Rõ ràng là tôi không nhận ra cuộc gọi đó là của Giang Dữ, câu nói kia cũng không phải nói với anh ấy.
Tôi định rút khỏi vòng tay Giang Dữ, nhưng anh ấy lại ôm chặt hơn.
“Xin lỗi…” Tôi lí nhí.
“Tiểu Loan, trước mặt anh, em không cần phải dè dặt như vậy, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.
“Anh biết quá khứ của em, anh sẽ mãi yêu em.”
8.
Tôi và Giang Dữ đã hợp tác bốn lần rồi.
Trên mạng, những người “chèo thuyền” chúng tôi vẫn rất đông.
Sau liên hoan phim, fan cặp đôi “Mối tình đầu” và fan cặp đôi “Trời ban” cãi nhau ầm ĩ.
Người thì nói Chu Thời là mối tình đầu định mệnh, người thì nói Giang Dữ là chồng trời định.
Cứ như muốn xẻ tôi ra làm đôi, mỗi người một nửa vậy.
Nhờ ơn hai vị nam minh tinh hàng đầu này, tôi, một tiểu hoa tuyến hai, gần như sống trên hot search luôn rồi.
Tôi ốm ba ngày, Giang Dữ liền gác lại công việc, ở lại chăm sóc tôi ba ngày.
Giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, bưng nước, đút thuốc, chu đáo không khác gì một người vợ đảm đang.
Lúc anh ấy đi tắm, màn hình điện thoại vẫn sáng, tôi tò mò liếc nhìn.
Không xem thì không biết.
Trời đất!
Giang Dữ vậy mà lại dùng nick phụ đăng ký làm quản lý nhỏ cho siêu thoại CP của hai chúng tôi.
Chính chủ tự “chèo thuyền” mình.
Chuyện này mà để fan biết được thì náo loạn mất.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Giang Dữ, tôi cũng gần khỏi hẳn rồi.
Tôi vào bếp phụ giúp anh ấy.
“Ôi chao, Giang đại Ảnh đế mà làm bảo mẫu cho em, em nào có thuê nổi.”
“Sao lại không chứ, anh rẻ lắm.”
Anh ấy đút cho tôi một quả dâu tây: “Chỉ cần hôn anh một cái, cả đời này anh đều là của em.”
Giang Dữ rõ ràng chỉ là đang nói đùa.
Nói xong, anh ấy cười cười rồi quay lại xào rau.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Tôi lại gần anh ấy: “Anh cúi xuống, em có chuyện muốn nói.”
Lợi dụng lúc anh ấy không để ý, tôi in một nụ hôn thật kêu lên má anh ấy.
Thậm chí còn phát ra tiếng “Chụt”.
“Xào nhanh lên, em đói rồi.”
Tôi cầm bát đũa chuồn khỏi “hiện trường”.
Trong bếp, Giang Dữ sau khi hoàn hồn đỏ bừng từ mặt đến tận cổ.
Anh ấy hít sâu mấy hơi.
Mặt càng đỏ hơn.
“Được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh… anh sẽ xào nhanh thôi!”
Rồi anh ấy đảo chảo lia lịa.
9.
Tôi là khách mời thường xuyên của một chương trình tạp kỹ.
Nhưng tổ chương trình không hề báo trước cho tôi biết khách mời của số mới là Chu Thời.
Đạo diễn còn gợi ý tôi nên tương tác nhiều hơn với Chu Thời để tăng độ hot cho chương trình.
Được được được.
Anh ta nói cứ nói.
Tôi nghe làm gì.
Mặc dù tôi đã cố gắng tránh mặt Chu Thời, nhưng ánh mắt anh ta cứ như dính chặt vào tôi, thật sự không thể nào né được.
Bình luận livestream bùng nổ:
[Anh Chu, ánh mắt anh không được trong sáng cho lắm.]
[Tôi nguyện dùng ba mươi năm tuổi thọ của người yêu cũ đổi lấy việc Chu Thời và Hứa Loan quay lại với nhau!]
[Sao tôi thấy Hứa Loan như đang né tránh vậy?]
[Né chỗ nào, Loan Loan rõ ràng là đang ngại ngùng.]
Trò chơi mới của chương trình: Tôi có, bạn không có.
Luật chơi là, ngoại trừ người chơi chính, những người còn lại sẽ nói ra một việc mà mình cho rằng chỉ có bản thân mình làm hoặc một món đồ mà chỉ mình có.
Nếu người chơi khác cũng có, người đặt câu hỏi sẽ uống rượu.
Nếu người chơi khác không có, người chơi khác sẽ uống rượu.
Tôi là “Nữ Vương Trò Chơi” của chương trình, từ trước đến nay luôn có tinh thần hiếu thắng rất cao.
Đến lượt tôi, Ảnh hậu Trương nói: “Tôi từng ăn cơm trong nhà vệ sinh.”