Nhận Nhầm, Yêu Thật

Chương 3



Trần Nguyệt Doanh vui vẻ nhảy lên, hôn nhẹ lên mặt Lục Ngộ, trông vô cùng đáng yêu.

 

Lục Ngộ mỉm cười nhìn cô ta, còn dịu dàng chạm vào chóp mũi cô ta.

 

Rồi khi quay đầu lại, anh ta thấy tôi.

 

Ánh mắt anh ta thoáng một tia cứng ngắc và hoảng hốt, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở nên thản nhiên.

 

Trần Nguyệt Doanh cũng nhìn thấy chúng tôi.

 

"Ôi, hai người cũng đến à?"

 

Cô ta cười rạng rỡ.

 

"Du Hân, tiện thể chụp giúp mình và A Ngộ vài tấm ảnh nhé!"

 

Nói rồi, cô ta đưa điện thoại cho tôi.

 

Lục Ngộ thoáng khựng lại, liếc nhìn tôi.

 

"Hôm nay mình thực sự rất hạnh phúc, đây là màn pháo hoa A Ngộ dành cho mình, mình nhất định phải lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi."

 

Cô ta bước đến bên cạnh Lục Ngộ, nhìn anh ta đầy tình cảm.

 

Sắc mặt Lục Ngộ dịu lại, ôm lấy cô ta.

 

Tay tôi đang cầm điện thoại bỗng khựng lại.

 

Thì ra, đây là màn pháo hoa Lục Ngộ dành cho Trần Nguyệt Doanh.

 

5

 

Tôi nhìn qua ống kính, thấy cảnh hai người họ ôm nhau.

 

Lục Ngộ dịu dàng ôm lấy Trần Nguyệt Doanh, cô ta tựa vào n.g.ự.c anh ta, nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.

 

Phía sau là những chùm pháo hoa rực rỡ, khung cảnh vô cùng lãng mạn.

 

Tôi lặng lẽ giúp họ chụp ảnh.

 

Trước đây, vào ngày sinh nhật tôi, Lục Ngộ cũng từng chuẩn bị một màn pháo hoa rực rỡ như thế này.

 

Lúc đó, chính Trần Nguyệt Doanh còn chủ động muốn giúp chúng tôi chụp ảnh.

 

Khi ấy, chắc tôi cũng đã vui vẻ hạnh phúc như cô ta bây giờ.

 

Cô ta còn từng tiếc nuối nói: "Mình thật ghen tị với hai cậu, thật mong sau này cũng có người đối xử với mình như vậy."

 

Khi đó, tôi đã an ủi cô ta rằng rồi cô ta cũng sẽ có.

 

Và bây giờ, cô ta thực sự đã có được điều đó.

 

Điện thoại trong tay tôi bị Tần Yến Châu giật lấy.

 

"Đủ rồi, em đâu phải đến đây chỉ để chụp ảnh cho bọn họ."

 

Anh ta lạnh lùng ném điện thoại về phía Lục Ngộ, anh ta đưa lại cho Trần Nguyệt Doanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 



 

Sau màn b.ắ.n pháo hoa, tôi và Trần Nguyệt Doanh cùng đi vào nhà vệ sinh.

 

Nhưng vì quá đông, tôi không vào nữa mà quay lại.

 

Trên đường về, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người đang đứng chờ chúng tôi.

 

"Xem ra cậu và Trần Nguyệt Doanh rất vui vẻ nhỉ? Đã bao lâu rồi cậu không vui vẻ như vậy với Du Hân?"

 

Giọng Tần Yến Châu vang lên.

 

"Đúng vậy, dạo gần đây tôi và Nguyệt Doanh giống như tìm lại được cảm giác ngày xưa của tôi và Du Hân. Cô ấy còn ngoan ngoãn, dịu dàng và chu đáo hơn Du Hân, khiến tôi cảm thấy thoải mái, hạnh phúc hơn nhiều."

 

Lục Ngộ đáp.

 

"Vậy thì sao không cứ thế mà tiếp tục? Xem ra Trần Nguyệt Doanh hợp với cậu hơn. Còn Du Hân, đôi khi cô ấy quá bướng bỉnh, làm cậu phiền lòng, không phải sao?"

 

"Yến Châu, tình cảm bao năm giữa tôi và Du Hân đâu thể nói dứt là dứt được."

 

"Nhưng Nguyệt Doanh cũng nói, cô ấy không cần một kết quả, chỉ cần khoảng thời gian này có thể hạnh phúc là đủ rồi. Đúng là một cô gái ngốc nghếch."

 

Lục Ngộ cảm thán.

 

Tần Yến Châu bật cười khẽ: "Ha."

 

6

 

Trở về biệt thự, Tần Yến Châu đột nhiên ôm lấy tôi và hôn xuống.

 

Sau đó, anh ta buông tôi ra một chút, nhìn tôi thật nghiêm túc.

 

"Du Hân, em có biết không? Em là chính em, là phiên bản tốt nhất của mình. Không cần so sánh với bất kỳ ai."

 

Tôi sững sờ nhìn anh ta.

 

Lời nói này dường như là để đáp lại những lời Lục Ngộ so sánh tôi với Trần Nguyệt Doanh.

 

Anh ta… tại sao lại hiểu tôi đến vậy?

 

Những thói quen nhỏ nhặt mà ngay cả Lục Ngộ cũng đã quên—tôi thích ăn loại kẹo nào, thích món ăn gì, thích xem phim gì…

 

Anh ta dường như lại tiến thêm một bước nữa.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Và tôi không hề phản kháng.

 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, rồi bế bổng tôi lên, bước vào phòng anh ta.

 

Tôi chưa từng có người đàn ông nào khác ngoài Lục Ngộ.

 

Lúc trước, khi Lục Ngộ theo đuổi tôi, tôi không hề tin tưởng anh ta.

 

Nhưng chính sự kiên trì, chân thành của anh ta, cùng với thái độ quan tâm đến bà tôi đã khiến tôi rung động.

 

Khi gia đình anh ta phản đối, cắt đứt nguồn tài chính, tôi nghĩ đó là lúc anh ta sẽ nhìn rõ khoảng cách giữa chúng tôi.