Tôi ngước mắt nhìn ống kính ở ngay trước mặt, nghĩ về những chuyện buồn nhất trong hai mươi sáu năm qua của mình, suýt chút nữa là nhịn không được cười phá lên.
"Ha ha," tôi nghiến răng nghiến lợi: "Các bé bây giờ đều đáng yêu quá, nhưng tôi và chú Chu chỉ là mối quan hệ bạn bè đơn thuần thôi."
"Không phải hoàng tử và công chúa."
Lời vừa dứt, sắc mặt Chu Vân Xuyên đã tối sầm lại một cách rõ rệt.
Ống kính xoẹt một cái đẩy đến trước mặt anh ấy, có thể coi là radar trình độ cao.
"Là vậy sao chú?"
Cô bé chớp đôi mắt to tròn: "Cô Xán Xán xinh đẹp như vậy, chú không thích sao?"
Thấy Chu Vân Xuyên sắp vui vẻ trở lại, tôi nhanh tay lẹ mắt chặn ống kính lại.
"Anh ấy không thích kiểu người như tôi."
Tôi nói rất nhanh: "Bé cưng, tóc con hơi rối rồi, cô giúp con buộc nơ bướm có được không?"
Gia Gia đã bị tôi chuyển chủ đề thành công, ngoan ngoãn đi qua một bên bê ghế lấy lược.
Nhân lúc ống kính đang quay những khách mời khác, Chu Vân Xuyên chặn tôi lại: "Cái gì mà không thích kiểu người như em?”
"Em còn chưa hỏi anh, sao đã biết anh không thích?"
Tôi mím môi, cố gắng giữ im lặng đặc trưng của một người phụ nữ trưởng thành độc thân hai mươi sáu năm.
Ngược lại, Ôn Dục không ngừng châm dầu vào lửa giúp tôi: "Ôn Xán Xán thích trai trẻ."
Bé đánh trúng mục tiêu chính xác: "Bố Chu, bố trẻ sao? Bố ‘non’ sao? Đủ ‘cún’ sao?"
Biểu cảm của Chu Vân Xuyên nứt toác: "Đây không phải là từ mang nghĩa tốt mà..."
Tôi: Ha ha ha ha ha ha ha!
7
Sau khi dã ngoại ngoài trời kết thúc, theo quy trình của chương trình, tiếp theo sẽ là các nhóm bố mẹ cùng các bé lần lượt thực hiện thử thách độ ăn ý của gia đình.
Trên bãi cỏ rộng lớn, mẹ và bé sẽ biểu diễn theo các thẻ từ hoạt hình mà tổ đạo diễn cung cấp, còn bố chịu trách nhiệm đoán và đưa ra đáp án.
Chỉ là một trò chơi đơn giản giữa bố mẹ và con cái, nhưng vì hiệu ứng của chương trình, nó cũng đã thu hút không ít khách du lịch xung quanh dừng chân xem.
"Bố Chu, phải cố gắng đoán câu hỏi đó nha!"
Ôn Dục nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, tràn đầy tự tin.
Không biết vì sao, rõ ràng mới chỉ ở bên nhau nửa ngày, tôi luôn có cảm giác Ôn Dục và Chu Vân Xuyên quen thuộc hơn.
Đếm ngược bắt đầu, thẻ từ đầu tiên của chúng tôi là "Ếch con đi tìm mẹ".
Tôi thoải mái biểu diễn ếch mẹ, còn Ôn Dục thì ra sức biểu diễn một chuỗi ếch con.
Nhưng chỉ là một thẻ từ đơn giản như vậy, tên ngốc to xác Chu Vân Xuyên lại không đoán ra được?!
Không đoán ra được!
Thấy sắp hết thời gian, tôi chỉ có thể vội vàng bỏ qua.
Tôi cứ tưởng cái đầu tiên chỉ là tai nạn, nhưng không ngờ rằng Chu Vân Xuyên cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm vẫn không đoán ra được.
Lần này không chỉ tôi tức giận, ngay cả những du khách xung quanh cũng tức giận.
Một bà cô tóc xoăn tím chỉ trỏ: "Cậu trai trẻ này, cậu không ra gì cả, đơn giản như vậy mà cũng không nhìn ra được, ôi chao thật là ngốc nghếch hết chỗ nói."
