Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 100



"Thật ngốc, không phải nằm mơ, ta đến rồi. "




Bên trong sân đấu võ, Thanh Khung tông vị trí chỉ chiếm một góc nhỏ căn bản sẽ không dẫn đến chú ý của nhiều người.

Tuy nhiên, hôm qua bọn họ nhìn thấy đầu tiên là có vị nữ đệ tử khuôn mặt xinh đẹp dẫn tới huynh đệ nhà họ Lăng, xảy ra xung đột. Sau đó, xuất hiện một thiên tài tuyệt thế liên tiếp đánh bại đệ tử Lăng Vân tông khiến không ít người hiếu kỳ.

Tỷ thí hôm nay, khi người Thanh Khung tông vừa đến, mọi người ngoài miệng thì trò chuyện với nhau nhưng tầm mắt lại không khỏi liếc nhìn về phía bọn họ dò xét.

Ngay lập tức, thanh âm trò chuyện đầu đột ngột um bật. Toàn bộ sân đấu võ bỗng chốc yên tĩnh lại.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người thiếu niên tóc bạc kim đồng,

Tiên tư dật mạo, khí khái thần tú.

Thiếu niên kia có một loại vẻ đẹp so với Diệp Dao Tịch khuynh thành tuyệt sắc thì y khiến cho người khác có cảm giác thoát tục hồng trần, lòng người kinh sợ. Phảng phất như tiên nhân hạ phàm, thần linh giáng thế làm người ta tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn.

Những người ở đây, đa phần đều thuộc hạng người có tâm tính kiên định. Nhưng khi thấy y, khuôn mặt đẹp đến cực điểm có thể hoá thành lợi khí đâm thủng đạo tâm.

Mọi người trong lòng không hẹn mà cùng dâng lên một ý nghĩ, nếu thiếu niên này đồng ý cười một cái, e sợ người có tâm địa sắt đá cũng sẽ sinh ra hảo cảm, không đành lòng cùng y đối địch.

Thanh Khung tông nho nhỏ, thực sự là thâm tàng bất lộ!

Yến Tuyết Không nghiêng đầu hỏi: "Ngự Trần ca ca, huynh ngày hôm nay sẽ đoạt đệ nhất bảng sao?"

Tạ Ngự Trần không vui quét mắt nhìn xung quanh, nắm tay y, để y ngồi cuối cùng. Lợi dụng bóng người của đám Từ Trường Sinh chặn lại không ít tầm mắt của người khác, rồi mới nói: “Cứ xem.”

Tỷ thí rất nhanh bắt đầu, Tạ Ngự Trần đi tới phía trước đài cao.

Yến Tuyết Không nhìn hắn, phát hiện tuy đối phương còn thuở thiếu niên nhưng trên người đã xuất hiện cái bóng của Nguyên Thần Thiên Tôn của ngày sau, mạnh mẽ ác liệt quyết đoán, nếu có thể dùng một chiêu kiếm để giải quyết thì sẽ không bao giờ dùng đến chiêu kiếm thứ hai.

Hơn nữa, chỉ cần là đệ tử của Lăng Vân tông thì đối phương sẽ càng ra tay đặc biệt tàn nhẫn một chút.

Từ Trường Sinh khá  căng thẳng, hỏi: "Sư phụ, theo người thấy thì nếu như sư đệ đối đầu với Lăng Tử Diệu, có mấy phần thắng?"

Thanh Khung tông chủ nói: "Thiên phú của Ngự Trần là thứ mà sư phụ chưa từng thấy trước đây, thực lực tiểu tử này vượt xa trình độ cùng tu vi cảnh giới của chính hắn. Nhưng Lăng Tử Diệu ra đời sớm, có nhiều kinh nghiệm, ai thắng ai thua cũng phân không rõ, không nói trước được.”

Diệp Dao Tịch một đêm tức giận chưa tiêu tan, trầm mặt không nói lời nào.

Yến Tuyết Không mắt vàng nhẹ chớp, đặt trái cây cùng món tráng miệng ở trước mặt nàng.

Diệp Dao Tịch vẻ mặt quái lạ, cảnh giác nói: "Tiểu yêu tinh, ngươi hạ độc?"

