Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 206: Phụ huynh tạm thời 1



Tiểu Nam Lâu là một nhà hàng cao cấp ở thành phố Ninh, chuyên phục vụ các món ăn chuẩn vị Hoài Dương.

Hôm nay hai người Dương Dạ và Cố Lương mời Minh Thiên và Đoàn Dịch tới nơi này ăn cơm.

Giờ này phút này, trong phòng riêng Venice, Minh Thiên và Cố Lương ngồi đối diện, cách xa nhau bởi một bàn tròn lớn. Hai người nhìn nhau không nói gì, trong lúc chờ đợi lần lượt uống hết ba ly nước lọc.

Lý do là hiện tại chỉ có hai người ở chỗ này. Dương Dạ và Đoàn Dịch đến trễ, đều chưa có mặt.

Cố Lương vốn là người ít nói, tuy nhiên lúc này ánh mắt xưa nay luôn lạnh nhạt của anh thoáng lộ chút chột dạ.

Liếc Minh Thiên đối diện, anh họ thầm nghĩ: Cậu ta còn nhớ... Vụ mình đấm cậu ta không nhỉ?

Dù sao cậu ta cũng là người "gả" đến nhà họ Đoạn, dì nhỏ cảm thấy cậu ta là "vợ hiền" của Đoàn Dịch, nghe đồn thân thế cậu ta rất đáng thương, dì không cho mình giúp Tiểu Dịch bắt nạt cậu ta.

Minh Thiên uống hết ly nước thứ tư, trong lòng suy nghĩ: Vì sao anh ta không nói chuyện với mình? Chẳng lẽ anh ta có thành kiến với mình?

Lúc còn ở trong trò chơi mình xem anh ta thành tình địch, không biết anh ta là anh họ? Lúc ấy có phải mình biểu hiện không đủ ổn trọng?

Nhưng anh ta và anh Tiểu Dịch rất thân thiết... Không được, dù anh ta có là anh họ của anh Tiểu Dịch cũng không được. Đúng rồi, Dương Dạ xử lý quan hệ giữa anh ta và anh Tiểu Dịch như thế nào? Mình nhớ quan hệ hai người không được tốt cho lắm.

Thôi, mình không thể học Dương Dạ. Mình cần tạo quan hệ tốt với anh họ. Nhưng mà, Dương Dạ là kiểu người rất dễ làm thân, còn anh họ rất khó nhìn thấu.

Hai người mạnh ai người nấy suy tư. Bất chợt tầm mắt giao nhau, song song gật đầu, sau đó dời tầm mắt.

Bầu không khí xấu hổ trong phòng càng lúc càng nồng nặc, cần phải nhanh chóng tìm một chủ đề trò chuyện hòa hoãn không khí.

Vì thế Cố Lương nhanh chóng lấy di động nhắn WeChat cho Dương Dạ. Câu "Anh đến chỗ nào rồi" còn chưa kịp gửi đi, di động rung lên, là Dương Dạ nhắn tới: "Cuộc họp kết thúc trễ, tan tầm đúng giờ cao điểm, anh bị kẹt giữa đường. Nhưng đừng lo, Tiểu Nam Lâu nằm ngay cuối đường."

Bên kia, Minh Thiên cũng làm hành động đồng dạng.

Hắn nhận được tin nhắn thoại của Đoàn Dịch. "Tiểu Thiên em tới rồi hả? Anh họ đâu? Em chờ tôi một lát, bên tài vụ bắt tôi chốt dự toán quý sau. Mọi người chờ tôi một lát, hiện tại chắc là đang kẹt xe, tôi xong việc sẽ ngồi tàu điện ngầm tới đó, khoảng mười phút."

Cố Lương: "..."

Minh Thiên: "..."

Hai người tiếp tục không nói gì ngồi đối diện nhau, lần lượt uống ba ly nước, rồi lần lượt đi WC một chuyến.

