Nhạn Bắc Bay Hướng Nam

Chương 4: Cô đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chỉ có một Khương Nhạn Bắc



Khoảnh khắc chạm mắt đầy vi diệu giữa hai người diễn ra bất ngờ nhưng chỉ kéo dài trong vài giây, bởi vì người phụ nữ phía sau Jospeh và Khương Nhạn Bắc đột ngột hớn hở vẫy tay: "Thẩm Nam."

Thẩm Nam bừng tỉnh, nhanh chóng không nhìn Khương Nhạn Bắc nữa. Cô chào Lâm Nghiên rồi gật đầu, bước tới đưa danh thiếp cho Joseph: "Chào ngài Joseph, tôi là Thẩm Nam của quảng cáo Tượng Tâm"

"Chào cô Thẩm." Joseph rút tay trên vai Khương Nhạn Bắc về, mỉm cười nhận danh thiếp của Thẩm Nam, nói với : "Ban nãy tôi nói chuyện với nhà khoa học của Quỹ, để hai cô cậu đợi lâu rồi, mời vào."

Nói đoạn, Joseph quay đầu lại, cười tủm tỉm: "Tạm biệt Dr. Khương và Dr. Lâm nhé."

Khương Nhạn Bắc đã không còn nhìn Thẩm Nam, mỉm cười gật đầu: "Tạm biệt."

"Tạm biệt." Lâm Nghiên nói, sau đó tiến lên thì thầm với Thẩm Nam: "Cậu làm việc trước đi, hôm khác tớ gọi nhé."

Thẩm Nam nhẹ nhàng gật đầu, cùng Quan Thụy theo Joseph vào văn phòng. Lúc đi ngang qua Khương Nhạn Bắc, cô cười lịch sự xã giao như với người xa lạ.

Khương Nhạn Bắc nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng, hờ hững nói với Lâm Nghiên: "Đi thôi."

Lâm Nghiên đi theo sau anh, khẽ hỏi: "Vừa rồi là bạn học Thẩm Nam cùng lớp của chúng ta đấy, cậu còn nhớ không?"

Tuy cô cảm thấy năm đó Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam thuộc hai thế giới khác nhau, nhưng có lẽ ai cũng sẽ nhớ đến cô gái đặc biệt như Thẩm Nam nhỉ? Cho dù là sinh viên giỏi, hạnh kiểm tốt luôn tập trung học tập và tham gia hoạt động xã hội như Khương Nhạn Bắc cũng sẽ có chút ấn tượng. Ngoài việc là bạn học 4 năm, anh còn là lớp trưởng.

Quả nhiên Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng, nhưng giọng điệu lạnh nhạt như đối với một người bạn cũ tình cờ gặp lại, không có bất kỳ hứng thú nào.

Phản ứng lạnh nhạt của anh giống hệt như suy đoán của Lâm Nghiên. Nói cách khác, Thẩm Nam chỉ là cái tên trong danh sách lớp họ, thật ra không tính là bạn học của họ. Cô không ở ký túc xá, hiếm khi lên lớp, chưa từng tham gia hoạt động tập thể nào, suốt 4 năm cũng chỉ có vài người biết đến cô.

Cho dù Khương Nhạn Bắc vẫn nhớ cô thì cũng như những người bạn cùng lớp khác, chỉ nhớ là từng có một học sinh phản nghịch, ngỗ ngược như thế.

Vì vậy cô không tiếp tục nói chuyện của Thẩm Nam nữa.

Hai người rời khỏi văn phòng Quỹ, đi đến cửa thang máy, Lâm Nghiên nghĩ ngợi rồi nói: "Lớp trưởng, cậu về trường trước đi, tối nay tớ mới về."

"Cậu bận gì à?" Khương Nhạn Bắc nhấn nút thang máy, thuận tiện hỏi.

"Tớ chờ Thẩm Nam, để xem cậu ấy có rảnh hay không. Vừa khéo gặp lại nhau nên tớ muốn ăn cơm trưa cùng cậu ấy."

