Từ lúc mang thai ngày nào Mẫn Đình cũng hỏi cô rất nhiều lần có khó chịu hay không.
Thời Miểu ăn mì sốt cà chua, lắc đầu nói: “Không khó chịu.”
Chỉ có buổi trưa hôm trước nghỉ lễ bụng có hơi không thoải mái, sau cơn đau đó không có bất cứ điều gì bất thường nữa.
Nước ở trong cốc đã nguội, Mẫn Đình lại đi vào phòng bếp pha thêm nước nóng.
“Hôm đó có lẽ Thời Ôn Lễ đoán được em mang thai rồi, không cho anh giúp đỡ, bảo anh đi đón em. Hôm đó anh nên đi đón em.”
Đưa cốc nước đến bên cạnh tay cô, anh thuận thế ngồi xuống ghế.
“Có chú Trần đón em, đều như nhau cả.”
Cô lại nói: “Anh em là bác sĩ, đột nhiên em ăn dưa chuột chua cay trước đó không thích ăn còn bắt buộc phải thêm chua thêm cay chắc chắn anh ấy đã đoán ra được gì đó.”
Thời Miểu bỏ đũa xuống, lấy một lá xà lách từ trong đĩa cuộn với thịt nguội và dưa chuột chua cay. Cắn một miếng, vị giác thỏa mãn.
Mấy ngày nay sáng nào anh trai cũng làm dưa chuột cho cô, tươi mới giòn ngon.
Thời Miểu ăn hết xà lách trong tay, lại cuộn thêm một cái nữa, chỉ bỏ hai miếng dưa chuột, thịt nguội Tây Ban Nha bỏ nhiều hơn một chút, cuộn xong đưa cho anh: “Anh ăn thử đi.”
Mẫn Đình mỉm cười: “Anh không ăn, em ăn đi.”
“Thử một miếng đi mà.” Thời Miểu nhét cuộn rau xà lách đó vào trong miệng anh.
Mẫn Đình hỏi: “Không ăn mì sốt cà chua nữa?”
“Vâng, ăn no rồi.” Thật ra vẫn chưa ăn no nhưng không có khẩu vị gì, “Chỗ còn thừa lại anh ăn giúp em được không?”
“Cái này có gì mà không được chứ.”
Mẫn Đình bê bát đặt trước mặt mình.
Thời Miểu tiếp tục ăn rau xà lách cuộn của mình, trước đây không cảm thấy dưa chuột chua cay ngon như vậy.
“Chiều nay anh ra ngoài đi dạo cùng em, em muốn đi đâu?” Mẫn Đình hỏi.
Hai hôm nay cô ở chế độ trực khẩn cấp, không thể nào đi quá xa.
Thời Miểu nói: “Em đi cùng anh.”
“Được, vậy em đi dạo cùng anh.” Mẫn Đình đưa cốc nước đến bên miệng cô.
Nếu như không phải cô vẫn đang ăn, lúc này cô và Mẫn Đình có lẽ đang trao nhau nụ hôn.
Sau bữa cơm hai người đi thay áo khoác ngoài.
Mẫn Đình thấy cô lấy áo măng tô ra: “Bên ngoài lạnh, em mặc áo phao đi.” Trước giờ cô sợ lạnh, trong nhà nhiệt độ ổn định quanh năm mà cô vẫn còn phải quấn khăn choàng.
Thời Miểu nói: “Hai hôm nay em nóng khó chịu.”
Cô nhìn áo khoác anh mặc trên người ở trong gương, áo măng tô màu đen. Áo khoác mùa đông của anh cơ bản chỉ có một màu.
Lại nhìn chiếc áo khoác dệt có ve áo màu nâu đen dòng thiết kế cho mùa đông ở trên người mình, màu sắc khá hợp với áo khoác của anh.
Hôm nay trời nắng đẹp, quán cà phê ngoài trời ở công viên gần như kín chỗ.
Công viên mùa đông ở Bắc Thành đìu hiu, cũng may là nước đủ xanh, trời cũng xanh ngắt.
Hai người đi ngược hướng mặt trời, dạo bước ở con đường nhỏ ven công viên.
Một tay Thời Miểu nắm lấy cổ tay anh, tay còn lại đặt lên sau lưng anh.
Mẫn Đình nghiêng mặt: “Sao vậy?”
Thời Miểu: “Che tay đi. Màu đen hấp thụ nhiệt, áo khoác sau lưng của anh bị nắng chiếu nóng rồi.”
“Đưa tay cho anh.” Người đàn ông muốn che tay cho cô.