Cuối cùng là Minh Thiên mở miệng trước. Nhìn về phía Cố Lương, hắn dùng biểu cảm cực kỳ đoan trang lễ phép hỏi: "Anh họ và anh rể mời bọn em ăn bữa cơm chính thức quá, có chuyện gì không ạ?"

Cố Lương nhìn hắn một lát, trả lời: "Ừ... Đúng là có việc."

Minh Thiên liền nói: "Anh Tiểu Dịch có chút việc bên công ty, không biết khi nào mới có thể đến. Có chuyện gì anh họ cứ nói với em cũng như nhau."

Cố Lương suy nghĩ, thấy cũng đúng, bèn trả lời: "Thật ra là có một việc muốn nhờ hai đứa."

Minh Thiên: "Anh nói đi đừng ngại."

Cố Lương nói: "Là thế này, tôi và Dương Dạ lại bị Tống đế vương giao nhiệm vụ, cần qua bên kia một khoảng thời gian. Mẹ Dương Dạ có chút vấn đề về huyết áp và tim, đang đi an dưỡng cùng ba anh ấy, cho nên chuyện này không tiện làm phiền bọn họ. Còn dì nhỏ đang đi du lịch. Cho nên..."

Minh Thiên hiểu rất nhanh, hỏi: "Có phải muốn nhờ em và anh Tiểu Dịch hỗ trợ chăm sóc Tiểu Tây và Tiểu Bắc?"

Hai đứa nhỏ này là một đôi long phượng thai Dương Dạ và Cố Lương trời xui đất khiến nhận nuôi, bé trai tên là Dương Tiểu Bắc, bé gái tên là Cố Tiểu Tây.

Bởi vì nhận nuôi, đương nhiên hai đứa bé lớn lên không giống bọn họ. Nhưng chuẩn mực trong lời nói và việc làm ảnh hưởng rất lớn đến bọn nhỏ, nên bọn nhỏ có tính cách rất giống bọn họ.

Dương Tiểu Bắc giống Dương Dạ, tương đối hoạt bát hiếu động; Cố Tiểu Tây giống Cố Lương, tương đối trầm tính nghe lời, cũng cực kỳ thích học tập.

Bởi vậy, đối với việc học hành của Cố Tiểu Tây, Cố Lương chưa bao giờ nhọc lòng, nhưng Dương Tiểu Bắc khiến anh họ đau đầu không thôi.

Giờ phút này, nghe Minh Thiên nói vậy, Cố Lương vui mừng mỉm cười. "Đúng vậy. Không biết có tiện hay không. Thật ra bọn tôi có thể nhờ dì nấu cơm và thầy giáo tại gia chăm non hộ. Nhưng không khéo là gần đây bọn họ đều xin nghỉ. Thuê bảo mẫu toàn thời gian tôi lại không yên tâm, cho nên đành phiền hai đứa."

Minh Thiên lắc đầu: "Không phiền. Em không thành vấn đề."

"Vậy cám ơn cậu nhiều." Cố Lương nói, "Nhưng có một việc. Phiền cậu giúp tôi giám sát việc học của Dương Tiểu Bắc. Đợt này toán học chỉ thi được 89 điểm. Thành tích quá kém, tôi thật sự không yên tâm."

Minh Thiên nhíu mày, phụ họa: "Chỉ 89 điểm? Đúng là quá kém."

Cố Lương càng cười tươi hơn. "Đúng! Tôi nói rồi mà thành tích này quá kém. Nhưng Dương Dạ nói tôi quá áp đặt trẻ con. Tiểu Dịch nói thành tích của cậu từ nhỏ đã không tồi, bảo sao cậu có cái nhìn giống tôi."

Nghĩ đến điều gì, Cố Lương bổ sung một câu: "Quan điểm của Tiểu Dịch không khác mấy Dương Dạ. Hồi bé nó lì lắm, chưa bao giờ thích học. Để nó phụ trách chuyện này, tôi không yên tâm. Có gì Dương Tiểu Bắc giao cho cậu nhé."

