Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 106: Hoàn chính văn



Bụi trần qua đi.

Yến Tuyết Không nhỏ máu hoá hình, phân ra thần niệm, tương đương với biến ảo ra một phân thân. Phân thân mới chìm xuống vào trong ao hoá sinh, lập tức bị một luồng sức mạnh thần diệu vây quanh.

Nguồn sức mạnh này có thể ăn mòn huyết nhục cùng thần hồn, phàm nhân rơi vào trong đó chỉ chốc lát sau liền sẽ vỡ vụn hoá thành dòng máu, sau đó giống như đắp nặn tượng đất mà tái tạo lại.

Người mới tái tạo lại đều là ác quỷ Tu La tộc.

Yến Tuyết Không có phần rõ ràng.

Người chết đi vào luân hồi, kiếp sau có thể làm người hoặc có thể làm yêu, ma... tất cả đều do nhân quả không có cách nào tự mình quyết định được.

Nhưng mà Hóa Sinh trì lại dường như giống một tiểu luân hồi, người khi đi vào trong đó chỉ có thể chuyển hóa thành ác quỷ Tu La tộc.

Yến Tuyết Không hỏi: "Ngự Trần ca ca, vì sao Tu La tộc đặc biệt như vậy"

Chúng sinh ngã xuống đều vào luân hồi, chỉ có Tu La tộc chết rồi lại chỉ vào Hoá Sinh trì.

Tạ Ngự Trần dừng một chút, nâng y mặt lên rồi áp vào trán y, nói: "Yến Yến, em nhìn. "

"Cái gì?"

Yến Tuyết Không đang còn muốn hỏi nhưng chưa kịp hỏi tiếp thì đã thấy một đoạn hình ảnh truyền vào đầu.

Thái sơ là hỗn độn, thần linh sáng thế dùng một chiêu kiếm chém ra bầu trời, từ đây thiên địa phân chia diễn biến ra quy tắc. Các thần sinh ra theo thời thế, khi đó cũng có Vong Xuyên cùng luân hồi.

Thần sáng tạo vạn vật, mở ra tín ngưỡng cùng chi tranh chủng tộc.

Trong đó, Tu La thần cường đại mang dã tâm, hắn muốn khống chế tất cả nên mở ra U Minh giới, trộm lấy lực lượng luân hồi. Do đó khiến hoá sinh trì sinh ra tại Vong Xuyên, Tu La tộc thoát khỏi luân hồi trở nên càng ngày càng lớn mạnh.

Sức mạnh của hắn càng ngày càng tăng.

Nhưng hành động này của hắn đã chọc giận tới quy tắc, cũng chọc giận chúng thần, thành ngòi nổ cho cuộc chiến của các vị Thần.

Sau khi các thần ngã xuống Tu La tộc được Hoá Sinh lão tổ dẫn dắt vẫn chưa biết điều, trái lại càng ngày càng càn rỡ gây nên sóng gió, tàn hại sinh linh, rốt cục bị thiên đình thượng cổ trấn áp tru diệt.

Bất quá, có Hoá Sinh lão tổ ở đây thì Tu La tộc sẽ không hủy diệt.

Vì vậy tai kiếp vẫn luôn kéo dài đến thời đại Cửu châu.

"Hóa ra là như vậy. " Yến Tuyết Không mắt vàng nhẹ chớp, tiếp thu nhiều hình ảnh truyền tới nhất thời có phần đau đầu, chợt nói: "Tu La thần dưới sự giúp đỡ của Hoá Sinh trì trộm lấy lực lượng luân hồi, quy tắc thiên đạo hẳn là muốn buộc nó trả lại, nhưng nó phá quán tử phá té bắt cóc luân hồi. "

Tạ Ngự Trần giơ tay, nhẹ nhàng giúp y xoa trán.

Yến Tuyết Không đăm chiêu.

Tạ Ngự Trần nói: "Cái gọi là quy tắc, đối với người bình thường là che chở, đối với thần mà nói thì nhưng quy là hạn chế. "

Yến Tuyết Không nói: "Ngự Trần ca ca, huynh cho rằng Cửu châu là lao tù sao?"

