Nhạn Bắc Bay Hướng Nam

Chương 18: Anh trai



Một người phụ nữ trẻ đẹp đứng khóc giữa đường sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, hầu hết họ đều nghĩ, chắc chắn cô gái này đau khổ vì tình.

Thẩm Nam biết dáng vẻ hiện tại của mình trông rất ngốc, nhưng cô không quan tâm nhiều, chỉ muốn trút hết những nỗi u uất đã dồn nén bấy lâu ở con phố nơi chẳng ai biết cô.

Cô sực nhớ ra lời thoại trong một bộ phim.

"Cậu xem, người đó trông giống như một con chó."

Lúc này, có lẽ cô chẳng khác nào một chó mất chủ.

Không biết đã khóc bao lâu, đến khi trút phần lớn những nỗi tủi hơn trong lòng ra, bất chợt một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt cô.

Người tốt bụng đến muộn khiến Thẩm Nam ngẩn người. Cô nhận lấy khăn tay, lau gương mặt tèm lem nước mắt rồi nói: "Cảm ơn."

Dứt lời, cổ cô như thể bị bóp chặt, đôi mắt ngấn nước đầy khó tin, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình. Sau đó, một cảm giác xấu hổ trào dâng, trước khi bộ não xử lý thì cô đã quay người lại, co cẳng chạy trốn.

Khương Nhạn Bắc đuổi theo, gọi với theo: "Thẩm Nam."

Thẩm Nam bỏ ngoài tai, tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước trên đôi giày cao gót.

"Thẩm Nam!" Khương Nhạn Bắc lại gọi.

Lần này cuối cùng Thẩm Nam đã dừng lại, quơ tay lau mặt, thẹn hóa quá giận: "Anh thấy rồi đó. Bây giờ tôi chỉ là một con ngốc khốn khổ đứng khóc giữa đường, đó là quả báo của loại người như tôi. Giáo sư Khương, có phải anh cảm thấy rất hả hê không?"

Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn cô, khẽ nói: "Thẩm Nam."

Thẩm Nam nói tiếp: "Khương Nhạn Bắc, tôi biết anh luôn xem thường tôi nhưng cũng đừng cố tình đến đây để xem trò cười của tôi, không xứng với thân phận giáo sư của anh đâu."

Cô biết Khương Nhạn Bắc không phải đến đây để cười nhạo mình, nhưng chỉ có cách dùng sự vô lý và ngang ngược đó mới tạm thời che giấu được sự thê thảm của cô, và lòng tự trọng còn sót lại.

Nói đoạn, cô phớt lờ Khương Nhạn Bắc, vươn tay chặn một chiếc taxi, vội vàng rời đi.

Khương Nhạn Bắc vẫn đứng nhìn, trong tay còn giữ một túi khăn giấy. Anh dõi theo chiếc taxi màu vàng đến khi khuất dạng mới thôi. Sau hồi lâu, anh bất lực thở dài.

Trôi qua mấy năm, thật ra cô vẫn không thay đổi, chẳng nói lý lẽ gì cả.

***

Người trưởng thành không có quyền yếu đuối, sự suy sụp của Thẩm Nam đã biến mất khi đến cửa nhà. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cô còn phải gánh những ngọn núi trên vai.

Chuyện xem mắt, cô không kể với Thẩm Quang Diệu. Với tính cách của ông, nếu biết cô gặp một người đàn ông trung niên đã ly dị, e rằng sẽ nổi cơn tam bành ngay.

Cuối tuần trôi qua, thứ hai đi làm, công việc bận rộn khiến cô quên hẳn cuộc hẹn xui xẻo với Trần Vận Huy.

Cuối năm là mùa cao điểm các khách hàng năm cũ ký hợp đồng năm mới, là thời điểm cô bận rộn nhất. Bên IWF vẫn chưa có thông tin, Joseph vẫn chưa về Trung Quốc, cô chỉ đành tạm gác lại để làm việc quan trọng hơn.

Chiều thứ hai, cô đặt lịch hẹn với công ty khoa học sinh vật Lai Khang để bàn về hợp đồng quảng cáo năm sau. Lai Khang là một công ty đa quốc gia lớn, hoạt động trong lĩnh vực dược sinh học và nông nghiệp, trụ sở chính ở Mỹ, công ty cô đang hợp tác với chi nhánh ở Trung Quốc.

