Sự trở về của Lý Tư Duệ giống như ném một hòn đá vào mặt hồ yên ả, bỗng gợn lên chút gợn sóng vui tươi. Tất nhiên, chỉ là một chút thôi.
Hai người lưu số điện thoại của nhau, ngày nào Thẩm Nam cũng nhận được tin nhắn của anh ta, nội dung chỉ đơn giản là hỏi cô hôm nay ăn gì, công việc có bận không hay có bị sếp chèn ép không. Khi ăn cơm, anh ta còn chụp một bức ảnh món ảnh đã chỉnh filter cho cô, hỏi cô có thèm không. Đôi khi không nói gì, chỉ gửi một chuỗi emoji hài hước.
Cách ở bên nhau như thế này chẳng khác gì hồi còn nhỏ, dường như anh ta vẫn là cậu bé năm nào, chỉ cần một cây pháo hoa nhỏ là đã có thể vui sướng bay lên tận trời xanh. Khó mà tưởng tượng anh đã là CEO của Lai Khang chi nhánh Trung Quốc.
Song, có một người thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho mình, quả thật đã vực dậy tâm trạng của Thẩm Nam.
Thứ bảy, Lý Tư Duệ không gọi trước đã xách quà đến nhà thăm Thẩm Quang Diệu, mua đồ chơi cho Thẩm Ngọc, liên tục gọi "bé ơi".
Thẩm Ngọc năm tuổi nào đỡ nổi những chiêu ngọt ngào thế này, nhanh chóng vui vẻ gọi một tiếng "anh trai", hai tiếng "anh trai", chờ anh ta uống hết nước lại lập tức châm thêm. Nhóc thậm chí còn chưa cầm chắc đũa mà không ngừng gắp thức ăn cho người ta.
Thẩm Nam cũng chịu thua.
Ban ngày đi làm văn phòng, buổi tối đi hát, tiêu tốn quá nhiều sức, nên cuối tuần là thời gian Thẩm Nam nghỉ ngơi, thỉnh thoảng dạo phố mua sắm. Bởi vì từ lúc gia đình sa sút, cô chẳng tụ tập bạn bè, mấy năm nay cũng không kết bạn mới.
Ăn xong, cô bị Lý Tư Duệ kéo ra ngoài dạo phố, cô không có lý do gì để từ chối.
Nhưng khi Lý Tư Duệ đưa cô đến một cửa hàng đồ hiệu, cô bỗng có linh cảm chẳng lành.
Lý Tư Duệ cao ráo, điển trai, ăn mặc bảnh bao, cử chỉ lịch thiệp. Anh ta sống ở nước ngoài nhiều năm nên khó tránh việc toát lên khí chất phương Tây tự nhiên, vừa nhìn đã biết là người mua đồ không cần nhìn giá. Hai người vừa vào cửa hàng, tiếp tân đã niềm nở chào đón.
Lý Tư Duệ nhắm vào một túi xách nữ, nhờ nhân viên lấy ra, quay đầu lại nhìn Thẩm Nam đứng ở cửa: "Túi này thế nào? Em có thích không?"
Thẩm Nam gượng gạo bước vào, khẽ hỏi: "Anh mua túi cho em à?"
Lý Tư Duệ lườm cô: "Nói vớ vẩn. Chẳng lẽ anh xài túi nữ?"
Nói đoạn, anh ta thì thầm vào tai cô: "Đừng tưởng anh không biết túi xách em đeo là hàng nhái."
Thẩm Nam: "..."
Cô không phải gái nghèo đua đòi, thật ra cô không thích hàng nhái loại một, giả thì không thể nào là thật được. Nhưng trong môi trường công sở, hơn nữa còn về lĩnh vực quảng cáo, trang phục rất quan trọng. Cô không mua nổi hàng chính hãng và cũng cảm thấy không cần thiết, đành phải dựa vào hàng giả để giữ thể diện.
Lý Tư Duệ đưa một chiếc túi màu xanh cho cô: "Đeo lên thử xem."
Nhân viên đứng bên cạnh cười nói: "Quý cô đây xinh đẹp, dáng chuẩn, chiếc túi này chắc chắn sẽ điểm tô thêm sắc đẹp của cô."
Lý Tư Duệ: "Chậc, chuẩn không cần chỉnh."
Thẩm Nam không nhận, đáp: "Không cần đâu."