Khương Nhạn Bắc rút tay về, sau đó nhìn cô, hỏi một cách lơ đãng: "Cậu rất thân với cậu ấy sao?"

"Bọn tớ là bạn bè mà."

Khương Nhạn Bắc nhíu mày: "Bọn cậu là bạn ư?"

Tất nhiên câu trả lời này là điều bất ngờ với cô ấy.

Lâm Nghiên cũng biết được chuyện này hơi khó tin đối với một người bạn thời đại học không rõ tình hình, cười nói: "Hồi học đại học, bọn tớ không chơi chung nhưng sau tốt nghiệp thì trở nên thân hơn."

Khương Nhạn Bắc nhìn cô với vẻ mặt khó tả, có phần kinh ngạc. Thời đại học, Lâm Nghiên là sinh viên giỏi có hoàn cảnh khó khăn, chắc chắn không thể chơi cùng cô nàng giàu có chơi bời như Thẩm Nam. Sau này, cô ấy luôn ở trong "tháp ngà" học lên thạc sĩ và tiến sĩ, sang năm mới tốt nghiệp, là con mọt sách chính hiệu.

Mặc dù anh không biết bây giờ Thẩm Nam đang làm công việc gì nhưng tối qua thấy cô hát ở quán bar, ban nãy nghe cô giới thiệu với Joseph, hẳn là công ty quảng cáo. Cả hai nghề nghiệp đó đều không liên quan đến Lâm Nghiên.

Nhưng sự ngạc nhiên này chỉ thoáng qua chớp mắt, bởi vì dù lý do là gì thì cũng không liên quan đến anh.

Anh cười, gật đầu: "Ừm, vậy tớ về trường trước."

"Lớp trưởng cứ về đi."

***

Công việc của Thẩm Nam không suôn sẻ lắm, cô bày tỏ ý hợp tác đầy chân thành, Quan Thụy cũng dốc hết sức thể hiện ý tưởng của mình cho Joseph. Ngay cả cô cũng cảm thấy một thứ mang tính khái niệm mà làm được đến mức này thì đã rất khó, có đủ tính sáng tạo, cảm xúc cho đến tính chuyên môn.

Tuy nhiên, Joseph có ý khen ngợi nhưng không đồng ý ngay, thậm chí khi họ mời ăn cơm trưa, anh ta cũng từ chối.

Thẩm Nam đã ra đời làm việc bốn năm, hiểu rõ hành động đó của Joseph có nghĩa là gì, cho thấy hiện tại Tượng Tâm không phải một trong những lựa chọn hàng đầu của IWF.

Lúc ra cửa, Quan Thụy tiếc nuối nói: "Quản lý Thẩm, chúng ta đã cố gắng hết sức, trình bày ý tưởng và phong cách của công ty, cũng đã bày tỏ lòng chân thành với họ. Sau này nếu bắt tay vào quay phim, chắc phải bàn bạc thêm với họ nữa đấy."

Thẩm Nam cười khẽ: "Anh đã làm rất tốt rồi. Kiểu quay phim cho tổ chức công ích theo phong cách hiện thực giống như phim tài liệu. Nói thật, công ty nào cũng có thể thực hiện. Suy cho cùng, sự lựa chọn của họ không hề liên quan đến buổi trình bày hôm nay."

Cô nhỏ giọng nói tiếp: "Dù thế nào thì đó vẫn là công việc của phòng chăm sóc khách hàng, anh không cần quan tâm."

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng Quỹ. Thẩm Nam nhìn thấy Lâm Nghiên đứng chơi điện thoại bên cạnh thang máy, ngạc nhiên hỏi: "Ơ, sao cậu còn ở đây?"

Chỉ có một mình Lâm Nghiên, người đàn ông đi cùng cô ấy đã rời đi.

