Không biết có phải ảo giác hay không, những rặng san hô che chắn xung quanh dường như đã ít đi rất nhiều so với lần trước.
Thấy tôi đến, Viên Uyên lập tức hóa thành hình người, nở một nụ cười dịu dàng nhìn tôi, tuấn mỹ không ai sánh bằng.
"Công chúa, nàng đến để cho ta một câu trả lời sao?"
Nghĩ đến việc mình sắp làm, nước mắt tôi tức khắc trào ra, sống mũi cay xè.
Những giọt lệ rơi xuống mu bàn tay của Viên Uyên, hắn trở tay nhẹ nhàng hứng lấy.
Viên Uyên kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Là ta sai, không nên quá nóng vội."
Vòng tay của hắn quá đỗi ấm áp, khiến tôi không thể kiềm nén được cảm xúc, khóc càng to hơn, nghẹn ngào hỏi: "Nhưng cha ta đã g.i.ế.c cha ngươi. Lẽ ra ngươi phải hận ta mới đúng chứ?"
Viên Uyên nghiêm mặt, nói chắc nịch: "Nàng không giống cha nàng, ta phân biệt được điều đó."
Tần Phong giục giã trong đầu tôi: [Khá lắm, tâm sự đủ rồi, giờ là lúc cho hắn uống thuốc!]
Tôi nhìn lên đôi sừng rồng trên trán Viên Uyên, giờ đã dài ra rất nhiều: "Hóa rồng có phải rất đau đớn không?"