Lai Khang không chỉ là một trong những khách hàng lớn của Tượng Tâm, còn là khách hàng quan trọng của Thẩm Nam, cô không dám sơ suất.

Người phụ trách mảng quảng cáo bên đối tác là giám đốc marketing Triệu Vân, là một người phụ nữ mạnh mẽ đã ngoài ba mươi. Phụ nữ giao tiếp với nhau thường khó hơn đàn ông. Tuy nhiên, Triệu Vân làm việc dứt khoát, quyết đoán, mang phong cách điển hình của công ty nước ngoài, mọi thứ đều đặt hiệu suất công việc lên hàng đầu.

Thẩm Nam cảm thấy hợp tác với người như vậy sẽ thoải mái hơn.

Hai năm nay, cô có mối quan hệ khá tốt với Triệu Vân, cả hai đều là phụ nữ hết mình trong công việc, có sự đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau.

Công ty quảng cáo Tượng Tâm đã hợp tác với Lai Khang mấy năm, là đối tác ổn định và lâu dài, hai công ty đều hài lòng với nhau. Họ đã thỏa thuận báo giá và phương án hợp tác vào năm tiếp theo, lần này cô đến Lai Khang để đưa bản dự thảo hợp đồng mới cho Triệu Vân xem qua.

Dù sao đã hợp tác nhiều năm, chuyến đi này cũng chỉ là hình thức. Thẩm Nam và Triệu Vân nói chuyện ở văn phòng.

Nhìn thấy Triệu Vân cất hợp đồng, Thẩm Nam cười hỏi: "Rebecca, cô xem có vấn đề gì không?"

Lai Khang giống như hầu hết các doanh nghiệp khác, nhân viên đều sử dụng tên tiếng Anh ở công ty, tên tiếng Anh của Triệu Vân là Rebecca.

Triệu Vân cười nói: "Tôi thì không có vấn đề, nhưng Lai Khang vừa có CEO mới ở chi nhánh Trung Quốc. Steven mới nhậm chức, đương nhiên muốn thể hiện, nên các hợp đồng lớn đều do anh ấy xem xét. Khi nào anh ấy phê duyệt thì chúng ta mới có thể chính thức triển khai hợp đồng."

"Hả?" Thẩm Nam sửng sốt, bây giờ điều cô sợ nhất là biến cố trong cuộc sống và công việc, chỉ một chút thay đổi nhỏ cũng khiến cô sợ bóng sợ gió.

Cô biết Lai Khang vừa thay CEO, là người mới đi du học về. Nhưng CEO không trực tiếp xử lý việc quảng cáo của công ty, cô cũng không cần tiếp xúc với sếp lớn, vì vậy cô không chú ý đến người "cầm lái" mới ở Lai Khang.

Triệu Vân thấy cô lo lắng, cười nói: "Không sao đâu. Steven vừa nhậm chức, sẽ không đời nào tự nhiên lại đổi công ty quảng cáo hợp tác lâu năm của Lai Khang, chẳng qua chỉ là hình thức. Thế này nhá, nếu cô không yên tâm thì tôi dẫn cô đến gặp Steven. Có lẽ anh ấy không có cuộc họp."

Thẩm Nam mừng rỡ đáp: "OK. Cảm ơn cô nhé."

Triệu Vân gọi điện thoại nội bộ, nói ngắn gọn vài câu, sau đó ừ một tiếng rồi cúp máy. Cô ấy ngước lên nói: "Cô may mắn lắm đấy. Vừa khéo Steven đang rảnh, để tôi dẫn cô đến văn phòng anh ấy."

Thẩm Nam thở phào, cười: "Rebecca, cảm ơn cô nhiều."

"Phụ nữ chúng ta lăn lộn chốn công sở đã không dễ, giúp người coi như giúp mình."

Văn phòng Lai Khang chiếm trọn hai tầng của tòa nhà, phòng giám đốc ở vị trí khá xa phòng marketing.

Đi đến cửa kính của văn phòng giám đốc, trước khi gõ cửa, Triệu Vân thì thầm với Thẩm Nam: "CEO chúng tôi đẹp trai, trẻ trung, độc thân. Cô phải giữ vững tinh thần, đừng xao nhoãng công việc."

