Hồng liên như lửa như máu, Minh Nguyệt lẳng lặng ngồi ở một bên, song đồng tử màu đỏ giống như hai ngọn lửa thiêu đốt.
Người đứng bên cạnh mặc đồ đen, mặt mày hớn hở, nhìn qua vô cùng cao hứng. Nam đồ đen tràn ngập cảm kích nói với Minh Nguyệt: "Thật là cảm ơn cậu nhiều lắm. Bảo sao Tống đế vương giao toàn bộ hệ thống tam điện cho cậu."
Minh Nguyệt nghiêng đầu cười. "Chuyện nhỏ không tốn sức mấy."
Người mặc đồ đen nhìn Minh Nguyệt, cảm thấy hắn ta một thân bạch y ngồi bên hồ sen, căn bản không giống vong linh bị địa ngục cầm tù, ngược lại giống thần tiên trên trời. Đặc biệt là lúc hắn ta cười, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Nam áo đen xoa tay, nói: "Thật sự cảm ơn cậu. Bằng không tôi không thể báo cáo kết quả công tác với thất điện."
Minh Nguyệt như thể tò mò thuận miệng hỏi: "Thất điện chủ quản sửa chữa thời không, từ khi nào mà hứng thú với loại hệ thống này vậy? Ngài ấy đâu có giống Tống đế vương, cần thiết kế các trò chơi khảo nghiệm nhân tính, đánh giá phẩm đức con người."
"Này, cái này tôi không rõ lắm." Nam áo đen nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với Minh Nguyệt, "Nói chung từ sau khi Thi Hồ chết, ngài ấy bắt đầu nghiên cứu một số đồ vật thần bí."
"Thi Hồ quá nguy hiểm, giết rất nhiều vong linh, thất điện lại có quan hệ không tồi với Thi Hồ..." Minh Nguyệt rất là quan tâm nhìn về phía nam áo đen, "Gần đây thất điện đột nhiên nghiên cứu kỹ thuật hệ thống, xây dựng rầm rộ, đừng bị mê hoặc. Anh phải để ý vào."
"Cảm ơn đã quan tâm." Nam áo đen cười "Ha ha", cảm thấy Minh Nguyệt giống y như Bồ Tát.
Sau khi Minh Nguyệt chưởng quản hệ thống tam điện, có mở các khóa học công khai. Nam đồ đen và một số nhân viên lập trình đơn giản ở Thất điện đi nghe khóa giảng dạy của Minh Nguyệt, hỏi mấy vấn đề, cứ như vậy quen biết hắnta .
Nam đồ đen không ngờ Minh Nguyệt là người tốt như vậy. Nam đồ đen gặp nan đề với nhiệm vụ thất điện Thái Sơn Phủ Quân giao phó, Minh Nguyệt không chịu ràng buộc lại giải quyết giúp nam đồ đen.
Cảm ơn lia lịa Minh Nguyệt, nam đồ đen nói tiếp: "Về vụ xây dựng rầm rộ... Tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng chuyện này tôi không dám nói cùng người khác. Thôi thì đề cập với cậu một câu. Thật ra kiến trúc Thái Sơn Phủ Quân đang xây dựng rầm rộ là suối nước nóng. Nhưng tôi nghe huynh đệ tham gia xây dựng ở thất điện nói là, việc xây dựng suối nước nóng rất lạ, nghe lờ mờ thất điện nói cái gì mà 'tọa độ', 'cửa lặp'. Dù sao... cũng rất quái lạ."
Nam đồ đen mới nói tới đây thì Minh Nguyệt giơ tay làm thủ thế im lặng.
"Cậu cũng cảm thấy chuyện này quái lạ?"
Minh Nguyệt nói: "Đúng là kỳ lạ. Nhưng anh đừng nói với những người khác. Thi Hồ trông vô cùng tà khí. Nếu ông ta thật sự có âm mưu, Thái Sơn Phủ Quân lại giúp đỡ ông ta... Chuyện này anh nói hay không, đều chết. Nếu anh nói với người ngoài, Thái Sơn Phủ Quân sẽ tìm anh tính sổ, không nói, vạn nhất âm mưu bị bại lộ, anh không biết đường báo với cấp trên, sẽ bị phạt. May mắn chỉ có tôi nghe. Sau này đừng nhắc chuyện này với người khác."