Yến Tuyết Không không nhịn được cười: "Không có, Dao Tịch tỷ tỷ, cái này ăn thật ngon. "

Diệp Dao Tịch lập tức đỏ mặt, không biết là tức giận hay là xấu hổ: "... Không cho phép gọi ta tỷ tỷ! Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không dễ dàng chịu thua!"

Dừng một chút, nàng cầm lấy linh quả cắn một cái rồi quay đầu đi giống như che giấu cái gì, thầm nói: "Kỳ thực cũng không chán ghét gì ngươi, nhưng ngươi nhất định phải cướp người mà ta theo đuổi. "

"Coi như không có ta, Ngự Trần ca ca cũng không thích ngươi. "

"Ta mặc kệ, từ nhỏ đến lớn, không có đồ vật gì mà ta không có được. Trên đời này, chỉ có hắn xứng với ta. "

Tâm lý này, Yến Tuyết Không có chút hiểu.

Kỳ thực Diệp Dao Tịch vừa bắt đầu chưa chắc có nhiều yêu thích với Tạ Ngự Trần, nhưng càng không chiếm được thì càng chấp nhất. Nếu có người có thể ưu tú hơn so với Tạ Ngự Trần thì thôi, một mực không có.

Yến Tuyết Không lắc đầu một cái, không cần phải nhiều lời nữa.

Trên đài cao tỷ thí vẫn còn tiếp tục, hiện nay chỉ có hai người ghi được thành tích bất bại, một là Tạ Ngự Trần, hai là Lăng Tử Diệu.

Người tu hành cách biệt mười mấy tuổi thì cũng chẳng coi là gì, Lăng Tử Diệu mặc dù đã nói là hơn ba mươi tuổi nhưng so ra vẻ bề ngoài vẫn anh tuấn, bất phàm.

Hắn giải quyết xong đối thủ, đi tới khu nghỉ ngơi, nhìn về phía Tạ Ngự Trần, ý tứ không rõ nói: "Ta bảo người đi điều tra ngươi, nguyên lai, ngươi là nhi tử của Bạch Lạc Tiêm. "

Tạ Ngự Trần nhắm mắt điều tức, mặc kệ hắn.

Lăng Tử Diệu nói: "Ngươi diễm phúc không hề nhỏ, có một sư muội khuynh thành rực rỡ, rồi bây giờ còn có thêm một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Không biết trong hai người này, người nào quan trọng đối với ngươi hơn?”

Tạ Ngự Trần nói: "Cút. "

Lăng Tử Diệu trong mắt xẹt qua tia ý lạnh: “Nếu đều không quan trọng, vậy ta sẽ không khách khí.”

Tạ Ngự Trần mở mắt ra, kiếm khí trùng thiên, lạnh lùng nói: "Muốn chết, ngươi có thể thử xem. "

"Người một khi có nhược điểm, thiên phú mạnh hơn cũng vô dụng. " Lăng Tử Diệu cười nhạo xoay người: "Mẫu thân ngươi như vậy, ngươi càng như thế. "

Tỷ thí thi đấu buổi sáng kết thúc quyết định ra mười vị trí đầu, buổi chiều cuộc tỷ thí này mới được xem là màn kịch quan trọng.

Trong đó, khiến người chú ý nhất chính là cuộc đối chiến giữa Tạ Ngự Trần và Lăng Tử Diệu.

Mọi người Thanh Khung tông đều chen chúc ra phía trước, Yến Tuyết Không đứng dưới đài, vẫy vẫy tay: "Ngự Trần ca ca!"

Tạ Ngự Trần cúi đầu, hướng y nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy cảnh này, Lăng Tử Diệu nhiều hứng thú nói: "Xem ra, người ngươi thích là y. Nói đến thì ta đã gặp qua không ít nữ tử xinh đẹp, nhưng còn chưa bao giờ hưởng qua nam nhân..”

Lời còn chưa dứt, kiếm đã xuất ra.

Uy thế bức người cùng với mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng chỉ là một chiêu kiếm nhưng bốn phía dường như có ngàn đạn vạn kiếm ảnh. Lăng Tủ Diệu bị cắt trúng vài sợi tóc, ngay trong khoảnh khắc liền lấy linh lực hộ thể, không lùi bước mà ngược lại còn tiến lên.