Lâm Nghiên cười đáp: "Đã lâu không gặp, vừa khéo gặp lại, mình muốn hỏi cậu trưa nay có rảnh không, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé."

Thẩm Nam cười nói: "Được chứ."

Cô bảo Quan Thụy về công ty trước, đi cùng Lâm Nghiên đến một quán ăn gần đó để ăn trưa.

"Gần đây cậu bận việc lắm à?"

"Cũng không nhiều việc mấy." Thẩm Nam hỏi lại: "Sao cậu lại làm ở IWF?"

"Mình làm tình nguyện viên ở IWF."

Thẩm Nam gật đầu: "À phải rồi, cậu là tiến sĩ sinh vật học mà."

"Thôi đừng nói nữa, nếu chuyên ngành của mình dễ tìm việc, mình chả cần học lên tiến sĩ làm gì." Lâm Nghiên thở dài, nghĩ đến gì đó rồi nói tiếp: "À mà này, hôm nay Khương Nhạn Bắc đi cùng mình đấy. Cậu ấy là lớp trưởng đại học cũng chúng ta. Mình nghĩ có thể cậu không biết nhiều bạn trong lớp, nhưng cũng phải biết đến lớp trưởng đúng không? Cậu còn nhớ cậu ấy không?"

Thẩm Nam do dự một lát, gật đầu hờ hững nói: "Có."

Lâm Nghiên cười: "Bây giờ cậu ấy là giáo viên của khoa bọn mình, năm nay cậu ấy vào trường và được bổ nhiệm làm phó giáo sư qua kế hoạch tuyển chọn nhân tài của trường. Là giáo sư trẻ nhất ở trường mình đấy."

Cô ấy vừa nói vừa thở dài, cảm khái: "Bạn chung lớp, mình còn chưa tốt nghiệp, người ta đã là phó giáo sư, đúng là một trời một vực."

Thẩm Nam nghĩ bụng, phó giáo sư cơ à! Đúng là tuổi trẻ tài cao. Song, chuyện đó cũng không lạ, đó cũng là cuộc sống nằm trong dự tính của anh.

Lâm Nghiên còn nói: "Cậu ấy cũng là cố vấn nghiên cứu khoa học của IWF đấy."

"Ừm." Thẩm Nam gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.

Lâm Nghiên tưởng cô không hứng thú với chuyện của bạn học không thân thiết, bèn nói sang chuyện khác: "Thế hôm nay cậu đến IWF là vì Quỹ có hợp tác với công ty các cậu sao?"

Thẩm Nam vực dậy tinh thần, cười nói: "Chỉ là bàn bạc mà thôi. IWF chuẩn bị quay một bộ phim công ích với chủ đề bảo vệ thiên nhiên, công ty mình muốn bắt tay với họ trong dự án đó."

Sau đó, cô nhún vai đầy bất lực: "Nhưng hình như Joseph không muốn giao dự án này cho công ty mình."

Lâm Nghiên gật đầu: "Chuyện này mình có nghe rồi, IWF rất coi trọng dự án bảo vệ tính đa dạng của sinh vật hợp tác với Chương trình Môi trình Liên Hợp Quốc."

Nói đoạn, cô hỏi lại: "Công ty cậu muốn tham gia dự án này sao?"

Thẩm Nam cười nói: "Sếp nói nếu mình có thể lấy được dự án này thì tiền thưởng cuối năm sẽ được tăng 50%."

"Vậy à..." Lâm Nghiên suy nghĩ rồi gật đầu, chần chừ một lát, nói: "Khương Nhạn Bắc phụ trách công việc nghiên cứu của dự án này, còn trực tiếp báo cáo với trụ sở chính của IWF, quan hệ với Joseph cũng rất tốt. Hay là... mình hẹn cậu ấy một bữa cho cậu, cậu nhờ cậu ấy giúp đỡ. Cậu ấy tốt lắm đấy."