Lý Tư Duệ giả vờ ngây thơ: "Sao vậy? Sợ anh trai không mua nổi à?"
Thẩm Nam bật cười, làm gì có chuyện anh ta không mua nổi chứ? Năm đó, dù nhà anh kém hơn nhà họ Thẩm nhưng cũng là nhà giàu chính hiệu. Hơn nữa, bây giờ anh là CEO của Lai Khang, một năm thu nhập tới hàng tỉ, một chiếc túi vài chục tệ đối với anh thật sự chẳng đáng là bao.
Nếu là mấy năm trước, cô chắc chắn sẽ không khách sáo với anh. Bởi vì hồi đó tình hình kinh tế nhà họ ngang nhau, món quà đắt tiền chẳng qua cũng chỉ là một kiểu trao đổi.
Nhưng bây giờ, kiểu tặng quà như vậy hoàn toàn trở thành một sự bất bình đẳng, áp lực đến từ một phía, vì vậy cô không thể nhận.
Huống hồ, họ đã xa nhau nhiều năm, tình cảm không còn như trước.
Cô nhìn Lý Tư Duệ, cười bất đắc dĩ: "Anh trai à, em không cần thật đấy."
Lý Tư Duệ cũng là người cứng đầu, đanh mặt nói: "Hôm nay em mà không nhận, thì sau này đừng gọi anh trai nữa."
"Lý Tư Duệ."
Lý Tư Duệ giận sôi máu.
Thẩm Nam còn cố tình trêu: "Steven."
Lý Tư Duệ hất bàn tay chọt vào người mình ra, nghiến răng nghiến lợi: "Con bé này đáo để nhỉ, vô lễ."
"Anh ơi."
Lý Tư Duệ đưa túi cho nhân viên: "Đừng gọi anh. Phiền cô gói lại giúp tôi."
Thẩm Nam thấy không cản được anh ta, cũng không thể để anh ta khó xử ở cửa hàng, chỉ đành đồng ý.
Sau khi xách túi mua sắm bước ra, Lý Tư Duệ lại muốn chui vào cửa hàng thời trang nữ cao cấp, cuối cùng bị Thẩm Nam kéo lại: "Anh ơi, em thật sự không cần."
Lý Tư Duệ thấy bàn tay cô kéo tay mình, nhìn vào mắt cô, trầm mặc một lát rồi thở dài, cười bất lực: "Được rồi, em cứ khách sáo với anh như vậy, anh cũng hết cách. Cơ mà tâm thần mong manh của anh đã bị em tổn thương nghiêm trọng, ít nhất cũng nửa tháng mới lành."
Thẩm Nam dở khóc dở cười, buông tay rồi nói: "Anh à, anh đã ba mươi tuổi rồi đấy. Đừng trẻ trâu như vậy."
"Trẻ trâu thì sao? Em phải vô lo vô nghĩ như hồi nhỏ, thì anh mới vui. Nam Nam, em biết tại sao anh muốn tặng em những thứ này không? Bởi vì anh nghĩ em chẳng khác gì hồi đó."
Thẩm Nam sững sờ, nhẹ nhàng nói: "Nhưng con người luôn phải lớn lên."
Lý Tư Duệ cười nói: "Vâng, cô nàng hiểu chuyện. Không muốn tiêu tiền của anh trai nữa, thế thì có thể đi dạo với anh không?"
Thẩm Nam phì cười, gật đầu.
Thời gian thảnh thơi luôn trôi qua rất nhanh, khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại đã tối. Lý Tư Duệ chở cô đi hóng gió, nhìn đồng hồ và nói: "Đằng trước là Đại học Giang của bọn em, anh nhớ bên đó có phổ ẩm thực và rất nhiều nhà hàng ngon. Chúng ta đi ăn rồi anh đưa em về."
Thẩm Nam không có ý kiến, tuy mấy năm nay không đến khu vực này, nhưng hầu hết các nhà hàng ở phố ẩm thực đều đã kinh doanh nhiều năm nên cô vẫn biết. Cô quyết định chọn một nhà hàng món Vân Nam.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Nam phụ trách gọi món, Lý Tư Duệ lấy điện thoại ra, vừa gửi tin nhắn vừa nói: "Gọi nhiều một chút, công ty anh có hợp tác một dự án quan trọng với Viện nghiên cứu sinh học của Đại học Giang. Có lẽ hôm nay họ sẽ tăng ca ở phòng thí nghiệm, anh sẽ họ đến."