Nam áo đen nghe vậy, cảm thấy quả nhiên thế, vội vàng ngàn ân vạn tạ với Minh Nguyệt.
"Không cần cảm ơn." Minh Nguyệt nhìn nam đồ đen, hơi mỉm cười, "Đúng rồi, tôi vừa nghĩ ra một cách giải quyết nan đề của anh tốt hơn. Để tôi dạy cho anh, anh lấy về đi lập công đi."
"Thật sự thật sự cám ơn cậu. À đúng rồi..." Nam áo đen gãi đầu, "Có phải tôi còn chưa nói tên của mình với cậu? Tôi tên là A Ngũ."
Ba ngày sau.
Đại điển sinh nhật Nhị điện Diêm La Vương.
Các điện Diêm La đều trình diện chúc mừng.
Đại điển tổ chức liên tục ba ngày, náo nhiệt suốt ba ngày.
Mà trong ba ngày đại điển xảy ra một hồi phong ba nho nhỏ... Tại địa bàn nhị điện, làm trò trước mặt chúng Diêm La, Tống đế vương và cấp dưới Minh Nguyệt tranh chấp với nhau. Nghe nói ngài động thủ trước, thế cho nên Minh Nguyệt không màng mặt mũi phất tay áo bỏ đi ngay trước mặt mọi người.
Chuyện này không khiến quá nhiều người chú ý.
Nhưng Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên chú ý tới.
Ngài tìm Bạch Phượng bí mật trao đổi. "Ngươi nói ngày đó ngươi giao nhiệm vụ, có một người tên A Ngũ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Ngươi cảm thấy hắn không thể làm được chuyện này, vì thế thẩm vấn hắn. Hắn giải thích người nói cho hắn biết biện pháp chính là Minh Nguyệt?"
"Đúng vậy." Bạch Phượng nghiêm túc nói, "A Ngũ đang bị giam giữ, ta tính xử quyết hắn. Nếu hắn tiết lộ bí mật của ngài, vậy thì sẽ gây phiền toái. Bên Minh Nguyệt... Không gạt ngài, thật ra ta muốn ám sát cậu ta. Chẳng qua dù sao cũng là người tam điện, chuyện này làm to..."
"Đúng, trò chơi là Thi Hồ để lại cho ta, nếu như bị người khác biết chuyện, ta sẽ gặp phiền toái lớn." Đổng Tuyên nói, "Kẻ tên A Ngũ, dám tùy tiện kể chuyện thất điện ra bên ngoài, đáng bị xử quyết. Chẳng qua trước khi xử quyết, ngươi thẩm vấn rõ ràng, xem hắn còn kể việc này với ai nữa không."
"Đúng vậy." Bạch Phượng nói.
"Tuy nhiên..." Đổng Tuyên tự hỏi một lát, "Minh Nguyệt có thể giải ra đáp án, còn nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, quả là có năng lực, trách không được tam điện cho cậu ta quyền lực lớn như vậy... giết thì tiếc lắm. Lúc Minh Nguyệt và tam ca cãi nhau, ta có nghe được, quan hệ giữa bọn họ không được tốt. Chính tai ta nghe Minh Nguyệt nói hận tam ca. Cậu ta nói tam ca làm mình mất người quan trọng nhất..."
Bạch Phượng do dự một chút, hỏi: "Thất điện muốn... Dùng cậu ta?"
Đổng Tuyên nói: "Chỉ cần cậu ta nguyện ý, ta liền kéo cậu ta về đây giúp ta làm việc. Xem ra đồ vật Thi Hồ để lại, chỉ có cậu ta có thể giải đáp. Trò chơi, hệ thống... Chúng ta thật sự xử lý không được. Đương nhiên... Ta cũng không dám tin cậu ta. Ngươi giúp ta điều tra cậu ta. Tỷ như người quan trọng mà cậu ta nói là ai?"
Bảy ngày sau.
