Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 1



Thần vương ngẩng dầu, bạch phát xõa dài trong làn gió thổi tựa vầng trăng bạc, đôi con ngươi phản chiếu ánh dương quang rực rỡ.


Bầu trời trải một thảm xanh xa vạn dặm, tuyết rơi mãi chẳng thấy điểm ngừng.

Vân Lai đảo được bao bọc từ những dòng thủy lưu xanh biếc, tứ hải đổ về vây xung quanh hòn đảo, Đại Yến học phủ nằm tại Trung Châu, cây xanh tản bóng, nối từ bên bờ này sang bên bờ kia bằng một cây cầu dài bắc ngang qua đến nơi thành đô náo nhiệt.

Hừng đông, trời vừa ló dạng ánh bình minh nhạt màu lưu ly chiếu rọi, vầng dương quang thấp thoáng trong đêm dài yên giấc đang chậm rãi tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng. Mặt trời dần ló dạng, một đám thiếu niên thiếu nữ chỉnh chỉnh tề tề nghiêm túc luyện tập các chiêu pháp, dáng vẻ phấn chấn cùng tiến về phía trước đồng loạt xuất ra từng động tác đều đặn hô to gọi nhỏ kiếm pháp của mình. Trên đài luyện kiếm, từng trận diễn tập đều như khơi dậy nhiệt huyết thiếu niên, rạo rưc phấn chấn, nhưng trong góc nhỏ đài kiểm tra kiếm có một thiếu niên bỗng chốc buông kiếm, giọng điệu giễu cợt, thấp giọng tự lẩm bẩm: “Bảy tuổi ta đã bắt đầu tu luyện, chín tuổi mới luyện khí tầng một, mười hai tuổi chỉ là luyện khí tầng hai, tu vi chậm tiến như vậy có lẽ nào ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi sao?”.

Sắc mặt nam tử âm trầm ảm đạm, bất động vi sở động nửa ngày mà lẩm bẩm, theo thói quan ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve chiếc nhẫn trong vô thức, đây là di vật mà phụ thân hắn sau khi mất sớm đã để lại cho hắn.

“A, là đường huynh” Thấp thoáng không xa xuất hiện hình bóng của một hài tử, vóc người be bé đứng phía sau vách đá thò nửa cái đầu ngó nghiêng xung quanh, chốc chốc lại rụt trở về, trong tay bé con đang cầm một quyển sách, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi ngừng ngay trên người hắn, gọi một tiếng.

Quyển sách cầm trên tay, chậm rãi hiện lên một dòng chữ phũ nhũ màu vàng sẫm.

– Yến Văn Hựu, dòng dõi chính tông hoàng tộc Đại Yến đương triều, trời sinh một dạng vô dụng bất tài, sinh cơ mỏng manh với tàn hồn nghịch chuyển thành kỳ tài xuất chúng, tư chất nổi bật, tương lai là kẻ thống nhất hoàng triều, đánh bại tất thảy. Là một trong những người có khí vận cực đại.

Hài tử nghi hoặc mang vài phần suy tư nghiêng đầu khi trông thấy những dòng chữ này.

Nhóc con này chạc từng bốn đến năm tuổi, vóc người thấp bé chỉ cao gần bằng hõm eo của một người trưởng thành. Từ đầu đến chân được bao bọc trong lớp áo lông dày, khuôn mặt trắng nõn được trùm dưới chiếc mũ mềm mại mang màu trắng tuyết tựa như nắm gạo nếp được người nghệ nhân tỉ mỉ ủ ấm dưới gió trời đầy tuyết.

Suy nghĩ chốc lát, y vươn nắm tay nho nhỏ của mình cầm chặt quyển tịch xé đi. Song, tại thời điểm y ra tay, trong biển ý thức bỗng dưng vang lên thanh âm mang phần hàn ý lạnh lẽo rơi vào thính tai y “ Đây là Sổ Thiên Mệnh, ngươi có nó trong tay thì sẽ biết được tất cả vận mệnh của chúng sinh trong cõi trời này, ngươi không muốn biết sao?”.

Nhóc hài mấp máy miệng nhỏ non nớt nói: “Không muốn biết, không muốn, không chơi vui.”