Thẩm Nam ồ một tiếng, không để tâm.
Lý Tư Duệ gửi tin nhắn chưa bao lâu đã nhận được câu trả lời, anh ta nhìn rồi cười nói: "Có hai người sẽ tới đây, em chọn món đi."
Chuyện gọi món này Thẩm Nam rất thành thạo, dù sao cũng đã làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng mấy năm, việc mời người khác đi ăn là chuyện thường ngày. Gọi món xong, hai người tán gẫu một lát.
Khi phục vụ mang món đầu tiên lên, một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên: "Thẩm Nam."
Thẩm Nam quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt bất ngờ của Lâm Nghiên và gương mặt lạnh lùng của Khương Nhạn Bắc.
Sau lần chia tay không vui hôm nọ, Thẩm Nam chưa về đến nhà đã có chút hối hận. Tâm trạng của mình không tốt, còn nổi nóng với người khác, người ta chẳng qua chỉ tốt bụng đưa khăn giấy cho cô thôi. Dù anh từng coi thường cô hồi Đại học thì cũng là do cô đáng đời, bản thân cô bây giờ còn khinh bản thân lúc đó.
Huống hồ, ở thành phố Bằng, anh thật sự đã giúp cô. Cô còn chưa cảm ơn người ta đàng hoàng.
Do đó cô có phần ngại ngùng khi gặp lại Khương Nhạn Bắc.
Lý Tư Duệ đứng dậy, đến bên cạnh cười nói: "Giáo sư Khương và Tiến sĩ Lâm đến rồi, mau ngồi đi."
Khương Nhạn Bắc ngồi xuống chỗ anh ta vừa ngồi, thoáng nhìn Thẩm Nam, mỉm cười với Lý Tư Duệ còn đang đứng, nói: "Đàn anh, anh cứ gọi giáo sư này nọ, tôi chỉ là phó giáo sư thôi."
Đàn anh? Thẩm Nam sực nhớ ra, Lý Tư Duệ trông cà lơ phất phơ nhưng cũng là sinh viên xuất sắc chính hiệu, tốt nghiệp tiến sĩ MIT, đúng thật là đàn anh của Khương Nhạn Bắc.
Lý Tư Duệ ngồi xuống bên cạnh cô, đáp: "Phó giáo sư cũng là giáo sư rồi. Hơn nữa, ở độ tuổi của cậu thì có mấy ai làm được phó giáo sư?"
Nói đoạn, anh ta xoay sang Lâm Nghiên vẫn chưa ngồi xuống: "Tiến sĩ Lâm, cô thấy tôi nói đúng không?"
Anh ta có một đôi mắt đào hoa, khi cười lên toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, Lâm Nghiên nào chịu nổi, mặt cô ấy đỏ bừng, ấp úng gật đầu, gượng gạo ngồi xuống.
Lý Tư Duệ lúc này mới nhớ đến gì đó, quay sang nhìn Thẩm Nam, nói: "Thì ra các em biết nhau."
Thẩm Nam chưa đáp, Lâm Nghiên đã cất tiếng: "Chúng em là bạn cùng lớp đại học ạ."
Lý Tư Duệ hiểu ra, gật đầu: "Suýt nữa thì anh quên em cũng tốt nghiệp Đại học Giang."
Sau đó anh ta cười với Lâm Nghiên và Khương Nhạn Bắc: "Hôm nay tôi không phải giục hai người. Chỉ là tôi tình cờ đến đây ăn với Tiểu Nam, nghĩ rằng có thể hôm nay hai người sẽ tăng ca ở phòng thí nghiệm nên mới gọi."
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh có hối cũng vô ích, bản thân anh cũng học ngành dược lý học, biết rõ thí nghiệm nào cũng phải thực hiện theo từng bước."
Lý Tư Duệ tặc lưỡi, quay sang nói với Thẩm Nam: "Tiểu Nam, anh nói em nghe, đến anh cũng phải chịu thua trước đầu óc cứng nhắc của đàn em Khương này. Cậu ta suốt ngày quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, luôn tuân theo quy tắc, hoàn toàn không biết cái gì mà thời gian là vàng bạc hay nỗi khổ của doanh nghiệp."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Nếu đàn anh không hài lòng thì có thể ngừng hợp tác dự án với phòng thí nghiệm chúng tôi."