Bạch Phượng mang kết quả điều tra đi gặp Đổng Tuyên.
Đổng Tuyên vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Bạch Phượng nói: "Người này... Ta cảm thấy rất nguy hiểm."
Giao ra thông tin các hành vi ở nhân gian mà Minh Nguyệt đã làm, và biểu hiện trong trò chơi kịch bản giết người, Bạch Phượng nói: "Người này cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt giỏi lừa gạt."
Đổng Tuyên tiếp nhận lý lịch Minh Nguyệt từ tay Bạch Phương, cẩn thận xem xét một lượt. "Sao ta cảm thấy, thật ra cậu ta rất giống ta. Ta vẫn luôn bị khống chế. Cậu ta cũng vậy. Đúng rồi, 'người quan trọng', rốt cuộc là ai?"
Bạch Phượng nói: "Bên cạnh cậu ta có một cô gái chuyên xử lý vật phẩm, tên là Vân Huyên. Ta khống chế cô ta, bắt cô ta không thể không nói thật. Theo lời cô ta, Minh Nguyệt từng có một bạn học đã tới địa ngục, nhiều năm qua chỉ chịu ăn cơm bạn học này nấu, xem như đối xử với cậu ta tốt nhất. Minh Nguyệt muốn giữ người này lại nơi này, nhưng ở Tống đế vương cần thí nghiệm, không thể không đưa người rời đi. Có lẽ đây là lý do cậu ta nói, Tống đế vương làm cậu ta mất người quan trọng nhất."
Đổng Tuyên thở dài, sợ lạnh nên ôm chặt một vật có hình dạng như túi chườm nóng, ngơ ngẩn nói: "Thế thì giống ta đánh mất Thi Hồ còn gì. Xem ra, có lẽ cậu ta có thể lý giải ta."
Bạch Phượng vẫn không yên tâm. "Nhưng người này..."
"Tống đế vương phạt cậu ta lâu như vậy, giao chức vị quan trọng cho cậu ta, có thể thấy được tà tính trên người cậu ta đã không có." Đổng Tuyên nói, "Ta biết mất đi người quan trọng khổ nhường nào. Cậu ta khổ giống ta, chắc chắn hận Tống đế vương thấu xương. Mà xem từ lý lịch cậu ta, cậu ta rất ghét bị khống chế. Cho nên ta cảm thấy cậu ta có cùng mục tiêu với chúng ta. Bạch Phượng, tìm một cơ hội, sắp xếp một chút, ta muốn gặp mặt nói chuyện."
·
Lại ba ngày sau.
Mắt thấy Minh Nguyệt dùng một đoạn ngôn ngữ lập trình có thể dung nhập hoàn toàn vào hệ thống Thi Hồ để lại, Đổng Tuyên mừng đến mức mặt ửng đỏ. Chẳng qua khi hắn nhìn sang Minh Nguyệt, lại phát hiện trên mặt hắn ta có ưu sầu.
Đổng Tuyên nói: "Ta nghe A Ngũ nhắc đến cậu. Cậu quả nhiên rất lợi hại, giúp ta giải quyết phiền toái lớn. Về sau ta còn muốn làm phiền cậu nhiều."
Minh Nguyệt lắc đầu: "Xin đừng khách khí."
Đổng Tuyên chớp mắt, thử thăm dò: "Ta đây coi cậu như là bạn bè."
Minh Nguyệt khẽ gật đầu. "Thất điện khách khí, không dám nhận."
"Nếu là bạn bè..." Đổng Tuyên hỏi hắn ta, "Ta thấy cậu cứ buồn bực không vui, vì sao? Tam ca cho cậu một chức vị quan trọng như vậy, thời gian dài, ngươi ở tam điện dưới một người trên vạn người. Vì sao cậu lại không vui?"
Minh Nguyệt nhìn qua vô cùng bất đắc dĩ, cười khổ. "Có thể là vì, quyền lực không phải thứ tôi muốn. Có đôi khi thân ở địa vị cao, ngược lại rất khổ, trong lòng cô độc, đau khổ, không thể nói cùng người khác. Người khác nghe xong, chỉ cảm thấy tôi làm ra vẻ, bởi vì tôi có được quyền lực, địa vị, tài phú, bọn họ cảm thấy... Rõ ràng tôi đã có nhiều như vậy, vì sao còn chưa thỏa mãn?"