“Ngoại trừ nghĩ đến việc chơi, ngươi còn nghĩ được cái gì khác không?”

"Không biết”.

Giọng nói kia dường như rơi vào sự trầm mặc trong chốc lát, không đáp tiếp lời nhóc hài vừa nói. Mà thay vào đó, một bóng ảnh mờ mờ từ nơi hư không xuất hiện bên cạnh hài tử, dáng vẻ thiếu niên áng chừng tám tuổi mặt vô biểu tình, thoáng qua hàn khí lạnh nhạt, đôi con ngươi như hầm băng lạnh lẽo phảng phất tia ý niệm cho dù thiên hạ này có đảo điên đến nhường nào cũng chẳng thể làm hắn lung lay thay đổi biểu tình.

Hài tử khi nhìn thấy hắn, thân hình nhỏ nhắn vội vàng nhào đến, giọng nói non nớt vui vẻ gọi: “Kiếm Linh ca ca”.

Nhìn đứa nhỏ trước mặt này hệt như chú gấu bắc cực lông xù bồ nhào về phía hắn, Tạ Ngự Trần nghiêng người dịch sang một bên, hắn quả thực có ý niệm muốn đánh y, cũng bởi vì từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào như vậy. Đứa trẻ này, đích xác chính là thái tử cao quý của thần triều Đại Yến, vị trí này có bao nhiêu người cầu mà không được.

“Yến Yến nghĩ muốn đắp người tuyết thật cao” Hài tử vồ tới không được ôm người kia như ý muốn, thân thể nhỏ nhắn ngã sấp xuống nền tuyết. Ấy vậy mà nhóc con cũng không khóc, không nháo chỉ chậm rãi ngồi dậy, hai má phồng lên thổi nhẹ từng vụn tuyết mịn lay lất giữa không trung trông hết sức ngây ngô đầy non nớt. Bàn tay búp măng trắng nõn nắm lên một cục tuyết trắng vo thành đoàn xếp chồng lên, nhóc hài chăm chú làm mà không thèm đoái hoài tới cái thứ được xem là sổ thiên mệnh kia, trong mắt y nó không khác gì một đống phế liệu giấy vụn xấu xí.

Tạ Ngự Trần vân đạm phong khinh, giọng nhẹ tênh thốt ra một câu: “Ngươi là dòng dõi của hoàng triều, là huyết thống chính tông, tương lai sau này Yến Văn Hựu sẽ đánh bại ngươi, cướp đi tất thảy mọi thứ của ngươi, ngồi lên ngôi vị thái tử, thay thế chức vị của ngươi.”

Nam hài thân thế là tiểu đại nhân vật trong câu nói của hắn lại chỉ như thở dài mà nói: “Thôi đi, Yến Yến mệt lắm, ta không muốn đọc sách cũng không muốn luyện kiếm càng không muốn ngôi vị thái tử kia. Là Yến Yến không ngoan, lén lút chạy đi, để dưỡng huynh đánh nhau với quỷ thôi.”

"Lạch cạch -- "

Tạ Ngự Trần giơ tay tạo thành nắm đấm từ hư không hạ xuống, mu bàn tay hướng đến đầu nhóc con cốc mạnh một tiếng không chút thương tình nào.

“Ai ui” Nhóc con giơ hai tay nhỏ nhắn của mình ôm lấy đầu, tuy áo lông có mũ trùm đầu che đi, lực đạo cũng không nói là mạnh nhưng quả thật vẫn có xíu cảm giác đau, y bĩu môi: “Kiếm Linh ca ca, huynh là thần kiếm tâm liền tâm với Yến Yến, huynh phải nghe lời ta!’’

Tạ Ngự Trần nói: “ Nếu như ngươi không có năng lực thì cũng sẽ bị thần kiếm phản phệ mà cắn trả lại chủ nhân. Ngươi nói xem, theo như tương lai phải cùng ngươi mất mạng trên tay người khác, thay vì vậy chi bằng trước hết hiện tại ta nên giết ngươi luôn chứ nhỉ?”.