Thẩm Nam phì cười, bây giờ cô có thể bỏ qua mọi việc, chỉ trừ công việc, đó là nguồn sống của gia đình cô.

Triệu Vân đương nhiên chỉ trêu cô, gõ cửa.

"Mời vào." Bên trong vang lên một giọng nam trầm.

Triệu Vân nhướng mày với Thẩm Nam, đẩy cửa vào: "Chào Steven."

Người đàn ông ngồi trên bàn làm việc lớn, đang đọc báo cáo. Triệu Vân chào anh ta, nhưng anh ta chỉ gật đầu, không ngẩng đầu lên.

"Tôi đã đưa hợp đồng của công ty quảng cáo Tượng Tâm đến. Đây là Thẩm Nam, quản lý chăm sóc khách hàng của Tượng Tâm."

"Chào Steven." Thẩm Nam bước lên trước, nhìn người đàn ông đang cúi đầu. Đúng như những gì Triệu Vân nói, anh ta rất trẻ. Tuy cô chưa nhìn cả mặt nhưng từ một góc có thể thấy anh ta là người đàn ông điển trai, mà...

Thẩm Nam hơi nhíu mày, sao người này quen thế nhỉ?

Cuối cùng người đàn ông trên bàn làm việc cũng ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Triệu Vân rồi nhìn sang Thẩm Nam. Anh ta nhíu mày, khóe môi cong lên, nói với Triệu Vân: "Cô đặt hợp đồng lên bàn tôi rồi về làm việc đi."

Triệu Vân làm theo anh ta, sau đó quay người lại, nháy mắt với Thẩm Nam rồi đi lướt qua cô, ra khỏi phòng.

Lý Tư Duệ đặt bút xuống, ngả lưng vào ghế dựa, ngón tay gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Thẩm Nam đứng sững sờ, sau một lúc lâu mới cất tiếng: "Đứng như trời trồng thế. Không nhận ra anh sao?"

Thẩm Nam hoàn hồn khỏi nỗi kinh ngạc, ngượng ngùng bước đến, khẽ nói: "Anh ạ."

Lý Tư Duệ mỉm cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh, thật sự rất phong lưu. Anh ta trêu: "Anh còn tưởng em thật sự không nhận ra anh đấy."

Thẩm Nam vẫn nhận ra anh, dù đã mười năm không gặp.

Chỉ là cô không ngờ tổng giám đốc mới của Lai Khang chi nhánh Trung Quốc lại là Lý Tư Duệ, con trai của mẹ nuôi cô.

Hồi nhỏ bố mẹ bận rộn, mỗi khi có kỳ nghỉ, cô sẽ được đưa đến nhà mẹ nuôi. Lý Tư Duệ hơn cô bốn tuổi, từ nhỏ cô đã gọi anh ta là "anh trai". Anh ta chẳng khác nào anh ruột cô, luôn chăm sóc và bảo vệ cô, dẫn cô đi chọc chó ghẹo mèo, cũng tận tình phụ đạo việc học cho cô, thậm chí kỹ năng đánh đàn guitar của cô cũng do anh ta dạy.

Mối quan hệ đó được duy trì đến khi anh tốt nghiệp cấp 3 và ra nước ngoài, nhà mẹ nuôi ra nước ngoài định cư thì mới cắt đứt liên lạc.

Mẹ nuôi là bạn thân lớn lên cùng mẹ, năm đó mẹ qua đời đột ngột, mẹ nuôi lại biết được chuyện Thẩm Quang Diệu ngoại tình, vào ngày mẹ mất, ông còn ở bên cạnh bồ nhí. Bà ấy thương mẹ cô, cảm thấy không đáng, hận Thẩm Quang Diệu thấu xương, hai gia đình tranh cãi dữ dội, sau khi rời Trung Quốc đã không còn liên lạc nữa.

Thẩm Nam cũng hiểu, dù mẹ nuôi rất thương mình, nhưng tiền đề là mối quan hệ với mẹ. Chỉ cần mẹ qua đời, cầu nối của hai nhà sẽ gãy, cô là Thẩm Nam, mang họ Thẩm, mãi mãi gắn liền với Thẩm Quang Diệu.