Bởi vì nếu lùi lại thì xem như là hắn đã thất bại.

Hắn đã quan sát Tạ Ngự Trần chiến đấu từ lâu, tuy rõ ràng người này tuổi còn trẻ nhưng thực lực mạnh đến nỗi đáng sợ, kiếm ý bá đạo mang theo quyết chí tiến lên. Nếu muốn thắng chỉ có thể khiến cho tâm đối phương loạn rồi tìm ra kẽ hở.

Vì vậy hắn mới cố ý dùng lời nói để công kích.

Tạ Ngự Trần cầm kiếm đi phía trước, vũ khí va chạm vào nhau, linh lực mênh mông tràn đầy tán ra bên ngoài. Các trưởng lão Lăng Vân tông vội vã chạy tới bốn phía gia cố lại kết giới.

Chỉ một chiêu, Lăng Tử Diệu liền rơi xuống hạ phong, hắn chỉ có thể dựa vào ưu thế cảnh giới tu vi mà biến hóa thi triển thuật pháp.

Nhưng Tạ Ngự Trần không sợ chút nào, một chiêu kiếm vung ra, phá ngàn vạn pháp.

Các trưởng lão xung quanh thấy vậy đều không khỏi thở dài, Lăng Tử Diệu vẫn luôn triển khai các loại thuật pháp, mức độ tiêu hao linh lực của hắn ngày càng lớn nếu tiếp tục như vậy sẽ thua chắc. Thậm chí, Lăng Tử Diệu ngay cả một chiêu kiếm cũng không đỡ được.

Kiếm tu từ trước đến giờ thực lực thảo phạt luôn là mạnh nhất, am hiểu các cuộc chiến đối diện trực tiếp tấn công cho dù người đó có vượt cấp như thế nào.

Nếu như hai người bọn họ cùng một cảnh giới tu vi, thì e rằng Lăng Tử Diệu sớm đã thua rồi.

Thanh Khung tông có đệ tử thiên kiêu cỡ này, tương lai ở Đông châu, tất có một vị trí!

Trên đài cao, Lăng Tử Diệu linh lực không chống đỡ nổi, mắt thấy Tạ Ngự Trần còn dư lực, kiếm ý khuấy lên phong vân, xúc động thiên uy, hắn bỗng nhiên lui về phía sau: "Ta thua. "

Cùng với thua khó coi, không bằng bảo lưu mấy phần phong độ.

Hắn ngược lại muốn xem xem thiên tài Thanh Khung tông này, có thể sống mà đi ra khỏi bí cảnh hay không!

Chờ sau khi trưởng lão Lăng Vân tông tuyên bố kết quả, Tạ Ngự Trần thẳng thắn dứt khoát thu kiếm, nhảy xuống đài cao, tiếp được thiếu niên tóc bạc nhào lên, nói: "Yến Yến, đệ nhất. "

Yến Tuyết Không mặt mày hớn hở: "Ngự Trần ca ca lợi hại nhất!"

"Thắng thắng! Chúng ta thắng!" Mọi người Thanh Khung tông vây quanh, vừa cười vừa nhảy, bọn họ vô cùng hãnh diện.

Bụ bẫm tông chủ vỗ vỗ vai Tạ Ngự Trần, không nói gì, nhưng độ cong khoé miệng càng ngày càng sâu, nụ cười trên mặt làm sao cũng không ngừng được, cao hứng lại vui mừng.

Lần này tỷ thí, đoạt được người đứng đầu, Thanh Khung tông đạt được mười suất đi bí cảnh, vừa vặn đúng theo bảng xếp hạng của cuộc thi trong tông môn trước đó.

Tạ Ngự Trần vốn định vì Yến Tuyết Không tranh nhiều thêm một suất, nhưng yêu cầu vào bí cảnh tu vi thấp nhất cũng phải là Kim Đan Kỳ.