Tạ Ngự Trần sờ sờ mặt y, nói thẳng nói: "Trước đây thì phải, bây giờ không phải nữa. "

Tâm tựa như bị vây nhốt, khắp nơi đều là lao tù. Khi tâm an bình thì nơi nào cũng là nơi tự tại.

Yến Tuyết Không nghiêng đầu nở nụ cười, nói: "Kỳ thực ta cảm thấy thế gian nên có quy tắc, như ở trong hoàng cung cũng có cung quy. Chỉ là, thương hải tang điền, năm tháng biến thiên, quy tắc cũng nên biến hóa. "

Tạ Ngự Trần: "Biến hóa?"

"Thái sơ diễn biến quy tắc, cách hiện nay đã bao nhiêu năm? Dùng cách nói của mẫu hậu thì đó đã lạc hậu so với xu thế hiện tại."

Yến Tuyết Không mắt vàng óng ánh, xán lạn tựa ban mai, nghiêm túc nói: "Tiểu Thiên nói, các ngươi đều thay đổi không được, nhưng ta có thể, bởi vì ta từ nhỏ nhảy ra khỏi thiên mệnh. Ngự Trần ca ca, ta muốn giúp huynh giãy khỏi gông xiềng, muốn cho ông ngoại bọn họ tự do, muốn cho Cửu châu trở nên càng ngày càng tốt hơn, tất cả mọi người được đối xử công bằng. "

Tạ Ngự Trần không nhịn được hôn một cái lên mi mắt của y.

Yến Tuyết Không quanh thân đạo vận hiển hiện, cột sáng màu vàng trong phút chốc xông thẳng lên trời, chỉ nghe tiếng sấm vang rền kiếp vân hội tụ.

Bên ngoài Hoá Sinh đỉnh, tất cả mọi người ngửa đầu lo lắng chờ đợi.

Áo bào đen lão nhân, Tất Ách La, Yến Văn Hựu cùng với Hoá Sinh lão tổ bị dây thừng trói chặt, cổ kiếm màu vàng treo ở trên đỉnh đầu bọn họ, lắc qua lắc lại vẫn không hạ xuống.

Lúc này, Hoá Sinh lão tổ tựa hồ cảm ứng được cái gì, khiếp sợ thất thanh: "Thần kiếp!"

Tất Ách La bật thốt lên: "Không thể!"

Không trung xuất hiện vòng xoáy lôi kiếp. Theo lý mà nói, Yến Tuyết Không vượt qua tâm ma kiếp, sau đó sẽ phải nghênh đón vốn nên là cửu cửu thiên kiếp. Nhưng giờ khắc này, lôi đình tràn đầy màu tím toả ra kim quang.

Đây là, thành thần chi kiếp!

Hoa Nguyệt Lung sốt sắng mà kéo cánh tay Yến Uyên lại: "Uy thế lôi kiếp này so với cửu cửu thiên kiếp đáng sợ trăm lần, ngàn lần, làm sao bây giờ?"

Yến Uyên nắm chặt tay nàng, biểu hiện nghiêm nghị: "A Lung, tin tưởng Yến Yến. "

Ân Chấp xen vào nói: "Bệ hạ, nương nương, vị kia, không phải Thiên Tôn vẫn còn ở đây sao? Hắn còn muốn cưới thái tử điện hạ, sẽ không có khả năng ngồi xem mặc kệ. "

Yến Uyên đen mặt, lạnh lùng nói: "Chú ý ngôn từ. "

Cưới con trai của hắn? Không có cửa đâu!

Ân Chấp: "..."

Đang nói chuyện, chỉ thấy hai bóng người bay ra hoá sinh đỉnh.

Yến Tuyết Không lòng bàn tay giơ lên, Huyền Hoàng đỉnh, bia Vạn Kiếm, Âm Dương bút từng loại bảo vật trôi nổi quay chung quanh ở bên cạnh y, y đẩy Tạ Ngự Trần ra, nói: "Ngự Trần ca ca, lần này, huynh không giúp được ta. "

Dứt lời, chân y điểm nhẹ bay vào trong trung tâm lôi kiếp.