“Không cần, tay em còn ấm hơn tay anh.”
Thời Miểu nói chuyện với anh, hỏi anh trước đây đón Tết như thế nào.
Mẫn Đình: “Hôm giao thừa có hai bữa cơm tất niên, mùng một sẽ đi chúc Tết các trưởng bối, buổi tối sẽ đến hội sở thâu đêm. Mùng ba hoặc mùng bốn đều không ở Bắc Thành.”
“Anh đi đâu nghỉ dưỡng?”
“Đi du thuyền ra biển ở Nam Bán Cầu hoặc là đi trượt tuyết ở dãy núi tuyết, năm nào cũng vậy.”
Thời Miểu: “Kết hôn với em chất lượng cuộc sống của anh giảm sút nghiêm trọng, chỉ có thể đi dạo ở trong công viên miễn phí.”
Mẫn Đình cười sau đó nói: “Không giảm sút. Đi nghỉ dưỡng để thư giãn, đi bộ trong công viên cũng thư giãn như vậy. Đi nhiều rồi ở đâu cũng giống như nhau.” Anh nói, “Đợi sau này em nghỉ phép anh dẫn em đi trượt tuyết.”
Thời Miểu đi vòng sang bên kia của anh, đổi tay còn lại tiếp tục đặt trên áo khoác của anh che lại.
“Đợi con lớn rồi anh dẫn con đi trượt tuyết, em xem mọi người trượt. Em phải bảo vệ tốt chân của mình, lỡ như trượt gãy xương chủ nhiệm có thể mắng em ba ngày mất.” Nói rồi cô áp mặt vào vai anh, chất áo ấm áp.
Mẫn Đình giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bên má còn lại của cô, dùng tay của mình che bớt cái lạnh ở bên ngoài.
“Lúc còn nhỏ anh hay chơi với ai nhất? Thương Uẩn sao?”
“Không phải. Chơi với anh trai của Hạ Ngôn và Chu Túc Tấn nhiều nhất, còn có Phó Ngôn Châu.”
“…..”
Thời Miểu bật cười.
Mẫn Đình tiếp tục nói: “Hồi nhỏ Thương Uẩn cho dù gặp chuyện gì cũng đi tìm anh trai cậu ta, không trưởng thành nên ít chơi với cậu ta.”
Thời Miểu cười: “Chả trách anh ta tìm đối tượng liên hôn trước tiên phải xem anh vợ đối xử với anh ta như thế nào.”
Hôm tân gia Thương Uẩn và Hạ Ngôn lại xem mắt một lần nữa ở nhà anh trai, sau đó Thương Uẩn thử thách chống đẩy 150 cái tiêu chuẩn, lúc chống đến cái 109 Hạ Ngôn ấn eo anh ta một cái, Thương Uẩn đột nhiên nằm sấp xuống.
Sau đó lại không thử thách thành công.
Còn về sau đó hai người như thế nào Hạ Ngôn không nói.
Thời Miểu ngẩng đầu, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Ý của Thương Uẩn sao anh?”
Mẫn Đình nhìn cô: “Sau khi anh và em gặp nhau, tuần sau em được nghỉ lại hẹn em gặp mặt lần thứ hai. Anh có ý gì cậu ta cũng như thế.”
Thời Miểu hiểu, mặc dù không có tình cảm nhưng có ý định muốn tiếp tục.
Có điều chuyện của Hạ Ngôn và Thương Uẩn phức tạp hơn một chút, hai người từ nhỏ đã quen nhau, chưa bao giờ có suy nghĩ về mối quan hệ nam nữ, đột nhiên trong nhà tác hợp đổi lại là ai cũng sẽ ngại ngùng, cần một chút thời gian để chấp nhận.
Tay đặt ở sau lưng của anh bị ánh nắng chiếu ấm áp, cô bỏ tay xuống nhét vào trong túi áo của anh.
Mẫn Đình vẫn đặt tay lên má cô, cô bắt đầu nói về buổi xem mắt lần đầu tiên gặp nhau: “Vốn dĩ trong đầu em mơ hồ, vừa bước vào nhà hàng đã nhìn thấy anh trong đầu càng bối rối hơn.”
Mẫn Đình: “Bởi vì chuyện Thật hay thách sao?”
“Vâng.”
Mấy năm trôi qua, nhìn một cái cô vẫn nhận ra anh.
Không thể ngờ vẫn có thể gặp lại nhau, trong điện thoại Hạ Ngôn giới thiệu anh như này. Nhân phẩm miễn bàn, tu dưỡng tuyệt đối làm cậu hài lòng, có điều anh ấy cuồng em gái. Hạ Ngôn giải thích, cuồng em gái kiểu tình cảm bình thường, bởi vì bố mẹ bọn họ thường xuyên không có nhà.