Minh Thiên gật đầu: "Anh họ cứ yên tâm."

Do dự một chút, Cố Lương hỏi hắn: "Đợt thi tháng kế tiếp, tôi hy vọng thằng bé sẽ đạt gần 99 điểm. Cậu cảm thấy có ổn không?"

"Dương Tiểu Bắc mới học tiểu học lớp 3, em cảm thấy hoàn toàn không thành vấn đề." Minh Thiên nói, "Hồi xưa bị bắt cóc, chương trình học phổ thông em toàn tự học ở TheMoon..."

Cố Lương nói từ tận đáy lòng: "Cậu chịu khó học tập thật đấy."

Minh Thiên: "Vâng. Em cảm thấy chương trình tiểu học hoàn toàn không khó. Em tin mình sẽ giúp bé nhanh chóng nâng cao thành tích toán học."

Đơn thương độc mã chạm đến điểm đích trò chơi, xưa nay bày mưu lập kế quyết thắng từ ngàn dặm, cực kỳ am hiểu vạch kế hoạch tác chiến và nghiêm khắc chấp hành theo kế hoạch, thế nên từ trước đến nay luôn dành phần thắng – Minh Thiên, lập lời thề son sắt trước mặt Cố Lương. Nhưng hắn trăm triệu không ngờ rằng, hắn sẽ bị lật xe bởi Dương Tiểu Bắc.

Đó là một buổi tối đầu tuần.

Đoàn Dịch ngồi trong phòng làm việc gõ code. Bởi vì không đóng cửa, giọng Minh Thiên và Dương Tiểu Bắc đối thoại ngoài phòng khách chui vào lỗ tai anh.

Minh Thiên: "Một hộp phấn giá 1.34 tệ, một lọ mực giá 6.2 tệ, trường học mua 6 hộp phấn 5 lọ mực, tổng cộng hết bao nhiêu tiền. Đề này rất đơn giản, nhìn một cái liền biết. 1.34*6 + 6.2*5=39.04, tương đương 39 tệ 4 đồng. Xin hỏi... Tại sao đáp án của cháu là 50 tệ?"

Dương Tiểu Bắc: "Bởi vì trừ phấn viết và mực nước, trường học còn phải mua khăn lau bảng. Hai khăn lau bảng tốn mười mấy đồng tiền."

Minh Thiên: "... Nhưng đề bài không có khăn lau bảng."

Dương Tiểu Bắc: "Nhưng trường học cần dùng khăn lau bảng."

Minh Thiên: "Làm bài cần xem đề bài."

Dương Tiểu Bắc: "Ra đề bắt buộc phải đúng thực tế chứ? Chỉ mua phấn viết không mua khăn lau bảng, sau một thời gian bị thầy giáo viết, bảng đen không thể dùng được nữa!"

Sau một lúc lâu im lặng, phòng khách truyền đến âm thanh lật trang sách.

Minh Thiên nặng nề nói. "Thôi, chúng ta chuyển qua làm ngữ văn. Ừ... Phiên dịch cổ văn, 'nay tử khinh chi, dạy con cũng khinh', câu này đơn giản, dịch câu này đi. Thầy có nói đề phiên dịch này là đề cương khó, dịch không chuẩn cũng không sao. Chủ yếu là bồi dưỡng ngữ cảm cho mấy đứa trước..."

"Hừm... Tại sao nghĩa câu này lại là 'hôm nay tôi bắt nạt bạn là do bạn dạy???' Thôi được rồi, chúng ta đổi câu khác..."

Tiếng lật sách ào ào lần nữa truyền đến, rồi sau đó Minh Thiên nói: "'Nữ còn, cố phản, vì nữ sát trệ', dịch cái này đi. Đúng rồi, 'trệ' có vẻ là từ lạ đối với em. Gợi ý nhé, từ này có nghĩa là 'heo'."