"Ngự Trần ca ca, ta cùng tông chủ bá bá về Thanh Khung tông chờ huynh. "

"Yến Yến, ta không yên lòng. "

Nhận được danh ngạch đệ tử các tông được triệu tập, muốn đi bí cảnh vào đêm nay nhưng Tạ Ngự Trần do dự.

Yến Tuyết Không trong lòng sớm có chủ ý, cười nói: "Có tông chủ bá bá bảo vệ ta, huynh có cái gì không yên lòng? Tất cả mọi người đang chờ huynh, mau đi đi, chúng ta cũng muốn đi. "

Tạ Ngự Trần lấy khối ngọc bội đưa cho y: "Đây là pháp khí hộ thân và mẫu thân đã để lại cho ta, em giữ lấy nó.”

Yến Tuyết Không tiếp nhận, gật gật đầu.

Mọi người rời khỏi, y đi theo Thanh Khung tông chủ quay trở về tông môn.

"Tiểu Thiên, ngươi có thể đưa ta đi bí cảnh không?"

"Tiểu Tuyết Hoa, biết cảnh này là quá trình bắt đầu đuổi giết Thiên Tôn, lúc trước hắn đắc tội Lăng Vân tông lại tranh cướp được bảo vật trong bí cảnh. Dẫn đến tất cả cùng nhau hợp lực tấn công, giết những đệ tử tông môn khác… Quá nguy hiểm, ta khuyên ngươi đừng đi. Hiện giờ, hắn đã động tâm đối với ngươi cũng sẽ không lại đi tu vô tình đạo.”

Hư ảnh thiên đạo không muốn để cho Yến Tuyết Không mạo hiểm, bằng không Thiên Tôn phát điên thì làm sao bây giờ?

Yến Tuyết Không nắm ngọc bội trong tay, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định: “Thời điểm huynh ấy khó khăn nhất, ta muốn ở bên cạnh bồi bạn cùng huynh ấy.”

Hư ảnh thiên đạo: "..."

Nó không hiểu.

Bồi bạn có ý nghĩa gì sao?

Nhân loại thực sự rất kỳ lạ, biết rõ không thể thay đổi kết cục của chuyện gì, nhưng vẫn liều lĩnh đánh bạc cả mạng sống của mình chỉ cầu những điều viển vông.

Bên trong bí cảnh mọi thứ đều giống như hư ảnh thiên đao đã từng nói, Tạ Ngự Trần vừa mới vào bên trong đã bị một đám người Lăng Tử Diệu truy sát.

Hắn một người cũng vẫn tốt hơn một chút, nhưng phải che chở những đồng môn khác, khó tránh khỏi bó tay bó chân, thật vất vả mang theo đám người Từ Trường Sinh rời đi lại gặp phải bảo vật liên tiếp xuất hiện, quấn vào bên trong tranh đấu đoạt bảo.

Cho dù là Tạ Ngự Trần, cũng là người trải qua mấy trận chiến đấu cũng sẽ bị thương.

Ngược lại, Lăng Tự chịu í vào thân phận địa vị của mình đã mua chuộc nhiều người làm gián điệp và tay đấm cho hắn, khi mọi người ở Thanh Khung tông đều rơi vào tình trạng uể oải, mệt mỏi thì hắn một lần nữa xuất hiện.

Hai phe đụng nhau lại là một trận đại chiến.

“Thiên tài không cách nào trưởng thành thì vĩnh viễn cũng chỉ là thiên tài.” Lăng Tử Diệu nhìn đệ tử Thanh Khung tông bị bao quanh vây nhốt, nhàn nhã nói: "Mà ta thích nhất, chính là nhìn thiên tài ngã xuống. "

Diệp Dao Tịch chửi ầm lên: "Tiểu nhân hèn hạ!"

Lăng Tử Diệu xem thường nói: "Thói đời như vậy, người người đều ở bên trong tranh đấu, Dao Tịch, chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết nhau. Đạo lý cường giả vi tôn còn cần ta dạy cho nàng sao?”

Diệp Dao Tịch "Phi" một tiếng, cả giận nói: "Ngươi căn bản không phải đối thủ với Tạ sư huynh. Có gan thì một mình đấu chứ đừng ỷ thế hiếp người thì còn gì gọi là tài giỏi?”