Bé con khẽ rên nhẹ một tiếng nhỏ vụn song phương liền hướng hắn tinh nghịch làm mặt quỷ. Từ khi sinh ra, lúc bắt đầu có ý thức hiểu được mọi chuyện trong đời, loại uy hiếp này đối với y mà nói đã nghe rất nhiều lần, trăm vạn lần đều có thể thuộc nằm lòng, lỗ tai cũng đã sắp kết thành kén không nghe nổi mà lùng bùng, miệng y lẩm nhẩm “ăn nói xà lơ ăn nói xà lơ, cái tên này lại bắt đầu tụng kinh rồi.”

"..."

Tạ Ngự Trần sống hơn ba trăm năm, đây lần đầu tiên có cảm giác hối hận.

Sự thật chứng minh nếu như muốn tìm một quân cờ chỉ biết nghe lời, trẻ con vô tri ngây thơ chưa chắc là lựa chọn sáng suốt tốt hơn với người trưởng thành, đặc biệt còn là loại được nuông chiều quen thói sinh hư, đứa nhỏ này khó chơi rồi.

Tạ Ngự Trần phất tay, ống tay áo lay động, hắn bất lực nhìn hài tử. Thiên mệnh thư lơ lửng giữa trời, bay đến đôi tay non nớt của nhóc con: “Tương lai sau này, sẽ có một ngày ngươi sẽ hiểu, ngươi không cần tin tưởng vào thứ được coi là thiên mệnh kia nhưng ngươi nhất định phải đứng lên tranh đoạt, vì chính ngươi cũng là vì mẫu thân của ngươi “.

Nghe hai chữ mẫu thân được hắn nhắc đến, nhóc con ngẩng đầu lên nhưng Tạ Ngự Trần đã biến đi đâu mất tung mất tích không còn thấy bóng dáng. Yến Tuyết Không đứng yên tại chỗ sửng sốt một hồi, thu hồi thiên mệnh thư cất đi sau đó chân nhỏ lon ton chạy ra ngoài.

“Kẻ nào?” Nghe thấy tiếng động phía sau Yến Văn Hựu liền xoay người lớn tiếng hỏi, hắn trông thấy bóng dáng nhóc con biểu tình ngay lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thanh âm lắp bắp nói: “Yến Yến…Thái tử điện hạ sao điện hạ lại ra ngoài này rồi.”

Yến Tuyết Không đưa tay kéo kéo mũ trùm xuống, che đi non nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bên trong, y ngồi xổm trên bậc thang, đưa ngón tay nhỏ lên miệng “suỵt” một tiếng với hắn, ra hiệu không muốn gọi tên.

Yến Văn Hựu vội vàng tiến đến vươn tay kéo đứa nhỏ đứng lên, nhóc con này thân phận quá tôn quý, nếu có gì xảy ra ở đây thì dù chỉ là mất một sợi tóc, toàn bộ học phủ Đại Yến cũng đi đời nhà ma.

“Ta nhớ ra rồi, hôm nay là ngày các sư huynh sư tỷ kết thúc khóa học ngắn hạn, bệ hạ cùng Lung hậu nương nương được phủ trưởng mời đến dự lễ, có phải người lại lén chạy đi chơi không?”

“Đúng vậy đó, đúng thật là vậy đó” Yến Tuyết Không không vì chính mình làm chuyện xấu lén lút bị người ta bắt được mà tỏ ra lúng túng ngại ngùng, ngược lại nhóc con này còn vui vẻ nhảy nhót đạp loạn trên nền tuyết trắng, lưu lại trên mặt đất mấy dấu chân nhỏ, chiếc túi thêu chữ Phúc treo bên hông cũng theo cử động nhóc con mà lắc qua lắc lại rất có nhịp điệu.

Yến Văn Hựu nhìn thấy một màn này, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng phức tạp, chiếc túi này vừa nhìn đã chắc chắn là do Lung hậu nương nương tự tay làm, khác hẳn với của người ngoài, trông khéo léo lại lung linh, tinh xảo cực kỳ.