Một lát sau, Dương Tiểu Bắc dùng giọng non nớt phiên dịch: "À, nếu là thế, câu này á, em hiểu rồi... 'Mày còn cãi nữa thì giết heo mày!' "

Minh Thiên: "............"

Sau một lúc lâu, Minh Thiên: "Đổi đề đi. Kiểm tra thường thức. Trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, 'phượng sồ' là chỉ?"

Dương Tiểu Bắc: "Ờ... Hoa cúc?"

Minh Thiên: "Vì sao liên tưởng như vậy?"

Dương Tiểu Bắc: "Tóm lại là em cảm thấy thế."

*Phượng Sồ ý chỉ chim phụng chưa trưởng thành, chưa mang dáng dấp của phượng hoàng.

Minh Thiên nghiêm giọng: "Mấy cái này không thể nói là cháu cảm thấy thế. Ví dụ như bài toán vừa rồi, đề bài không đề cập đến mua khăn lau bảng, thì cháu không được tự ý phát huy."

Dương Tiểu Bắc: "Nhưng thầy nói, bọn em cần phát huy trí tưởng tượng!"

Lại là một khoảng lặng dài, giọng Minh Thiên bỗng nhiên trầm đến đáng sợ, như đang cực lực áp chế gì đó. "Tiểu Bắc, tôi phải nhắc nhở cháu một việc. Nghiêm túc học tập cực kỳ quan trọng, đọc hiểu đề bài cũng cực kỳ quan trọng, có đôi khi không cần quá phát huy tư duy, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng việc giải đề. Nếu sinh tồn trong thế giới vô hạn lưu, tư duy quá bay bổng không nghiêm túc nghiên cứu đề, kết cục sẽ không đơn giản là thi rớt. Cháu sẽ chết."

Đoàn Dịch nghe đến đó, chả hiểu sao não bổ ra hình ảnh Minh Thiên bùng nổ âm u phán một câu: Tôi mệt rồi thế giới này hủy diệt đi.

Vừa nghẹn cười, Đoàn Dịch vừa chạy ra ngoài phòng khách cản Minh Thiên lại.

"Bình tĩnh bình tĩnh Tiểu Thiên. So đo với trẻ con làm gì?"

Minh Thiên nhíu mày: "Không phải, em..."

Đoàn Dịch: "Rồi rồi, trẻ con suy nghĩ linh tinh là chuyện bình thường, đừng bóp chết trí tưởng tượng của trẻ con!"

Minh Thiên: "Nhưng mà..."

Đoàn Dịch: "Em giúp tôi viết nốt đoạn code đi. Chỗ này để tôi lo. Để tôi dạy cho!"

Giờ phút này tâm tình Đoàn Dịch rất thả lỏng rất sung sướng.

Nhưng đó là vì anh không biết rằng: Đứng nhìn người ta phụ đạo trẻ con, và tự mình phụ đạo trẻ con, là hai tâm tình hoàn toàn hoàn toàn khác nhau.

Minh Thiên gõ code tốn mười phút, đi tắm tốn hai mươi phút. Lúc lau tóc đi vào phòng khách, hắn thấy tóc tai Đoàn Dịch bù xù loạn xạ.

... Dưới tình huống máu nóng xộc lên đầu, anh vô thức cào loạn tóc mình.

Đoàn Dịch dùng âm điệu gần như gào rống, nói: "Dương Tiểu Bắc cháu nói cho chú nghe. 'Ổ sói có sẵn 10 con thỏ, sói bỏ vào thêm 3 con, hỏi tổng cộng có bao nhiêu con thỏ'. Một đề toán cộng cực kỳ đơn giản, tại sao cháu làm sai hả? 10 cộng 3 bằng 13, khó lắm hả? Tại sao đáp án bằng 0?"

Dương Tiểu Bắc: "Bởi vì sói ăn hết thỏ rồi."

Đoàn Dịch nghiến răng nghiến lợi: "Đề không có ghi sói sẽ ăn thịt thỏ!"

Dương Tiểu Bắc: "Nhưng đây là thường thức mà!"