Lăng Tử Diệu nở nụ cười: "Có thể ỷ thế hiếp người, cũng là bản lĩnh của ta. Dao Tịch, dung mạo nàng xinh đẹp như vậy lại là con gái của Diệp gia, ta sẽ không tính toán với nàng. Khi đi ra khỏi bí cảnh, ta sẽ đến nhà bái phỏng đưa nàng trở về nhà. Nói không chừng, phụ thân nàng cao hứng liền gả nàng cho ta, thời điểm đó chúng ta chính là người một nhà.”

Diệp Dao Tịch bị làm cho buồn nôn đến mức không muốn nói chuyện với hắn.

"Sư đệ, đệ sao rồi?" Từ Trường Sinh lặng lẽ liếc mắt ra hiệu.

"Không có chuyện gì. "

Tạ Ngự Trần khí tức bình phục, nhấc mắt lên đem linh lực còn sót lại truyền vào trong kiếm rồi quăng kiếm vung đến hướng về Lăng Tử Diệu, Lăng Tử Diệu khẽ biến sắc mặt, những người khác đều vội vàng xoay người đến cứu viện.

"Không đúng, ngăn cản bọn họ!"

Lăng Tử Diệu đẩy lùi trường kiếm, liền biết đây chỉ là một chiêu hư ảnh. Khi quay đầu nhìn lại, mọi người Thanh Khung tông đã biến mất không còn một tâm hơi.

Từ Trường Sinh mang theo sư đệ các sư muội trốn đến một sơn động bí mật. Lúc này, Tạ Ngự Trần linh lực tiêu hao, đã hôn mê bất tỉnh.

"Tạ sư huynh có ổn không?"

"Sư đệ thương thế không nhẹ, cần thời gian chữa thương. "

Từ Trường Sinh đỡ Tạ Ngự Trần nằm xuống, nhíu mày, nhìn ra phía ngoài sơn động lo lắng Lăng Tử Diệu rất nhanh sẽ đuổi theo: "Diệp sư muội, các ngươi tại đây bảo vệ, ta đi ra dẫn bọn họ đi. "

"Một mình ngươi đi chắc chắn chịu chết. " Diệp Dao Tịch suy nghĩ một chút, nói: "Không bằng mọi người cùng nhau phân tán lực chú ý, còn có cơ hội. "

Từ Trường Sinh lo lắng sư đệ các sư muội thực lực không đủ, sẽ bị bắt được lại nghe mọi người dồn dập đồng ý.

"Ta đồng ý!"

"Cứ làm như thế đi!"

"Tạ sư huynh vì bảo vệ chúng ta mới bị thương nặng như vậy, hắn có tình có nghĩa, chúng ta cũng không thể làm con rùa đen rút đầu, nên vì huynh ấy tranh thủ thời gian!"

Từng người từng người trên khuôn mặt đều vì việc nghĩa chẳng từ nan, cho dù có phần sợ sệt, cũng thật nhanh nắm chặt nắm đấm.

Từ Trường Sinh viền mắt ướt át, nói: "Nếu có thể tránh được tai nạn này, ta tin tưởng, Thanh Khung tông chắc chắn quật khởi. Đến lúc đó, chư vị sư đệ sư muội, lại cùng uống rượu được không?"

Tất cả mọi người nở nụ cười: "Được!"

Mọi người lục tục rời khỏi sơn động, không biết qua bao lâu, ánh mặt trời xuyên qua khe hở cửa động, rơi xuống.

"Ngự Trần ca ca, Ngự Trần ca ca!"

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Tạ Ngự Trần nghe được thanh âm Yến Tuyết Không, mở mắt ra, nhìn thấy bên trong quang ảnh có một người, tóc bạc mắt vàng, như thật như ảo, hắn lẩm bẩm nói: "Yến Yến, ta đang nằm mơ sao?"

Yến Tuyết Không cúi người, hôn lên vết thương trên khuôn mặt của hắn, mềm giọng nói: "Thật ngốc, không phải nằm mơ, ta đến rồi. "

*

Tác giả có lời muốn nói:

Xét duyệt càng ngày càng nghiêm, ngày hôm qua không viết cái gì đều do tôi bị khoá QAQ