Ngay cả những người giỏi nhất trong dòng họ chuyên vẽ phù ở núi Hợp Tảo cũng không thể vẽ ra linh phù cấp bậc này dễ dàng như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com