Ở trong sấm sét y bắt đầu vận chuyển công pháp, ngưng luyện bảo vật đêm từng cái một dung hợp lại.

Tạ Ngự Trần nhíu nhíu mày, thân hình lóe lên bay đến bên cạnh y.

Yến Tuyết Không bất đắc dĩ: "Huynh suốt ngày dùng sét đánh người khác, hôm nay cũng muốn chính mình cảm thụ tư vị bị sét đánh đúng không?"

Tạ Ngự Trần: "Ta cảm thụ cùng em. "

Lôi kiếp chỉ nhằm vào người độ kiếp, chỉ cần người bên ngoài không nhúng tay vào sẽ không chịu ảnh hưởng. Yến Tuyết Không thấy hắn hữu ý bồi bạn sau đó căn dặn vài câu, lại không đuổi hắn rời đi.

Không lâu sau, kiếp vân tích trữ xong sức mạnh, mạnh mẽ đánh xuống.

Lôi đình tím sẫm hiện ra kim quang đánh xuống trên người, Yến Tuyết Không đã làm xong chuẩn bị sẽ chịu cảm giác rất đau, nhưng mà, ngoài ý muốn, một chút cũng không đau tựa như ngâm mình ở trong nước ấm, cả người linh lực đang nhanh chóng lột xác, bảo vật dung hợp cũng đang tăng nhanh.

Y ngây ngẩn, có chút kỳ quái, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Ngự Trần.

Tạ Ngự Trần đứng ở bên cạnh y, thần sắc bình tĩnh, không có chút rung động nào.

Không đúng.

Yến Tuyết Không nhíu mày, bỗng nhiên bắt được tay Tạ Ngự Trần. Chỉ một thoáng, cảm giác đau đớn che ngợp bầu trời truyền tới, phảng phất đưa thân vào lôi hải kh.ủng bố, không chỉ là đau ở thân thể, ngay cả thần hồn cũng bị đánh tựa như tạo thành vô số mảnh vỡ.

Y trợn to hai con mắt, thở một hơi.

Tạ Ngự Trần lập tức lui một bước.

Hai người tách ra, tâm ý đau đớn trong khoảnh khắc biến mất.

Yến Tuyết Không vừa vội vừa tức mang theo đau lòng: "Huynh đang làm gì? Mau dừng lại!"

Tạ Ngự Trần hời hợt nói: "Không có chuyện gì. "

Làm sao có khả năng không có chuyện gì?

Yến Tuyết Không lập tức liền đoán được, Tạ Ngự Trần không có giúp y độ kiếp, nhưng đối phương dùng một loại phương thức khác, giúp y gánh chịu sức mạnh hủy diệt của lôi kiếp.

Cứ như vậy, y cũng sẽ không phải chịu lôi kiếp thương tổn, còn hưởng được tất cả chỗ tốt đem linh lực chuyển hóa thành lực lượg thần.

"Yến Yến, ta thật sự không có chuyện gì, lôi kiếp không thể gây thương tổn được ta. "

"Huynh sợ ta đau, lẽ nào ta có thể trơ mắt nhìn huynh vì ta chịu đựng những cảm giác này sao?"

Yến Tuyết Không đến gần, mặt không chút thay đổi nói: "Chớ tránh, đứng lại. "

Tạ Ngự Trần dừng chân lại, thấp giọng dỗ dành nói: "Đừng nóng giận. "

Yến Tuyết Không đưa tay ôm lấy hắn, tùy ý để đau đớn bao phủ toàn thân, lạnh nhạt nói: "Huynh dám đẩy ta ra, sau này cũng đừng mong muốn ôm ta. "

Tạ Ngự Trần: "..."

Lôi đình không ngừng đánh xuống, bên trong kiếp vân hai người lẳng lặng mà ôm nhau, dù cho thiên địa hủy diệt, cũng không dao động được an bình trong thời khắc này.

Tạ Ngự Trần nhìn thiếu niên trong lòng, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Yến Yến, sau khi trở về hôn một cái, có được không ?"