Hôn nhân không có tình cảm, nhân phẩm và tu dưỡng của đối phương là quan trọng nhất, vậy nên cô đi.
Chả mấy chốc hai người đã đi bộ từ cửa Nam đến cửa Bắc công viên.
Gần đó có hội chợ chùa, Thời Miểu nói: “Em và anh em năm nào cũng đi dạo.” Thời gian nghỉ Tết vẫn phải trực, không có thời gian trọn vẹn ra ngoài chơi vậy nên đi dạo hội chợ chùa đã trở thành hoạt động không thể thiếu vào mỗi dịp xuân về của cô và anh trai.
“Anh thì sao? Đã đi dạo hội chợ chùa chưa?”
Mẫn Đình: “Hồi nhỏ bà nội dẫn anh và Hy Hy đi, vẫn có chút ấn tượng.”
Thời Miểu hỏi: “Anh có muốn để lại ấn tượng sâu hơn không?”
Mẫn Đình cười: “Được. Vừa hay đi mua chút đồ ăn cho em.”
Hôm nay là mùng bốn Tết, hội chợ chùa đông nghịt người. Hai bên đường những chiếc đèn lồng đỏ rực treo đầu trên cây, ngập tràn không khí Tết.
Đi ngang qua cửa hàng bán kẹo hồ lô truyền thống, Mẫn Đình định mua cho Thời Miểu một xiên nhưng lại nhớ ra cô đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ cố gắng không ăn sơn tra, anh quyết định chọn loại trái cây. Anh quay đầu tìm người, Thời Miểu đang mua đồ ăn vặt ở bên cạnh, điện thoại đang quét mã.
Mẫn Đình gọi cô: “Miểu Miểu, em muốn ăn xiên nào?”
Anh chỉ vào những xiên kẹo hồ lô làm bằng trái cây, hỏi cô.
Thời Miểu ngẩn người một lúc, chậm nửa nhịp mới trả lời: “Nho xanh ạ.”
Mẫn Đình nói với ông chủ: “Hai xiên nho xanh.”
Thời Miểu mua hai hộp bánh nếp, một hộp nhân mè đen và một hộp nhân đậu đỏ. Đây là ký ức lúc còn nhỏ của cô, mỗi năm đón Tết anh trai đều ăn một hộp.
Cô chụp ảnh gửi cho anh trai: Bữa tối của anh có rồi nè.
Hôm nay Thời Ôn Lễ trực, lúc này đang ở văn phòng.
Anh cũng chụp một bức ảnh gửi cho em gái: Đang ăn rồi.
Thời Miểu: Đồng nghiệp anh mua sao?
Thời Ôn Lễ: Khương Dương mang cho anh một phần. Tối nay cậu ta trực.
Thời Ôn Lễ: Phần đó của em sáng mai anh làm bữa sáng.
Thời Ôn Lễ: Mẫn Đình đi dạo hội chợ chùa cùng em sao?
Thời Miểu: Vâng, đi dạo một vòng công viên trước rồi mới đi hội chợ chùa.
Thời Ôn Lễ: Hai đứa cứ từ từ đi dạo. Hôm nay anh tan làm như thường, làm bữa tối cho hai đứa, muốn ăn gì gửi cho anh.
Thời Miểu: OK
Các dì nghỉ lễ về quê rồi, món ăn Mẫn Đình biết làm có hạn, buổi trưa ăn tạm một bữa.
Ông chủ gói xong bánh gạo nếp, cô xách túi đi tìm Mẫn Đình.
Kẹo hồ lô Mẫn Đình mua cũng đã gói xong, anh nắm tay cô tiếp tục đi dạo phía trước.
Thời Miểu và anh mười ngón tay đan nhau, hồi tưởng lại tiếng Miểu Miểu vừa rồi của anh.
Ngày đầu tiên đi làm sau Tết câu đầu tiên đồng nghiệp gặp cô về cơ bản đều là: Yooo, béo lên rồi sao.
Cô sẽ đáp lại: Đón Tết sao gầy được chứ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô không nôn nghén, khẩu vị bình thường, thích ăn nhất là mì chua cay nhưng cũng không thể bữa nào cũng ăn được.
Mấy ngày gần đây chỉ dựa vào xà lách và dưa chuột chua cay mà chống đỡ, những cái khác không muốn ăn.