Dù sao thì Đế Hậu thành hôn tận mười ba năm mới hoài thai hài tử, thuận lợi ra đời liền được lập thành thái tử, nói rằng Yến Tuyết Không là được ngàn vạn sủng ái cũng không ngoa, cũng không phải lời quá đáng

Nhân gian có Cửu châu, thần triều trung tâm lấy tứ hải làm ranh giới bảo vệ cho thần giới toạ lạc

Từ khi thần triều Đại Yến thống nhất Cửu châu đến nay, Uyên đế phong chức cho các chư vương chư hầu trấn giữ các nơi, liên tiếp bình loạn các mối hoạ, xem dân như con, được muôn dân trăm họ kính yêu, cho đến hiện tại, đã thực sự chứng minh được bản thân là người làm chủ nhân gian, các đại tiên, tông môn tông phái cũng phải kinh sợ ba phần.

Mặc dù là bậc cửu ngũ chí tôn đứng trên cao làm chủ thiên hạ, Uyên đế lại là một người thâm tình hiếm thấy trong nhân gian, người chỉ dành cả đời trọn vẹn chỉ để yêu và bên cạnh một người,  thời niên thiếu kết giao bằng hữu cùng công chúa Long tộc Hoa Nguyệt Lung, theo năm tháng trải qua quá đỗi tương liên thấu hiểu nên dần dần họ thành tri kỷ, kết duyên giai ngẫu.

Yến Tuyết Không là con trai duy nhất của bọn họ, không hổ danh là thần triều huyết mạch chính thống, cùng với con cháu hoàng thất khác nào có thể so sánh được?

“Thái tử điện hạ, người đừng chạy lung tung nữa, mau trở về thôi, đừng để lỡ việc chính sự.” Yến Văn Hựu thu hồi tâm tư hỗn loạn, chỉ thấy nhóc con đã chuyển dời lực chú ý lên trên đài kiểm tra, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò, duỗi nắm đấm sữa ra đập đập. Hắn cảm thấy cảnh này có chút buồn cười, nói: “Người mới bốn tuổi, gân mạnh còn chưa phát triển hết, linh căn chưa hiện, cái gì cũng đo không ra, trừ phi người là tuyệt thế chưa từng thấy…”

Lời còn chưa nói hết, trên đài bỗng chốc dị biến sáng lên, vầng sáng óng ánh từ trung tâm trụ đài phát ra xông thẳng lên trời cao.

Yến Tuyết Không ngửa mặt lên, mũ trùm đầu hạ xuống, bạch phát buông xuống khẽ lay động trong cơn gió tựa như vầng trăng bạc tắm mình dưới mặt hồ, đôi con ngươi vàng nhạt xán lạn hệt như đoá hoa hướng dương nở rộ dưới vầng trời rực rỡ.

Đám đệ tử đang nghiêm túc luyện tập ở nơi xa khi thấy điều này cũng phải dừng lại động tác mà khiếp sợ nhìn sang.

Yến Văn Hựu: "..."

Hoá ra trước giờ cái đài kiểm tra tồi tàn này chỉ xem bọn hắn như một phần khai vị nho nhỏ dưới hạ giới so với ánh sáng kia.

“Ánh sáng kìa!”

Yến Tuyết Không nhìn chằm chằm cột sáng một lúc, sau đó dường như nhớ đến cái gì, xoay người một bước bỏ chạy, lại còn chạy trốn rất nhanh, như một làn khói chớp mắt chẳng thấy bóng.

“Cũng đúng thôi, có hai người phụ mẫu như vậy, thiên phú làm sao mà không tốt được.” Yến Văn Hựu lắc đầu cười khổ, trong lòng ngũ vị tạp trần, theo bản năng mà nắm chặt bàn tay, không phát hiện chiếc nhẫn đã làm tay hắn bị thương, nhẹ nhàng mà hút khuấy gân mạch, một giọt máu đào từ vết thương chảy ra, nhanh chóng biến mất vào trong chiếc nhẫn.

Yến Tuyết Không chạy về đến trước cửa đường phủ, trên quảng trường to lớn là đông đảo những đệ tử trẻ tuổi, bọn họ tựa hồ cũng không nghe được phủ trưởng phía trước đang nói gì, kẻ thì cứ từng câu từng câu đều gật đầu, kẻ thì thơ thẩn nhìn mây, nhìn trời rơi vào thế giới riêng nào đấy.

