Người đến ta không xa lạ, là tâm phúc của Thái hậu nương nương trong cung, Hà công công.
Rất nhiều lần ta vào cung gặp Thái hậu nương nương, đều là do ông ấy tiếp đón.
"Vương phi nương nương, lão nô lần này đến là phụng mệnh Thái hậu nương nương, đón người hồi kinh."
"Hồi kinh? Lúc này sao?!" Ta ngồi ở vị trí chủ tọa, hơi nhíu mày, phất tay ra hiệu cho Hổ Phách dâng trà cho Hà công công.
Bắc Cương không trồng trà, cũng không thích uống trà, ta cũng không có hứng thú gì với trà, lúc đến chỉ mang theo một ít, đã dùng hết lúc tiếp khách rồi, bây giờ trong phủ cũng chỉ là mua từ bên ngoài, chất lượng bình thường.
Hà công công là người được sủng ái bên cạnh Thái hậu nương nương, cũng quen uống trà ngon, lúc này chỉ nhấp môi một chút rồi đặt xuống.
Đúng như dự đoán, ta cũng không để tâm, chỉ chờ Hà công công lên tiếng.
"Phải, chuyện của Vương gia rất đau lòng, hiện giờ biên cương không yên ổn, Thái hậu nương nương trong cung rất lo lắng cho an nguy của người, người ở lại biên cương này cũng vô ích, tuyết lớn còn chưa rơi xuống, vừa hay có thể lên đường."
"Hà công công nói vậy là sai rồi, Vương gia hiện giờ tuy bặt vô âm tín, nhưng dù sao cũng phải sống phải thấy người, che.c phải thấy xác, lúc này Hồn Dương thành đang lúc lòng người hoang mang, Hung Nô ở phía bắc đang rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công xuống phía nam, ta là Vương phi của Trấn Bắc Vương nếu tự ý trốn về kinh thành, thì sẽ đành lòng với bách tính trong thành sao?" Ta lắc đầu từ chối.
"Vương phi nương nương, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính! Người vẫn nên suy nghĩ cho phụ mẫu ở kinh thành."
"Hà công công có nhận được tin tức gì sao?" Ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Đúng là mấy ngày nay, tình hình trong thành không tốt, mơ hồ có cảm giác sắp có biến.
"Chuyện này..." Ông ta ấp úng.
Ta tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Đến lúc này rồi, Hà công công còn muốn giấu ta sao?"
Ông ta thở dài, chỉnh đốn lại vẻ mặt nói: "Theo tin tức đáng tin cậy, Hoàn Nhan đang tập hợp đại quân Hung Nô, định năm ngày sau sẽ tấn công xuống phía nam, để đảm bảo sự ổn định của bách tính trong thành, chuyện này tuyệt mật, Vương phi nương nương người vẫn nên cùng lão nô rời khỏi đây."
Ta sững người, tim đập thình thịch, chén trà trên tay gần như không cầm chắc được, cắn mạnh vào đầu lưỡi, lúc này mới bình tĩnh lại, lo lắng hỏi: "Chuyện này là thật sao?!"
"Thật, nếu không lão nô hà tất phải vội vàng đến đây?" Hà công công lộ vẻ khó xử.
Ta cụp mắt xuống: "Làm phiền Hà công công rồi."
"Vậy Vương phi nương nương, sự việc không nên chậm trễ, thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng lão nô lên đường thôi." Hà công công nói xong liền đứng dậy.
Ta thở phào nhẹ nhõm, gọi Hổ Phách: "Hà công công đường sá xa xôi, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ông ấy, chuyện này cho ta suy nghĩ một chút."
Có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt, ông ta cũng không tiếp tục kiên trì, liền theo Hổ Phách đến tiền viện nghỉ ngơi.
Hổ Phách tiễn ông ta đi, quay người lại liền vội vàng bước nhanh về, đóng cửa phòng lại, vội vàng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi không?"
Ta đưa tay ấn nàng ấy ngồi xuống ghế, mặt trầm xuống, bưng chén nước nóng lên từ từ uống một ngụm, lắc đầu: "Không."
"Tại sao? Sắp đ.ánh trận rồi, nói khó nghe một chút, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đám người man rợ đó mới không quan tâm người có phải là Vương phi hay không, bị bắt thậm chí còn khó chịu hơn cả che.c." Hổ Phách sốt ruột.
"Yên tâm, không nghiêm trọng như vậy đâu, dù không có Nhiếp Hàn Sơn, chúng ta cũng phải tin tưởng Trấn Bắc quân, hơn nữa chuyện này thật sự quá kỳ lạ, ngươi nói Hà công công tuổi cũng không còn trẻ, suốt ngày ở trong cung sống an nhàn sung sướng, dù có phái người đến, cũng không nên là ông ta? Hơn nữa Thái hậu nương nương, cũng chưa chắc đã thật sự quan tâm ta, đúng không? Nếu Nhiếp Hàn Sơn thật sự che.c rồi, theo tính tình của bà ấy, e rằng còn muốn ta che.c theo chàng ấy mới phải, sao lại tốt bụng đón ta về như vậy?" Ta cười, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hổ Phách hít một hơi lạnh: "Vậy ông ta đến đây là vì sao?"