Hôm đi dạo hội chợ chùa cô tưởng mình muốn ăn hồ lô nho xanh, kết quả đến nhà chỉ ăn được một miếng.
Câu đầu tiên Khương Dương nói lúc nhìn thấy cô là: “Siêu âm màu chưa?”
“Chưa, chiều rảnh tôi đi.”
“Cô mau chóng đi làm sau đó gửi vào trong nhóm đi, ba tháng đầu bảo anh Lương cố gắng sắp xếp ít ca phẫu thuật cho cô thôi.”
“Ba tháng đầu gì cơ?”
Trùng hợp Lương Viên đi vào văn phòng, “Sếp Thời có thai rồi?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Dễ thôi mà. Phẫu thuật chúng tôi mỗi người sẽ giúp cô chia sẻ một chút, trực ca đêm tôi cũng giúp cô trực. Trực ca đêm ba tháng chia ra cho mỗi người cũng chẳng mấy lần.”
Thời Miểu: “Đến lúc đó xem tình hình, ca đêm tôi sẽ cố gắng trực.”
Lương Viên: “Khách sáo gì chứ, sau này đợi tôi kết hôn, trong thời gian vợ tôi mang thai cô giúp tôi trực thêm mấy lần là được mà.”
Khương Dương cười vui vẻ: “Anh còn chưa có bạn gái nữa, nghĩ xa như vậy làm gì.”
“Ai nói với cậu tôi không có bạn gái!”
Lương Viên kéo ngăn kéo, lấy mấy hộp socola ra, “Kẹo mừng kẹo mừng.” Anh ta bóc một hộp chọn vài viên đặt lên bàn của Thời Miểu, “Cảm ơn sếp Thời kết hôn chớp nhoáng, nếu không tôi không biết nhan sắc của mình còn cao như này đó.”
Sau khi giảm cân đã thay đổi hoàn toàn, lúc Tết bạn học có giới thiệu giúp một người, hai bên đều có tình cảm với nhau, đã chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương.
Khương Dương chớp chớp mắt hoang mang, bóc một viên socola bỏ và miệng áp chế bất ngờ.
Cả một khoa mà bây giờ chỉ còn lại một mình anh ta độc thân, rõ ràng bản thân cũng đâu đến nỗi nào chứ.
Bận rộn đến mãi 5 rưỡi chiều Thời Miểu mới có thời gian đến phòng siêu âm màu.
“Aiya, sao cô lại qua đây thế? Dẫn bệnh nhân làm siêu âm màu sao?”
Thời Miểu đóng cửa, nói: “Tôi làm.”
“Sao thế? Chỗ nào không thoải ——” mái?
Đồng nghiệp phòng siêu âm màu nói được một nửa mới phản ứng lại, vội vàng cười vỗ vỗ giường: “Mau nằm xuống đi.”
Khi cảm giác lạnh lẽo áp vào vùng bụng dưới Thời Miểu không khỏi hít một hơi thật sâu, không ngờ bản thân sẽ căng thẳng.
Đồng nghiệp tập trung nhìn hiển thị trên màn hình: “Cô qua đây xem chút đi.”
Cô ấy không gọi Thời Miểu, gọi một đồng nghiệp khác ở bên cạnh.
Thời Miểu nằm trên giường không khỏi căng thẳng, bởi vì chỉ khi gặp phải tình trạng không mấy tốt và không chắc chắn mới tìm đồng nghiệp khác xác nhận giúp.
Lúc này trong đầu cô toàn là những khả năng xấu.
Kết quả xấu nhất nghĩ đến chính là không phải ở ngoài tử cung chứ?
Lúc này đồng nghiệp bị gọi đi qua, sau khi xem xong kích động: “Mẹ ơi, sếp Thời cô mang thai đôi!”
“Thật sao!” Thời Miểu chống người ngồi dậy.
“Nè, cô tự xem đi, phát triển khá tốt.”
Thời Miểu vừa lau nước mắt vừa mở chụp ảnh gửi cho anh trai và Mẫn Đình, nhất thời quá kích động quên mất đây không phải báo cáo, Mẫn Đình căn bản xem không hiểu.
Đồng nghiệp rút giấy đưa cho Thời Miểu, nói đùa: “Vẫn là chồng cô lợi hại.”
Thời Miểu bật cười, lau nước mắt.
Cô rất ít khi khóc, vừa rồi đột nhiên không khống chế được.
Điện thoại rung, Mẫn Đình: Em đi khám thai rồi sao? Lần sau anh đi cùng em.
Mẫn Đình lại nói: Anh xem không hiểu, mọi thứ đều bình thường đúng không em?