Lời Minh Nguyệt quả thực chạm đến lòng Đổng Tuyên, nhất thời hốc mắt Đổng Tuyên đỏ bừng.
Hắn trời sinh có năng lực đặc thù, bị người ta đẩy lên vị trí này. Có ai từng hỏi hắn một câu, hắn có muốn những thứ này không?
Đổng Tuyên được sinh hạ không lâu, mới vừa học đi dưới ánh mặt trời, đã bị người mẹ thân sinh tự tay giết chết.
Mẹ hắn là người địa ngục. Nên bà tự tay giết con mình, rồi đem linh hồn hắn xuống địa ngục huấn luyện.
Trong lúc đám trẻ con chơi đùa, hắn bị mẹ đẩy vào một không gian đặc thù, một lần lại một lần chứng kiến ảo cảnh đáng sợ, một lần lại một lần không ngừng luyện tập.
"Khi chúng ta xuyên thời gian bị tiêu hao rất lớn. Nhưng con hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Giống như con trời sinh nên đứng ngoài dòng thời gian. Con trai, đây là năng lực của con, trời sinh là người cầm quyền thất điện, phụ trách sửa chữa thời gian. Đừng dừng lại, tiếp tục luyện tập, đừng có ngừng!"
Hắn còn chưa kịp hưởng thụ ánh mặt trời, linh hồn đã bị nhốt dưới địa ngục vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì hắn có năng lực như vậy, thì phải phụ trách hàn gắn an nguy thương sinh hả?
Khi hắn bị đẩy lên vị trí này, có ai hỏi hắn một câu, hắn có muốn những thứ này hay không?
Minh Nguyệt lại cười khổ. "Thật ra thứ tôi muốn, tôi chưa từng nghĩ sẽ có được nó."
"Vì sao?" Đổng Tuyên không khỏi hỏi.
Minh Nguyệt: "Bởi vì tôi không xứng được có."
Đổng Tuyên run tay. "Quyền thế địa vị cậu có bây giờ... Vì sao không xứng?"
Minh Nguyệt nói: "Mặc dù tôi có địa vị, cũng không thể thay đổi sự thật tôi thân ở địa ngục."
Vừa nghe đến câu này, hốc mắt Đổng Tuyên lập tức ẩm ướt.
Minh Nguyệt đối diện ánh mắt hắn, một lát sau tiếp tục nói: "Trên đời này có một người sẽ làm ngài cảm thấy... người này thật sự thật sự quá tốt. Người này tốt đến mức làm ngài cảm thấy, ngài luyến tiếc giữ người tại địa ngục. Người như vậy nên đi dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn không bị bóng tối địa ngục cắn nuốt. Mỗi khi nhìn người này, tâm tình ngài dường như... cảm thấy bản thân là bụi đất, còn người này là tuyết rơi trên bầu trời, không nên bị ngài lây dính..."
"Nhưng cũng không hoàn toàn chuẩn xác. Tâm tình ngài sẽ bị mâu thuẫn. Đôi khi, ngài sẽ sinh ra suy nghĩ xấu xa, muốn người này vĩnh viễn ở lại nơi này cùng ngài. Ngài muốn người này trở nên giống ngài. Ngài mong mỏi... khi người này sẽ bị bóng tối cắn nuốt giống mình, sẽ chịu ở lại bên mình."
Nước mắt Đổng Tuyên rơi xuống.
Từng câu từng chữ của Minh Nguyệt đều chọc trúng trái tim hắn.
Tâm tình của hắn đối với Thi Hồ, giống như đúc Minh Nguyệt đối với người trong lòng Minh Nguyệt.
Đổng Tuyên cảm thấy trên người Thi Hồ mang ánh sáng mình muốn. Thi Hồ là thần minh giáng xuống địa ngục, mỗi lần liếc mắt nhìn mình, dù là thần minh buông rèm, cũng đủ làm mình cảm động đến rơi nước mắt, làm sao mình dám xa cầu giữ anh vĩnh viễn ở lại địa ngục?