Đoàn Dịch quát: "Dù sói có muốn ăn thỏ, vậy làm sao cháu biết nó ăn một lèo hết sạch thỏ? Nếu giải theo ý cháu, đề này không có đáp án!"

Dương Tiểu Bắc cãi: "Cho nên đề này có nhiều cách giải! Đáp án có thể là 0 đến 13 tùy chọn!"

Cái đcm!

Đoàn Dịch đau đầu muốn chết.

Lúc này đổi thành Minh Thiên xông lên đè anh lại. "Bình tĩnh, anh Tiểu Dịch, bình tĩnh, bình tĩnh!"

Một giờ sau.

Cuối cùng cũng phụ đạo Dương Tiểu Bắc làm xong bài tập, anh đi tắm rửa. Đoàn Dịch và Minh Thiên song song ngã xuống sô pha. Hai người đều cảm thấy so với chạy Marathon còn mệt hơn.

Đoàn Dịch nghiêng đầu, nhìn mặt Minh Thiên như kiểu sống không còn gì luyến tiếc.

Sau đó anh nghe thấy Minh Thiên nói: "Em từng nghĩ sẽ nghiên cứu nhân tạo phôi thai và kỹ thuật tổ hợp gien, dù sao cha em làm về khoa học kỹ thuật sinh vật, viện nghiên cứu có sẵn phòng thí nghiệm cho em dùng."

Đoàn Dịch cũng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Đừng nói em muốn tạo ra một đứa con cho hai ta?"

Minh Thiên bất đắc dĩ nhìn trần nhà: "Vốn là nghĩ như vậy. Hiện tại em từ bỏ."

Đoàn Dịch vỗ vỗ vai hắn: "Từ bỏ là đúng. Nuôi trẻ con không tốt cho người lớn. Tôi bội phục anh họ và anh rể ghê. Nuôi một đứa đã đủ khổ, bọn họ còn nuôi tận hai đứa. Trẻ em loài người đáng sợ vãi!"

Minh Thiên suy tư: "Cơ mà Cố Tiểu Tây rất thông minh. Em đã kiểm tra bài tập của bé không cần phụ đạo. Anh xem, một mình bé ngồi ở phòng cho khách làm bài tập, hoàn toàn không thành vấn đề. Giỏi quá nhỉ."

Đoàn Dịch: "Đúng đấy. Chủ yếu là Dương Tiểu Bắc."

Hai người mới vừa nói xong câu đó, Cố Tiểu Tây mặc áo ngủ vải nhung đáng yêu, chân đeo đôi dép lê hình tai thỏ "bẹp bẹp bẹp" đi đến trước mặt hai người, kêu giòn tan: "Cháu chào chú, em chào anh trai Tiểu Thiên!"

Ủa tại sao gọi mình là chú, gọi ẻm là "anh trai Tiểu Thiên"?

Thôi, hiện tại không phải lúc so đo cái này.

Đoàn Dịch ngồi thẳng mỉm cười hỏi Cố Tiểu Tây: "Sao vậy cháu?"

Cố Tiểu Tây nói: "Cuối tuần này trường học bọn cháu tổ chức văn nghệ tiệc tối. Các học sinh nữ đều phải biểu diễn múa. Thầy yêu cầu tự chuẩn bị trang phục và kiểu tóc thống nhất, vừa rồi ba Cố mới nói cho cháu."

Trong lòng Đoàn Dịch rơi lộp bộp, cùng Minh Thiên trao đổi ánh mắt "Mình có dự cảm xấu".

Cố Tiểu Tây đứng giữa tầm mắt anh và Minh Thiên, hỏi: "Chú và anh có thể cùng cháu đi mua váy công chúa váy không? Còn nữa, ai sẽ giúp cháu thắt bím tóc và trang điểm?"

---

Ai biết nghĩa 2 câu cổ văn phía trên thì nói mình với:

今子欺之,是教子欺也

女還,顧反,為女殺彘