Từ trong vầng mây nơi tầng trời, một con cự long đen tuyền bay qua bay lại, bỗng nhiên, Hắc Long đáp xuống mặt đất, bắn lên vô số gió tuyết bụi trần.

Đệ tử trong toàn phủ “bá” một tiếng quay đầu, nhóc con đang rón ra rón rén bò trên cây cũng đồng thời bị tóm gọn.

Nhóc con chớp nhẹ hàng mi, đôi mắt long lanh như ngọc bảo vô tội vô cùng.

Yến Uyên từ trên lưng rồng nhảy xuống, xoay người đang muốn nâng tay vợ, Hoa Nguyệt Lung đã đạp đầu rồng gấp rút chạy vội tới.

Hắc Long chuyển động con ngươi, thể hiện sự bất lực như một nhân loại.

“Bảo bối không có sao chứ, hù chết mẫu hậu rồi!” Hoa Nguyệt Lung phi thân tựa như chim yến đạp lên cành cây ôm lấy hài tử nghịch ngợm xuống, nàng nâng tay xoa xoa đầu y: “Ta cùng phủ trưởng chỉ nói chuyện một chút, con sao lại trốn đến đây rồi?”

Yến Tuyết Không ăn ngay nói thật: “ Phủ trưởng gia gia cứ nói luôn miệng, Yến Yến nghe mà hai mắt cứ díp lại sắp thiếp đi.”

Yến Uyên không nhanh không chậm bước tới, thần thức của hắn đủ để bao phủ toàn bộ học phủ Đại Yến, trước đó vẫn luôn ngó chừng đứa nhỏ nhi tử nhà mình, cũng không cần quá gấp: “Vậy con chạy đến đài kiểm tra rồi?”.

Nhóc con gật đầu, Hoa Nguyệt Lung kinh ngạc, nhìn về phía Yến Uyên nói: “ Cột sáng vừa rồi là của Yến Yến? Không phải bảy tuổi mới đo được linh căn sao, con nó chỉ mới bốn tuổi, làm sao gây ra động tĩnh lớn như vậy được?”

Yến Uyên đưa tay nhéo nhéo nặn nặn đôi gò má trắng nõn của nhóc con, cười khẽ giọng điệu cảm thán: “Xem ra con trai chúng ta là thiên tài tuyệt thế, có tư chất của Nguyên thần Thiên tôn năm đó”

Hoa Nguyệt Lung vốn đang cảm thấy đây là chuyện tốt, lại nghe thấy lời như thế, nụ cười nhất thời cứng đờ, bấm lấy cánh tay Yến Uyên: “ Đừng nói điềm với con trai thiếp, Nguyên thần Thiên tôn tu Vô Tình đạo, giết thân nhân, giết bằng hữu ngay cả vị hôn thê cũng giết, thiếp không muốn con trai chúng ta như hắn.”

Yến Tuyết Không ôm lấy cổ mẫu hậu, trẻ nhỏ hiếu kì mà hỏi: “Nguyên thần Thiên Tôn là ai vậy ạ?”

“Là một truyền kỳ từ ba trăm năm trước.” Phủ trưởng học phủ chẳng biết từ khi nào đã dừng buổi nói chuyện, đi đến hành lễ một cái, hòa ái nói: “Thái tử điện hạ, cột sáng trùng thiên là hiện tượng chưa bao giờ có, ngài có thể thử kiểm tra lại một lần nữa, để lão thần nhìn kỹ một chút được không?

Yến Tuyết Không lắc đầu: "Không muốn không muốn. "

Phủ trưởng hỏi: "Là có chuyện gì khó xử sao?"

Yến Tuyết Không khoé mắt lưng tròng, đôi mắt ngập ánh nước long lanh, đặc biệt duỗi ra bốn ngón tay nhỏ xíu, vô cùng ủy khuất mà nói: “Yến Yến mới bốn tuổi mà gia gia cũng bắt đi tu luyện sao?”

Phủ trưởng: "..."

Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đều không nhịn được cười: “Quên đi phủ trưởng, nhóc con này vẫn còn nhỏ, chúng ta cũng không nghĩ đến chuyện ép buộc nó làm chuyện nó không thích, đợi con chúng ta lớn hơn chút nữa đã."

Yến Tuyết Không vui vẻ vỗ tay cười.

Phủ trưởng bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, nương nương, thái tử điện hạ có thiên tư kỳ tài như thế, không nên để bị hoang phế. Thanh Khung đạo tông ở Đông châu có Thiếu tông chủ, thánh nữ của Cổ Thánh tông phía Nam châu, vị phật tử tại Vạn Phật tông tại Tây châu…Đều là thiên tài khó gặp, lại lớn hơn điện hạ nhiều tuổi, nếu không sớm đuổi theo, e rằng tương lai điện hạ sẽ bị thua thiệt.”

Thiên tài nối tiếp thiên tài, đời đời thiên tài xuất hiện khắp Cửu châu.

Hôm nay thần triều Đại Yến làm chủ thiên hạ, ngày khác trăm phe thế lực mạnh mẽ cũng có thể quật khởi, nói cho cùng, đây chỉ là vấn đề thực lực mà thôi.

Vị phủ trưởng tính nhẩm, thái tử điện hạ dù sao cũng ra đời hơi trễ, nếu có thể tu luyện càng sớm càng tốt, đáng tiếc, ngay cả hai vị Đế Hậu anh minh quyền lực bậc nhất cũng là bậc phụ mẫu thương nhi tử vô bờ bến.

“Đệ nhất thiên hạ thì làm sao? Cũng chỉ là tạo ra một Nguyên thần Thiên tôn khác thôi. Yến Yến của ta, chỉ cần sống bình an vui vẻ vô ưu vô lo là tốt rồi.”

Hoa Nguyệt Lung khẽ mỉm cười, trong khoảnh khắc ấy tựa như có trăm ngàn đoá hoa vì nàng đua sắc nở rộ, dung nhan tuyệt diễm thực xứng danh là Cửu châu đệ nhất mỹ nhân.

Phủ trưởng đăm chiêu, trên thế gian hàng ngàn hàng vạn người ngóng chờ Nguyên thần Thiên tôn, hy vọng có một ngày có thể trở thành một nhân vật huyền thoại như hắn, chỉ có Lung hậu nương nương lại không cho là vậy, tựa hồ lại có chút bài xích, ghét bỏ biểu hiện.

Yến Uyên nhìn vợ một chút, nắm tay nàng: "Chúng ta nên về rồi. "

Hai người nói lời từ biệt với phủ trưởng, ngồi xuống lưng Hắc Long, Yến Tuyết Không giơ giơ nắm tay nhỏ: “ Phủ trưởng gia gia, nghĩ nhiều quá là bị hói đầu đó!”

Phủ trưởng: "..."

Hắc Long đạp gió cưỡi mây bay lên, Yến Tuyết Không trong đầu gọi kiếm linh mà không được đáp lời, liền nằm nhoài trong ngực Hoa Nguyệt Lung, nũng nịu: “Mẫu hậu, Yến Yến muốn nghe câu chuyện của Nguyên Thần Thiên tôn.”

Hoa Nguyệt Lung rũ mi, buông mắt dịu dàng nhìn nhi tử trong lòng mình, hai ngón tay thon dài tiến đến chọc nhẹ má bánh bao của bé con: “Nghe nhiều quá cũng bị hói đầu đó.”

Yến Tuyết Không lại không yên phận mà bò đến lưng Yến Uyên nhõng nhẽo: “Phụ hoàng ơi kể đi mà”

Yến Uyên ôm con trai nhỏ vào lồng ng.ực, trầm tư một hồi, nói: “ Ta và mẫu hậu con đều chưa từng gặp qua Nguyên thần Thiên tôn, sau khi hắn mở ra thiên đường, liền mai danh ẩn tích đến giờ đã ba trăm năm. Ngoại trừ Thanh Khung đạo chủ ở Đông châu cùng tổ tiên Long thần của con, những người đuổi theo bắt hắn đều chết gần hết rồi.”

_________