"Không biết, dù sao thì cứ giữ người lại trước đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Giữ thế nào?"
"Hà công công già yếu, Bắc Cương lạnh lẽo, thân thể chung quy sẽ có chút không khỏe." Ta nhìn Hổ Phách.
Tuy làm như vậy có chút hèn hạ, nhưng sự bất an trong lòng, khiến ta phải làm gì đó.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Hổ Phách tự nhiên hiểu ta nói gì, trịnh trọng gật đầu.
"Tiểu thư, vậy người nghĩ chuyện Hung Nô nam hạ mà Hà công công nói là thật sao?"
"Thật đấy, ngươi không phát hiện gần đây các phu nhân đến phủ chúng ta ngày càng thường xuyên sao? Dù sao thì, chuẩn bị trước cũng không sai." Ta trầm giọng nói, con d.a.o găm giấu trong n.g.ự.c cọ vào da thịt khiến ta thấy đau.
Ngày hôm sau, Hà công công vì bát canh do Hổ Phách đích thân đưa đến mà ốm yếu nằm liệt giường, chuyện hồi kinh cứ thế bị trì hoãn, còn những người ông ta mang đến, ta cũng sai người của Nhiếp Hàn Sơn giao cho ta giam giữ lại.
Có lẽ trước đây ta giả vờ quá giỏi, nên không ai nghi ngờ ta sẽ làm chuyện như vậy, nhưng sự thật là, ta có thể.
Ta không phải người quang minh lỗi lạc như vậy, để loại bỏ sự bất an trong lòng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Hung Nô nam hạ công thành không phải là năm ngày sau như lời Hà công công nói, mà là hai ngày sau.
Lúc đó đại bộ phận Trấn Bắc quân bị tin giả lừa gạt đi hết, chỉ còn lại một phần nhỏ quân đội trấn giữ thành.
Vương phó tướng trong thành phản ứng kịp thời, lúc này mới không để cho đại quân Hung Nô vào thành, nhưng đồng thời cũng phải trả giá bằng thương vong vô cùng thảm khốc, Bắc Nhai trong thành biến thành biển lửa, đại phu trong y quán thức trắng đêm cứu chữa, tiếng kêu gào khắp nơi.
Ta không được huấn luyện quân sự, chỉ may mắn lúc nhỏ có học chút y thuật, xắn tay áo liền tham gia cứu chữa thương binh trong y quán.
Bách tính trong thành lúc này chỉ cần có thể cử động được, đều tham gia vào đội ngũ thủ thành, nhưng người bị thương quá nhiều, đại phu chung quy là không đủ, ta liên tục bận rộn ba ngày, gần như không được nghỉ ngơi, mệt đến mức đầu óc choáng váng thì bị một đôi tay đỡ lấy, dìu sang bên cạnh ngồi xuống.
Một chén nước nóng được đưa đến.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, Vương phu nhân mặc một thân giáp đỏ nhìn ta với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Ta còn tưởng nàng sẽ bỏ chạy."
Ta khó khăn nở một nụ cười, nhìn những thương binh vẫn đang được đưa đến liên tục, cười khổ nói: "Ta có thể đi đâu?"
"Hà công công kia không phải là đến đón nàng sao?"
"Ồ, bây giờ ông ta vẫn còn nằm trên giường! Ước chừng không phải là một, hai tháng thì không dậy nổi."
Ta chế giễu nói, chuyện này ở trong thành bây giờ cũng không phải là bí mật gì.
Có lẽ cũng chính vì chuyện này, ta có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt người dân trong thành nhìn ta đã thay đổi, càng thêm kính trọng.
Trước đây có lẽ vì ta là phu nhân của Nhiếp Hàn Sơn, bây giờ là vì con người ta.
Có lẽ họ cũng không ngờ, chiến sự sắp nổ ra, ta, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ ở kinh thành, lại không những không chạy trốn, mà còn ở trong y quán cùng họ kề vai sát cánh.
Vương phu nhân nghe xong liền cười lớn: "Như Vi, nàng thật là người thú vị, ta kết bạn với nàng, ta đã nói rồi mà, ánh mắt của Hàn Sơn quả nhiên không sai."
Ta hơi nhíu mày, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm.
Tình hình chiến sự phía trước căng thẳng, Vương phu nhân vừa nghe thấy tín hiệu liền lập tức chạy tới, bà ấy là con nhà võ tướng, từ nhỏ đã luyện võ, trong việc chống giặc ngoại xâm, bà ấy còn hữu dụng hơn ta.
Hổ Phách lặng lẽ đến bên cạnh ta, giọng nói nghẹn ngào: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Thuốc men không đủ rồi, nhiều nhất chỉ có thể dùng thêm ba ngày nữa, Trấn Bắc quân khi nào mới quay về đây?"
Ta thấy đầu óc choáng váng, cố gắng cắn đầu lưỡi để tỉnh táo lại: "Ừm, đừng nói lung tung, lát nữa ta sẽ nghĩ cách."