Yến Tuyết Không cự tuyệt nói: "Không được, năm năm sau lại nói. "

Năm năm?

Làm sao có khả năng!

Tạ Ngự Trần nháy mắt trầm mặc một cách quỷ dị, hôn lên môi của y, thương lượng nói: "Nửa năm, đủ chuẩn bị đám cưới. "

Yến Tuyết Không cắn hắn một cái, lắc đầu nói: "Huynh cũng không nghe lời của ta, ta mới không muốn sớm kết hôn như vậy. Phụ mẫu cũng sẽ không đồng ý, còn có ông ngoại bà ngoại..."

Hai người bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dần dần quên đi thời gian.

Một tia chớp cuối cùng hạ xuống, kiếp vân lặng yên tản đi, diễm dương lơ lửng giữa trời cao, hư ảnh long phượng bay lượn, kim quang chiếu rọi mười triệu dặm.

Thời khắc này, mọi người ở khắp nơi trong Cửu châu đều thấy được dị tượng trên không trung, không hẹn mà cùng dừng lại động tác trong tay, ngơ ngác ngửa mặt nhìn bầu trời, kìm lòng không đặng cúi người thi bái.

Hoá Sinh lão tổ lẩm bẩm nói: "Thành công. "

Tất Ách La khó có thể tin: "Y thành thần?"

Yến Văn Hựu nhìn mà cúi đầu, ánh sáng kia quá chói mắt đâm vào trong ánh mắt đau đớn của hắn.

Kim quang chiếu rọi xuống làm cho đỉnh lớn màu đen từ từ thu nhỏ, hoá sinh lão tổ bị chặn lại cổ họng giống như cái xác di động, hét lên: "Ngươi không thể giết ta! Ta còn chưa thấy chủ nhân -- "

"Thần Tu La ngã xuống từ lâu, hắn sẽ không trở về. "

Yến Tuyết Không vung tay áo đảo qua khiến cho tiếng la Hoá Sinh lão tổ im bặt đi, bóng người như sương phập phù đột nhiên tiêu tán thành điểm điểm ánh sáng rực rỡ, tan vào trong hoá sinh đỉnh.

Sau một khắc, trên Hóa Sinh đỉnh xuất hiện vô số vết rách, "Ầm" một tiếng, dập tắt không dấu vết.

Bọt nước trào ra chịu sự dẫn dắt mà quanh quẩn ở đầu ngón tay Yến Tuyết Không, chảy về phía Vong Xuyên.

Cùng lúc đó, áo bào đen lão nhân cùng Tất Ách La bưng cuống họng ngã trên mặt đất, bọn họ từng mượn Hoá Sinh trì thoát khỏi luân hồi. Bây giờ lực lượng luân hồi quy về hoàn chỉnh, bọn họ cũng đến đường cùng.

"Tại sao, tại sao ta không thể thành thần!" Tất Ách La không cam lòng, theo bản năng mà kéo Yến Văn Hựu bên cạnh lại.

"... Sư phụ, chúng ta thua." Yến Văn Hựu nhìn hắn, đưa tay khép lại hai mắt của hắn rồi nhìn hắn dưới ánh mặt trời hóa thành than tro. Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung.

Yến Uyên xoay người, thần sắc phức tạp: "Ngươi hối hận rồi sao?"

Yến Văn Hựu nở nụ cười: "Ta không hối hận những gì ta đã lựa chọn, ta chỉ là tiếc nuối. "

Yến Tuyết Không đáp xuống đất, nhẹ giọng hỏi: "Tiếc nuối cái gì?"

Yến Văn Hựu há miệng, không lên tiếng.

Nếu mười hai năm trước, hắn không có thả Tất Ách La ra, không có ra tay với tiểu đường đệ, hắn bây giờ, sẽ là bộ dáng gì?

Nhưng việc đã đến nước này, mọi thứ đều không có ý nghĩa.