Quan hệ hai nhà đã đứt, nhà họ Lý định cư ở nước ngoài, tình cảm anh trai em gái của cô và Lý Tư Duệ cũng trở thành chuyện quá khứ, thậm chí mấy năm nay chưa từng liên lạc với nhau.

Nếu không gặp lại anh ta, cô sẽ quên mình từng có một người không phải máu mủ ruột rà nhưng đủ để gọi hai tiếng "anh trai".

Lý Tư Duệ đứng lên, quan sát cô từ trên xuống dưới, tặc lưỡi: "Trưởng thành rồi. Ai cũng nói con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, càng lớn càng xấu, anh thấy câu này không sai. Cô bé hồi nhỏ dễ thương biết bao, sao lại trở nên xấu xí như vậy?"

Gần mười năm không gặp nhau, Thẩm Nam có chút mất tự nhiên, nhưng khi bị anh trêu thì cảm giác quen thuộc đã lâu bỗng ùa về. Cô nhăn mũi, thẳng thừng đáp trả: "Anh mới xấu đấy."

Lý Tư Duệ không những điển trai, gương mặt sáng sủa, vóc dáng cao lớn, dù là chàng trai phóng khoáng, nổi loạn năm xưa hay người đàn ông chững chạc trong bộ vest hiện tại, chỉ cần đứng giữa đám đông, anh ta vẫn luôn nổi bật.

Lý Tư Duệ không giận, mà bật cười: "Đây mới là Bí Ngô Nhỏ(*) mà anh biết chứ. Vẻ xấu xí hồi nãy của em không biết là ai thế nhỉ? Vừa rồi anh chỉ là nói linh tinh thôi, nào có thiếu nữ mười tám tuổi càng lớn càng xấu chứ, chỉ có ngày càng đẹp hơn thôi. Nam Nam trưởng thành, xinh lắm."

(*) Bí Ngô Nhỏ = Tiểu Nam Qua, chữ "Nam" lấy từ tên của Thẩm Nam.

Cảm giác quen thuộc đã hoàn toàn trở về, Thẩm Nam bật cười, trái tim treo lơ lửng cũng được hạ xuống. Hóa ra CEO mới của Lai Khang là Lý Tư Duệ, cô chẳng cần phải lo lắng làm gì.

Lý Tư Duệ không giống kiểu người nghiêm túc, chính trực như Khương Nhạn Bắc, từ nhỏ anh ta đã giúp cô chép bài, bao che cho cô mỗi khi cô làm chuyện xấu. Bây giờ đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không đột nhiên thay đổi, giả vờ đạo mạo.

Thật kỳ lạ, vì sao cô luôn so sánh người mình gặp với Khương Nhạn Bắc nhỉ? Hôm trước là Trần Vận Huy ở buổi xem mắt, hiện tại là Lý Tư Duệ.

Quả nhiên, Lý Tư Duệ cầm hợp đồng Triệu Vân đặt trên bàn, lật vài trang rồi cười nói: "Đúng là thời gian như thoi đưa, không ngờ em đã lên chức quản lý khách hàng, có thể tự đàm phán với khách hàng."

Nói đoạn, anh ta đặt hợp đồng xuống: "Em báo với bên em soạn hợp đồng chính thức đi."

Thẩm Nam cười toe toét: "Cảm ơn Steven."

Lý Tư Duệ trừng mắt nhìn cô: "Gọi anh là gì đấy?"

"Cảm ơn anh trai ạ."

Lý Tư Duệ giãn mày, cười nói: "Thế còn tạm được." Anh ta nâng tay xem đồng hồ và nói: "Em phải về công ty sao?"

Thẩm Nam gật đầu: "Vâng, em còn nhiều việc chưa hoàn thành."

Lý Tư Duệ cười tít mắt: "Ừm. Anh cũng còn việc, tan làm đợi anh, anh sẽ đến công ty đón em về nhà thăm chú Thẩm."

"OK."

***

Mấy ngày nay Khương Nhạn Bắc luôn mất tập trung khi làm việc, luôn nhớ tới hình ảnh Thẩm Nam khóc nức nở giữa đường hôm đó, nổi giận đùng đùng nói một tràng rằng anh coi thường cô.

