Không có một thanh âm nào, cũng không có ai nói gì, tất cả mọi người đều rất im lặng, trật tự theo hàng một rời khỏi phòng hội nghị. Lúc Mười Một đi ra, Tửu Quỷ bỗng nhiên tiến lên hai bước đuổi theo hắn, vỗ vỗ vai hắn nhỏ giọng nói: "Ta có vài lời muốn nói với ngươi."
Mười Một liếc mắt nhìn lão, không đồng ý, cũng không phản đối.
Tửu Quỷ lôi kéo Mười Một đứng qua một bên, đợi cho phòng họp chỉ còn lại có hai người bọn họ cùng với Liệt Hỏa, chào Liệt Hỏa một tiếng sau đó mang theo Mười Một ra ngoài.
Khi cửa phòng họp một lần nữa đóng lại, một tia sáng lại từ trên máy chiếu chiếu lên trên màn, trên màn xuất hiện năm màn hình, bởi vì không có tắt đèn nên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của nhau.
Ở trong một màn hình là hình ảnh một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, mặc dù năm mươi là đã tới tuổi già, nhưng thần thái của y lại không hề già, ngồi thẳng tắp trên ghế, hai mắt tản ra quang mang nhiếp người nhìn vào năm người bọn Liệt Hỏa đang chờ đợi trên màn hình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bỗng người đàn ông ấy mở miệng nói: "Ba ngày trước khi đi Đông Hải, Vấn Thiên đã giao cho ta một phong thư. Y nói, nếu lần này y có chuyện gì bất ngờ, thì ta hãy đem nội dung phong thư này nói cho năm người."
Dứt lời, nam nhân chậm rãi rút ra một phong thư, nhẹ nhàng mở ra, đọc đều đều: "Kính: Thiên Hành, Liệt Hỏa, Thiên Hải, Đồng Hổ, Tử Báo, Yêu Cơ. Khi Thiên Hành đưa ra phong thư này, ta nghĩ có lẽ ta đã chết. Các lão bằng hữu, đừng nghĩ rằng ta chết khổ sở, trên đời này có ai sẽ không chết? Đây là mạng của ta, đồng thời cũng là trách nhiệm của ta, ta tránh không thoát, đành thản nhiên đối điện với nó thôi. Yêu Cơ, đừng day mắt, ngươi như vậy ta ra đi cũng không an tâm……"
Liệt Hỏa trầm ngâm một lát sau đó nói: "Ta cũng phản đối, Long Hồn chúng ta cũng không phải là đến bước đường cùng, bên trong Long Hồn còn có vô số cao thủ. Huống hồ Thần Thoại là bí mật lớn nhất của Long Hồn, không thể dễ dàng công khai, một khi xử lý không tốt, chúng ta lập tức gặp phải áp lực của các nước trên thế giới."
Thiên Hành trầm ngâm nói: "Chuyện của Băng ta cũng có nghe nói qua, có điều Vấn Thiên coi trọng hắn như vậy, hẳn có đạo lý trong đó. Ồ đúng rồi, tổ trưởng Đồng Hổ, chuyện lộn xộn lần trước Băng gây ra ở quán bar, các ngươi giải quyết như thế nào?
Đồng Hổ gật đầu nói: "Mọi người khác ta đều đã không chế cả rồi, chỉ là….. Từ Tử Dương cháu của Từ Khiêm, khi chúng ta tới thì hắn đã rời khỏi quán bar. Sau việc này lúc chúng ta đuổi tới bệnh viện, Từ Tử Dương đã được Từ gia cho người bảo vệ trùng trùng điệp điệp, cho dù chúng ta lộ ra thân phận cũng không thể tìm thấy hắn. Hơn nữa, Từ Khiêm bởi vì chuyện này mà chạy tới kinh thành, ta nghĩ việc này sẽ hơi khó giải quyết."
"Từ Khiêm……" Thiên Hành nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: "Nếu là người khác thì không có vấn đề gì, nhưng Từ Khiêm ở trong quân đội có danh vọng cực cao, ở trung ương cũng có không ít người từng là môn sinh của y. Hơn nữa bọn họ lại cùng với Vương gia liên kết, có thế lực của Vương gia cùng với quyền lực của Từ Khiêm, thực sự là rất phiền toái. Nhưng nếu cứ mặc kệ, bọn họ tất sẽ có hành động đối phó với Băng. Con người gã Băng này hoặc là không động, còn nếu đã động thì làm cho người ta run người kinh ngạc, chuyện Trần gia năm đó là một ví dụ điển hình."
Tử Báo cũng đồng ý nói: "Nếu Băng cùng Từ Khiêm và Vương Gia có chuyện, ta sợ kinh thành lại đại loạn một hồi."