Yến Văn Hựu nói: "Ngươi giết ta đi. "

Hoa Nguyệt Lung liếc nhìn Yến Uyên trầm mặc không lên tiếng, nói: "Yến Yến, để hắn vào luân hồi đi."

Nuôi không dạy, cũng là một nửa phụ mẫu. Yến Văn Hựu rơi xuống kết cục hôm nay, nàng trong lòng biết Yến Uyên vẫn ghi nhớ đến huynh trưởng, trong lòng nàng cũng không hơn gì.

Mà vào luân hồi, chí ít còn có kiếp sau, so với hồn phi phách tán, tốt xấu gì cũng để lại một con đường sống. Xem như cũng là nể tình Hồng Vương đã chết.

Yến Tuyết Không gật gật đầu, phất tay, Yến Văn Hựu hóa thành lưu quang bay về luân hồi đài.

Bụi trần qua đi.

Yến Uyên phái người dọn dẹp chiến trường, thông báo cho Minh châu bên kia thu binh, Hoa Nguyệt Lung xử lý việc vặt khác. Những người khác hai mặt nhìn nhau, đều vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi dò.

Ân Chấp: "Thái tử điện hạ, ngươi thật sự thành thần?"

Phượng Nhiễm: "Điện hạ, ngươi sau này lưu lại nhân gian, hay là đi thiên thượng thiên?"

Thanh Khung đạo chủ: "Dù sao các ngươi kết hôn cũng nên tổ chức ở hoàng đô?"

Ân Phỉ Thạch: "Tiểu thái tử, nếu ta nói, thừa dịp tuổi còn nhỏ khắp nơi chơi một chút, thành cái gì... A a a! Lại đánh ta!"

Tạ Ngự Trần lạnh nhạt quét mắt, mọi người câm miệng, cùng nhau lui một bước.

Yến Tuyết Không không nhịn được cười: "Thành thần, lưu ở nhân gian, kết hôn còn sớm. Còn có rất nhiều chuyện muốn làm, ta cùng Ngự Trần ca ca đi một chuyến đến biên giới tứ hải. "

Còn có vấn đề thần mộ, muốn nhanh chóng giải quyết, sửa chữa quy tắc, cũng phải đăng lên nhật báo.

Tuy rằng giải quyết Tu La tộc, tai kiếp nhân gian đã lắng lại, nhưng Yến Tuyết Không vẫn không có thời gian rảnh rỗi..

Hoa Nguyệt Lung xoay người cười nói: "Vừa vặn sắp tới sinh nhật của con rồi. Con cũng nên dẫn ông ngoại và bà ngoại con về để mọi người cùng nhau tụ tập lại một chỗ."

Ân Chấp chờ mong nói: "Có phải là có cơ hội nếm thử rượu ngon của Thiên Thượng Thiên hay không?"

Tạ Ngự Trần giương mắt nói: "Lúc kết hôn Thiên Thượng Thiên sẽ mở cửa đón đãi khách quý, đại thiết yến tịch"

Ân Chấp đáng thẹn động tâm.

Phượng Nhiễm một lời nói toạc ra: "Thiên Tôn, ngài đây là muốn chúng ta giúp ngài bức hôn!"

Tạ Ngự Trần không có phủ nhận.

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Sắc trời dần buông xuống ánh chiều tà, các đại tông môn tự đi xử lý chuyện của mình, Yến Tuyết Không nắm tay Tạ Ngự Trần, đón lấy ánh hào quang, bước chậm đi giữa núi rừng: "Ngự Trần ca ca, đừng nóng vội, chúng ta còn thời gian rất dài, huynh có cái gì muốn làm không?"

"Kết hôn. "

"..."

Yến Tuyết Không bị chọc cười, ôm cổ của hắn: "Ngoại trừ cái này?"

Tạ Ngự Trần nghiêm túc nói: "Động phòng. "

Yến Tuyết Không bên tai ửng hồng: "Còn gì nữa không?"

Tạ Ngự Trần mỉm cười, nghiêng người hôn y, nói: "Tương lai năm tháng sau này, ta muốn mỗi một chuyện đều cùng làm với em, cùng bên cạnh em."

Hoàn Chính Văn