Sau khi trở về, anh cũng nghiêm túc nghĩ liệu anh có coi thường cô không? Có lẽ là có. Thời đại học, cô ham chơi, lười học, sống buông thả, đúng là kiểu con gái anh không ưa nổi. Mỗi lần chứng kiến cô làm những hành động bốc đồng, anh đều đau đầu, không nhịn được mắng cô một trận.

Mà trong thời gian dài, anh luôn xấu hổ vì sự mê muội của bản thân, ép bản thân đừng thích cô, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Vì vậy, thay vì nói anh coi thường cô, chi bằng nói là anh khinh bỉ chính mình.

Mà bây giờ, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ vì cuộc sống mà không ngừng cố gắng, dù cô làm gì thì anh cũng không có lý do để coi thường.

Anh nghĩ mình nên giải thích với cô, dẫu anh cũng chẳng rõ vì sao mình phải làm vậy.

Tan ca, khi ra khỏi Viện sinh học, anh tình cờ gặp Lâm Nghiên vội vã đi về phía nhà ăn. Anh bước tới gọi cô ấy.

"Ơ, lớp trưởng, cậu cũng đến nhà ăn sao?"

Khương Nhạn Bắc lắc đầu, trầm mặc một lát rồi hỏi: "À phải rồi, Thẩm Nam..."

Lâm Nghiên thắc mắc nhìn anh: "Thẩm Nam sao?"

Khương Nhạn Bắc cầm điện thoại, vốn định hỏi số điện thoại của Thẩm Nam nhưng lời vừa đến đầu môi thì chợt khựng lại, gọi điện chỉ để giải thích chuyện đó sao? Thế thì quá kỳ lạ.

Thế là anh lắc đầu, cười nói: "Không có gì, cuối tuần tôi gặp cô ấy ở ngoài đường. Tôi nhớ hai người là bạn nên thuận miệng nhắc đến cô ấy thôi."

Lâm Nghiên không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Thật à? Cậu ấy làm gì thế?"

Làm gì nhỉ? Thật ra anh cũng không biết, hình như có cuộc hẹn với một người đàn ông trung niên, nhưng có vẻ không vui lắm.

Anh xua tay: "Không rõ lắm."

Lâm Nghiên: "Ồ. Tôi tưởng rằng cậu bắt gặp cậu ấy làm chuyện quái dị gì chứ."

Khương Nhạn Bắc mỉm cười, tạm biệt cô, sau đó đến bãi đỗ để lấy xe.

Tối nay anh không có kế hoạch, cũng không muốn về nhà họ Khương lạnh lẽo và dối trá đó, càng lười gặp mặt bạn bè. Hình như chỉ những lúc rảnh rỗi, anh mới cảm thấy sự nhàm chán của việc độc thân, may mà anh thường xuyên bận rộn.

Anh quyết định đi dạo xung quanh, tìm một món ăn nào đó. Không biết nghĩ đến điều gì, anh lại nhập địa chỉ công ty quảng cáo Tượng Tâm vào bản đồ rồi cho xe lăn bánh.

Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, trong tòa cao ốc sừng sững, những nhân viên văn phòng ăn mặc bóng bẩy nhưng mặt mày đầy mỏi mệt nối đuôi nhau bước ra.

Khương Nhạn Bắc đỗ xe bên đường, nhưng không xuống xe, hai tay vẫn đặt trên tay lái, chán chường nhìn dòng người tấp nập. Không lâu sau, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô đã không còn chật vật như hôm chủ nhật nữa, mặc đồ công sở, mang giày cao gót, xõa mái tóc dài uốn xoăn màu hạt dẻ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đúng chuẩn hình mẫu của một cô nàng xinh đẹp nơi công sở.

Cô bước ra từ cửa xoay tòa nhà, vừa nghe điện thoại vừa bước nhanh đến chiếc xe Cayenne đỗ gần đó. Ở đó có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Khi nhìn thấy cô đến, anh ta xoa đầu cô rồi mở cửa ghế phụ cho cô, sau đó vòng sang bên kia, ngồi vào ghế tài xê.

Khương Nhạn Bắc nhìn theo chiếc xe từ từ đi xa, bật cười chế giễu. Công chúa gặp nạn, sẽ có rất nhiều hoàng tử tình nguyện đến cứu. Vậy mà anh còn nghĩ cô có cuộc sống khó khăn. Anh đúng là thằng ngốc, giống hệt năm đó.