"Nghe chưa?" Lý Tư Duệ ra vẻ không chịu nổi, "Cái gì gọi là không cúi đầu trước tiền bạc, chính là như vậy đó."
Thẩm Nam bỗng nhớ đến phong cách làm việc kỹ lưỡng của Khương Nhạn Bắc, không khỏi cười khẽ. Nhưng còn chưa cười thành tiếng, cô nhận ra ánh mắt của người đàn ông đối diện, bèn chột dạ mím môi ngừng cười.
Lâm Nghiên nói: "Steven, dạo này giáo sư Khương bắt chúng em tăng ca, tiến độ rất suôn sẻ, anh đừng lo."
Lý Tư Duệ gật đầu: "Vừa rồi tôi nói đùa thôi. Đàn em làm việc thì còn gì phải lo lắng nữa."
Món đều đã được dọn lên, anh ta vỗ tay: "Mau ăn đi. Hai em tăng ca thứ bảy chắc mệt lắm, ăn nhiều một chút."
Anh vừa nói vừa cầm đũa, gắp hai miếng thịt gà vào bát của Thẩm Nam: "Em càng phải ăn nhiều hơn, gầy trơ xương rồi."
Dứt lời, anh ta nhéo cằm cô.
Đã không còn là trẻ con, cũng xa cách nhiều năm, trước cử chỉ thân mật của Lý Tư Duệ, Thẩm Nam hơi mất tự nhiên, nhất là ở đối diện còn có Khương Nhạn Bắc.
Khi cô nghiêng đầu tránh tay của Lý Tư Duệ, vô thức nhìn người đàn ông đối diện, vừa vặn chạm vào ánh mắt khó đoán của anh, sau đó hai người vội lảng tránh.
Lâm Nghiên nhìn người đàn ông có phần thân thiết với Thẩm Nam, không nhịn được hỏi: "Thẩm Nam, cậu và Steven..."
Lý Tư Duệ tiếp lời cô ấy: "Cô muốn hỏi quan hệ giữa tôi và Thẩm Nam à?"
Lâm Nghiên gật đầu.
Khương Nhạn Bắc hơi khựng bàn tay cầm đũa lại, ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư Duệ. Anh đã nhớ ra, người đỗ chiếc Cayenne ở công ty quảng cáo Tượng Tâm chính là đàn anh này.
Nhìn hai người rất thân thiết.
Lý Tư Duệ nhìn Thẩm Nam, cố ý úp úp mở mở: "Cô đoán xem?"
Thẩm Nam liếc anh: "Anh trai à, anh có thể ra dáng Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của một công ty đa quốc gia được không?"
"Anh trai sao?" Lâm Nghiên hơi kinh ngạc.
Thẩm Nam gật đầu: "Anh ấy là con trai của mẹ nuôi mình."
Mặc dù quan hệ mẹ nuôi đã cắt đứt từ mười năm trước.
Lâm Nghiên hiểu ra, gật đầu, nhìn chiếc túi xách trên ghế của cô, tò mò hỏi: "Cậu mua túi mới à?"
Tiến sĩ nữ cũng là phụ nữ, thấy túi xách mới thì đương nhiên sẽ quan tâm.
Thẩm Nam nói: "Anh trai mình tặng đấy."
Lâm Nghiêm cười tít mắt, gật đầu, thầm nghĩ anh trai Thẩm Nam rất tốt với cô, cô ấy cũng mừng thay cô.
Thẩm Nam chợt nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Khương Nhạn Bắc, quả nhiên thấy anh nhìn chằm chằm vào túi đồ bên cạnh cô với vẻ mặt khó tả.
Điều đó khiến cô nhớ lại cảnh tượng hôm ở quán bar, khi nhận chiếc Chanel từ Vương Vĩnh Hòa và soi gương thì bị anh bắt gặp. Mặc dù việc Lý Tư Duệ tặng túi hoàn toàn khác với Vương Vĩnh Hòa, nhưng bị anh nhìn như thế, cô lại thấy khó chịu một cách khó hiểu, thậm chí có chút xấu hổ.
Vì vậy khi Khương Nhạn Bắc chạm vào ánh nhìn của cô, cô vội vàng né tránh, càng giấu càng lộ.
Ánh mắt Khương Nhạn Bắc lóe lên, bỗng cảm thấy hơi bực bội.