Nhận Nhầm, Yêu Thật

Chương 11



17

 

"Không… Không thể nào."

 

Lục Ngộ hoảng loạn bò xuống đất nhặt lại chiếc nhẫn, lẩm bẩm như thể muốn tự thuyết phục chính mình.

 

"Không thể nào, Du Hân yêu tôi như vậy… Cô ấy từng yêu tôi như vậy…"

 

"Khi tôi bị sốt, cô ấy sẽ dỗ dành tôi, đút cháo và thuốc cho tôi bằng miệng."

 

"Khi tôi đi công tác xa, cố gắng quay về trong cơn bão, cô ấy đã chờ tôi cả đêm trên ghế sofa."

 

"Khi cô ấy tưởng tôi bị tai nạn, lúc biết tôi chỉ bị thương nhẹ, cô ấy đã bật khóc vì vui mừng, lao vào lòng tôi, ôm chặt tôi suốt cả đêm…"

 

"Cô ấy từng nói, có tôi bên cạnh, cô ấy rất hạnh phúc… rất vui vẻ… Trong vòng tay tôi, cô ấy đã có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc…"

 

"Cô ấy yêu tôi. Cô ấy rất yêu tôi. Cô ấy không thể nào rời xa tôi…"

 

Anh ta đứng đó, run rẩy, nước mắt lăn dài, không cam tâm, không muốn chấp nhận… tràn đầy hối hận…

 

Trần Nguyệt Doanh ngã sõng xoài dưới đất, nhìn bộ dạng của Lục Ngộ, không biết là cảm giác hả hê vì báo thù hay là cảm giác đau khổ.

 

Tôi nhẹ nhàng nói:

 

"Lục Ngộ, tôi từng yêu anh. Nhưng bây giờ, không yêu nữa."

 

Sau đó, tôi quay lưng, để mặc Tần Yến Châu dẫn tôi rời đi.

 

"Du Hân!!!"

 

Đằng sau, tiếng hét tuyệt vọng của Lục Ngộ vang lên.

 

Anh ta biết—

 

Anh ta thực sự đã mất tôi mãi mãi.

 

Không còn cơ hội nữa.

 



 

Tần Yến Châu đưa tôi về nhà.

 

Anh ta muốn kiểm tra xem tôi có bị thương không.

 

Tôi để mặc anh ta kiểm tra.

 

Sau đó, anh ta ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.

 

"Du Hân, anh yêu em. Dù em là ai, dù em thay đổi ra sao, anh vẫn yêu em."

 

"Anh không cầu mong em yêu anh toàn tâm toàn ý."

 

"Chỉ cần em có thể yêu anh như cách em từng yêu Lục Ngộ là đủ."

 

"Anh sẽ trung thành, yêu thương và dâng hiến tất cả."

 

Giọng anh ta trầm ấm, đầy dịu dàng.

 

Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc nhẫn lộng lẫy xa hoa, nắm lấy tay tôi.

 

Nắm chặt đến mức run rẩy.

 

Ánh mắt anh ta vừa căng thẳng, vừa nghiêm túc, lại có chút mong chờ.

 

Tôi khẽ sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Như thể đã xác nhận được một điều gì đó.

 

"Anh… Hôm đó, ở vườn nho, anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Trần Nguyệt Doanh?"

 

Anh ta khẽ gật đầu.

 

Tôi bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hóa ra, kẻ rình mò trong bụi cây hôm đó không phải là ai khác.

 

Quả thật là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

 

Tôi thả lỏng tay, để mặc anh ta kích động đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.

 

Để mặc anh ta hôn lên ngón tay tôi, như thể thề nguyện.

 

"Một ngày nào đó, trước mặt tôi, anh hãy vẽ một bức tranh đi."

 

Tôi nói.

 

Anh ta sững lại, sau đó ôm chặt tôi hơn.

 

"Được."

 



 

Khi tôi được Tần Yến Châu đưa về nhà, mọi hành động của anh ấy đều cho thấy—

 

Anh ấy chưa bao giờ ghét tôi.

 

Anh ấy thích tôi.

 

Chỉ là vì tôi từng thuộc về Lục Ngộ.

 

Nên anh ấy mới buông lời châm chọc, cay nghiệt.

 

Nhưng… anh ấy thích tôi đến mức nào?

 

Tôi không chắc chắn.

 

Liệu khi đã có được tôi, anh ấy có còn trân trọng không?

 

Tôi không chắc chắn.

 

Cho đến khi—

 

Tôi vào thư phòng của anh ấy và nhìn thấy rất nhiều bức chân dung của tôi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Mỗi bức đều được anh ấy cẩn thận phác họa, từng nét từng nét, dựa theo trí tưởng tượng của anh ta.

 

Vô số hình ảnh của tôi—từng cái cau mày, từng nụ cười.

 

Trong từng đường nét, anh ta không hề giấu diếm tình cảm sâu đậm của mình.

 

Lúc đó, tôi mới hiểu ra—

 

Anh ấy đã lặng lẽ yêu tôi từ rất lâu rồi.

 

Và cuối cùng, anh ấy đã có cơ hội sở hữu tôi.

 

Anh ấy… sạch sẽ hơn Lục Ngộ.

 

Ngày hôm đó, tôi biết được một điều—

 

Tôi là người phụ nữ duy nhất của anh ấy.

 

Thế thì… quá tốt rồi.

 

Tôi cũng sẽ yêu anh ấy.

 

Anh ấy ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai tôi:

 

"Du Hân, anh yêu em."

 

"Từ rất lâu trước đây."

 

"Từ ngày hôm đó, khi em đến nhà Lục Ngộ, nhầm anh với cậu ta, từ phía sau ghế sofa lao đến ôm chặt anh… dịu dàng nói ‘Chào buổi sáng’ bên tai anh…"

 

(HẾT)