Một ông chú mặc áo cam huỳnh quang cười toe toét: "Nếu vợ tôi nhìn thấy cậu, thì tôi sẽ không còn là người đàn ông ngốc nghếch nhất trên thế giới nữa, ha ha ha ha!"
Chu Vân Xuyên chỉ ôn hòa xin lỗi: "Xin lỗi, khiến mọi người chê cười rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nham-em-trai-thanh-con-trai-toi-anh-de-suy-sup-roi/chuong-3.html.]
Tôi trừng mắt nhìn Chu Vân Xuyên.
Còn Ôn Dục thì vui vẻ nhảy cẫng lên.
"Chuyện gì vậy trời?"
Tôi thực sự không nhịn được: "Đơn giản như vậy mà anh cũng không đoán ra được sao?"
Vũ Khúc Đoạn Trường
Theo quy tắc của chương trình, căn nhà mà chúng ta ở tối nay sẽ được quyết định dựa trên điểm số cao thấp của mỗi đội.
Điểm càng ít, nhà càng đơn sơ.
Bản thân tôi thì không sao cả, khi quay phim tài liệu, tôi đã đi khắp núi để thu thập tư liệu, đôi khi còn ngủ trực tiếp trong lều nữa.
Nhưng Chu Vân Xuyên và Ôn Dục thì không thể chịu đựng được.
Một người là ảnh đế được nâng niu như vàng ngọc, một người là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ.
...
Tôi bất lực thở dài: "Tối nay chỉ có thể tạm bợ một chút thôi."
Không ngờ Chu Vân Xuyên và Ôn Dục lại không hề để ý: "Ở căn này."
Ôn Dục vui vẻ như một ông lão nhỏ câu được tám con cá: "Bố Chu nói tối nay sẽ có bất ngờ."
Bất ngờ?
Sao tôi có cảm giác hai người này có âm mưu gì đó vậy?
7
Mặt trời lặn, phó đạo diễn đưa chúng tôi đến căn nhà cũ nát nhỏ bé ở lưng chừng núi.
Ngoài dự kiến, bên trong nhà rất sạch sẽ, như thể đã được dọn dẹp đặc biệt.
Tôi quay đầu nhìn người quay phim đi theo đoàn, anh ấy có vẻ như cũng không ngờ tới.
"Đây là gì vậy?"
Cùng với tiếng kinh hô của Ôn Dục, tôi mới phát hiện ra rằng căn nhà nhỏ này không bật đèn ở gian nhà phía đông.
Đầy nhà đom đóm bay lượn trên không trung, đuôi giống như những chiếc đèn nhỏ nhắn lung linh.
"Đẹp không?"
Chu Vân Xuyên ở phía sau tôi, vẻ mặt dịu dàng: "Thứ lỗi cho màn trình diễn tồi tệ của anh vào chiều nay nhé, vì đom đóm thích tụ tập ở những nơi có nhiều cỏ dại, mà xung quanh những căn nhà còn lại đều không có, nên chỉ có thể đưa hai người đến đây thôi."
Tôi liếc nhìn gian nhà phía đông gần như lộ thiên, ừ, hiểu rồi, nhà mui trần tự nhiên mà.
Ôn Dục đi tới nắm tay tôi: "Ôn Xán Xán, chị cảm động không?"
Tôi gật đầu, vừa định mở miệng, người quay phim nam bên cạnh đột nhiên hắt hơi mấy cái.
"Sao không nói sớm cho tôi biết hả?"
Anh ấy lẩm bẩm: "Tôi bị dị ứng với đom đóm đó.”
Vẻ mặt Ôn Dục nhăn nhó thành một cục, giọng nói tuy mềm mại, nhưng những lời nói ra lại không hề nương tay: "Hừ, đàn ông."
"Tôi thấy chú là dị ứng với tình yêu của người ta thì có."
"Thừa nhận mình độc thân, thật sự khó khăn vậy sao?"
Người quay phim quay người móc điện thoại ra rên rỉ mách lẻo: "Đạo diễn ơi tôi muốn về nhà, hu hu hu!"
"Ở đây có một thằng nhóc con dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để chửi tôi!"
...
Tôi và Chu Vân Xuyên nhìn nhau, suýt chút nữa là cười thành bí đỏ.