Nhưng đôi khi, hắn lại sinh ra một suy nghĩ... Nếu anh có thể vĩnh viễn ở lại nơi này thì tốt rồi. Đừng để anh nhìn thấy ánh sáng, đừng để anh sinh ra quyến luyến thế gian, giá như anh cam nguyện trầm luân ở địa ngục thì tốt rồi...
Nhưng hiện tại tất cả đều là nói suông.
Bởi vì Thi Hồ đã chết.
Mình đã vĩnh viễn mất anh.
Lồng ngực Đổng Tuyên truyền đến đau đớn, đau đến mức mặt hắn trắng bệch.
Hắn liều mạng che ngực, lại thấy Minh Nguyệt cũng có sắc mặt trắng bệch giống mình đứng dậy. Minh Nguyệt nhìn qua có chút hoảng hốt, nói: "Tính theo thời gian nhân gian, hôm nay là ngày sinh nhật của người rất quan trọng với tôi. Nghĩ tới cậu ấy, đột nhiên có hơi cảm khái... Hình như tôi nói quá nhiều, thất thố... Xin lỗi. Tôi đi trước..."
"Không. Ta cảm thấy... Ta cảm thấy cậu nói rất đúng." Đổng Tuyên lập tức đứng lên giữ tay Minh Nguyệt. Giây phút này hắn quả thực cảm thấy Minh Nguyệt là bản sao của mình, cực kỳ giống mình. Cậu ta nhất định sẽ lý giải được những uất ức và khổ sở của mình.
Bạch Phượng trung tâm thì trung tâm, nhưng có rất nhiều tâm sự Đổng Tuyên không thể kể với Bạch Phượng. Bởi vì cá tính Bạch Phượng quá đĩnh đạc, nào có hiểu loanh co lòng vòng trong lòng Đổng Tuyên, nào hiểu được những bí ẩn tình cảm và nỗi khổ tâm bách chuyển thiên hồi?
Giờ phút này Đổng Tuyên quả thực coi Minh Nguyệt thành tri kỷ.
Hắn tịch mịch mấy ngàn năm, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng tìm được một người nói chuyện tâm sự, tố khổ.
Đổng Tuyên lập tức hỏi Minh Nguyệt: "Cái đó... Cậu có nguyện ý giúp ta làm việc hay không? Ta cần cậu! Ta thật sự rất cần cậu!"
Minh Nguyệt khẽ nhíu mày: "Tống đế vương có ân với tôi, tôi không thể ruồng bỏ ngài ấy. Cứ việc vì một ít nguyên nhân, tôi oán trách ngài ấy, thậm chí hận ngài ấy. Nhưng không có ngài ấy, tôi chỉ sợ đã sớm hôi phi yên diệt. Cho nên tôi sẽ không phản bội ngài ấy."
Minh Nguyệt nói câu này, xem như đánh bay chút nghi ngờ cuối cùng của Đổng Tuyên.
... Hình phạt Minh Nguyệt đã chịu phát huy tác dụng. Cậu ấy không phải là người xấu tính, cậu ấy biết trung thành.
Vì thế Đổng Tuyên nói: "Ta không cần cậu phản bội hắn! Ta sẽ không bảo cậu làm điều gì gây bất lợi với hắn."
Minh Nguyệt lộ vẻ do dự: "Nếu không xúc phạm tới ích lợi của Tống đế vương..."
"Đương nhiên sẽ không ảnh hưởng hắn! Chuyện này và hắn hoàn toàn không có quan hệ! Ta chỉ muốn cậu giúp ta hoàn thiện một hệ thống. Ta chỉ muốn cậu giúp ta một việc thôi, ta chỉ cảm thấy, chúng ta tương tự nhau, có thể hợp tác hoàn thành một mục tiêu..." Đổng Tuyên tha thiết nhìn Minh Nguyệt, "Nếu cậu đồng ý, có lẽ cậu sẽ cùng ta đạt được tự do, có lẽ cậu còn có thể đi tìm cố nhân quan trọng nhất..."