Thẩm Nam thầm nghĩ, đúng là rất tốt, sinh viên xuất sắc kiểu mẫu. Dù thời đại học cô hoàn toàn không quen biết bạn cùng lớp nhưng cũng biết lớp trưởng Khương Nhạn Bắc được cả giáo viên lẫn bạn bè đánh giá cao.

Anh là kiểu sinh viên làm việc chu đáo, ổn thỏa, hoàn thành mọi việc một cách tốt đẹp, cũng hết lòng giúp đỡ bạn bè. Có điều, sự giúp đỡ của anh phải nằm trong nguyên tắc, thế giới của sinh viên giỏi không hề có chỗ cho những mánh khóe, vụ lợi.

Nhưng chuyện này đã nằm ngoài nguyên tắc của sinh viên giỏi, hiện nay giảng viên giỏi.

Cô cười nói: "Cậu nghĩ anh ấy sẽ giúp mình ư?"

Lâm Nghiên xoa mũi, cũng cảm thấy đề nghị của mình hơi vô lý. Khương Nhạn Bắc thật ra không phải kiểu người giúp đỡ người khác qua quan hệ, nhưng cô ấy luôn cảm thấy mọi chuyện đều có hi vọng nên muốn thử xem: "Chuyện này cũng khó nói, mặc dù bọn cậu không thân, nhưng..."

Thẩm Nam cười, xen lời cô ấy: "Đúng vậy! Chúng mình không thân đâu."

Lâm Nghiên vốn định nói "Nhưng dù gì cũng là bạn học" thì bị cô ngắt lời, nên cảm thấy có nói ra cũng không có ích gì, bèn nói: "Vậy mình sẽ đi dò la giúp cậu, ngặt nỗi mình chỉ là tình nguyện viên, không quen nhiều người trong Quỹ."

Thẩm Nam cười: "Không cần đâu."

Tan đàn xẻ nghé, những năm qua cô đã thấy rõ thế thái nhân tình, vẫn còn người thật lòng xem mình là bạn đã là chuyện rất khó. Cô không muốn tạo thêm phiền phức cho Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên ngượng ngùng nói: "Mình cũng không giúp cậu được gì."

Thẩm Nam cười: "Mình cần cậu giúp gì chứ? Cậu sắp tốt nghiệp, lo mà tìm việc đi."

Lâm Nghiên rầu rĩ: "Nhắc tới là đau đầu, bây giờ rất khó tìm việc. Muốn ổn định thì ở lại trường làm giảng viên, nhưng trường tốt đều thích những người du học từ nước ngoài về, tốt nghiệp Ivy League hoặc nhóm G5(*). Những trường tương đối thì không có tương lai, đồng lương ít ỏi, chả biết đủ nuôi gia đình không? Làm việc ở công ty tuy có đãi ngộ tốt nhưng sợ là không ổn định, mà nhiều doanh nghiệp hạn chế tuyển nữ, nhất là vào độ tuổi của mình. Họ ngại mình vừa vào đã sinh con, cơ mà mình còn chưa thấy bóng dáng bạn trai mình đâu nữa."

*Ivy League – nhóm 8 trường đại học danh giá ở Mỹ.

G5: nhóm 5 trường đại học hàng đầu của Anh (Oxford, Cambridge, Imperial, LSE, UCL)

Cô ấy cảm khái: "Nếu mình có lý lịch xuất sắc như Khương Nhạn Bắc thì chẳng phải lo lắng làm gì."

Thẩm Nam nói: "Mọi việc đều đi theo từng bước, cậu cũng đừng gấp gáp, từ từ tìm sẽ có thôi. Nếu so sánh thì cũng đừng so với người giỏi hơn, cậu tự gây áp lực cho mình đấy à?"

Lâm Nghiên bật cười: "Ờ nhỉ, cả lớp chỉ có mỗi Khương Nhạn Bắc."

Thẩm Nam khẽ cười, nghĩ thầm, nào chỉ có lớp họ, cô đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chỉ có một Khương Nhạn Bắc.