Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 108: Ngoại Truyện 2



Bằng không hai chúng ta thời gian hôn cũng không có.

Yêu ma quỷ quái trong vực sâu vô tận lấy ác niệm cùng với sát khí làm thức ăn, trên một mức trình độ nào đó thì đang duy trì cân bằng trong thiên địa, không thể hoàn toàn bị xóa bỏ.

Long thần trơ mắt nhìn Tạ Ngự Trần nâng kiếm xuống, hời hợt vung mấy chiêu kiếm, kinh ngạc nói: "Thiên Tôn, phía dưới thật giống như không có động tĩnh!"

Tạ Ngự Trần: "Ừm. "

Phượng Nhiên đến gần, ló đầu liếc nhìn chỉ thấy ở phía dưới vực sâu vô tận một mảnh trống rỗng, yêu ma quỷ quái lúc trước đã không còn thấy tâm hơi.

Yến Tuyết Không giải thích: "Ông ngoại, Ngự Trần ca ca diệt một nhóm mạnh mẽ nhất. Còn một đám dư lại nếu như chạy ra ngoài tiếp nữa thì phải cần tháng năm dài đằng đẵng. Là chém giết thêm một nhóm nữa cũng không phải là chuyện gì to tát.”

Long thần: "..."

Không là chuyện gì to tát?

Long thần cũng biết thần cảnh mạnh đến cỡ nào nhưng mà không khỏi chấn kinh.

Phượng Nhiên liếc mắt nhìn ông, hỏi: "Đã như vậy, có phương pháp tu bổ trụ trời hay không?”

Tạ Ngự Trần nói: "Thiên phạt Phượng tộc được kết thúc từ Yến Yến, Long tộc cũng thế. "

Phượng Nhiên nghi ngờ nói: "Vì sao là Yến Yến? Ngươi chấp chưởng thiên mệnh, tất cả không phải đều từ ngươi nói mới tính hay sao?"

"Ta ở bên trong quy tắc còn Yến Yến thì không. " Tạ Ngự Trần bình thản nói một câu, cũng không quản Long thần cùng Phượng Nhiên có nghe hiểu hay không, đi tới dắt tay Yến Tuyết Không .

Yến Tuyết Không đang quan sát trụ trời.

Trụ trời có bốn cái phân chia tứ hải, bọn nó nhìn từ ngoài thì hoàn chỉnh, nhưng mà bên trong tựa như rỗng ruột thiếu mất sức mạnh chống đỡ. Vì vậy, cách mỗi trăm năm, Long tộc nhất định phải lấy thân bổ khuyết.

Bằng không, trụ trời sẽ sụp đổ.

Ngược lại, chỉ cần tìm được đồ vật có cội nguồn sức mạnh có thể tu bổ trụ trời. Và cũng không hề cần Long tộc hiến tế bản thân.

Thế gian có vật như vậy sao?

Có.

Yến Tuyết Không lập tức liền nghĩ đến bên trong thần mộ, thi cốt cùng thần cách các thần.

Theo như hư ảnh thiên đạo đã từng nói, sau khi y thành thần thì có thể đem hủy diệt nó, vậy cũng có thể đem nó tu bổ trụ trời được không?

Trên lý thuyết mà nói, hẳn là có thể.

Tạ Ngự Trần nặn nặn tay y, kêu: "Yến Yến, làm sao vậy?"

"Ta đang nghĩ, dùng thần cách tu bổ trụ trời. "

Yến Tuyết Không đem ý nghĩ vừa nghĩ nói ra, chậm rãi nói: "Các thần ngã xuống, thần cách chưa diệt, cho nên khiến hài cốt bất hủ rồi sinh ra quái vật bất tử bất diệt. Nếu dùng loại sức mạnh không ngừng sinh ra để chống đỡ tứ phương trụ trời, cũng có thể nhất cử lưỡng tiện. Vừa có thể dọn dẹp Thần Mộ vừa có thể tu bổ lại trụ trời, thả tự do cho Long tộc.”

Phượng Nhiên: "Thần cách? Thần mộ?"

Long thần: *Việc này có thể nói chuyện ở trước mặt của chúng ta sao?”

Hai người bọn họ sống cũng được khá lâu, cũng có thể lý giải một ít bí ẩn Nhưng dù sao cũng chưa đến cảnh giới của thần, nên cũng có cái hiểu có cái không hiểu rõ ràng đầy đủ. Bỗng nhiên, nghe được loại chuyện này không khỏi kinh hãi, sợ bị thiên đạo trừng phạt.

Yến Tuyết Không nhìn bọn họ nở nụ cười, ngửa đầu gọi: "Tiểu Thiên, ngươi ở đâu?"

"Ta ở khắp mọi nơi!"

Hư ảnh thiên đạo bỗng nhiên xuất hiện, sau đó xoay vòng quanh người của y, sầu lo lên tiếng: “Tiểu Tuyết Hoa, lời ngươi nói vừa nãy ta cũng đã nghe thấy được, phương pháp này cũng thiệt thòi cho người. Thần cách có thể kế thừa và cũng có khả năng tạo ra thần, nhỡ đâu sau này có người trong lòng mang ý đồ xấu, lợi dụng thứ đồ chơi này khuấy động đại loạn trong thiên địa thì phải làm sao bây giờ? Quá nguy hiểm, theo ta thấy thì vẫn nên hủy diệt.”

Yến Tuyết Không nghiêng đầu: "Ngự Trần ca ca, huynh cảm thấy thế nào?"

Hư ảnh thiên đạo hừ nhẹ: "Hắn khẳng định nghe lời ngươi!"

Tạ Ngự Trần quét mắt nhìn nó một chút, thấy hư ảnh hơi dừng lại, không chút dấu vết trốn đến Yến Tuyết Không, mới nói: "Phá huỷ cái cũ không hẳn sẽ không sinh ra cũ mới, luân hồi ở thiên địa nếu kiếp nạn đến thì sẽ bị đáp lại. "

Yến Tuyết Không gật đầu: "Vẫn là Ngự Trần ca ca hiểu ta. Bây giờ có chúng ta nhìn sẽ không xảy ra chuyện, coi như sau này không có chúng ta, cũng còn thật nhiều người đồng ý bảo vệ thế giới này. "

Hư ảnh thiên đạo rầm rì: "Hai ngươi đi đi!"

Đạo lý này nó so với ai đều hiểu hơn hết.

Nhưng nó nhát gan, chỉ lo một ngày nào đó hai người này bỏ gánh không làm, bỏ lại nó thảm hại đối mặt một đống hung tàn ngoạn ý.

Yến Tuyết Không tựa hồ rõ ràng ý nghĩ của nó, đưa tay ở trên hư ảnh vỗ xuống, cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ sửa chữa quy tắc, đem mầm hoạ thần cách tiêu trừ. Vấn đề thời đại này sẽ ở thời đại này giải quyết, không để lại cho hậu nhân phiền phức. "

Lúc này ảnh thiên đạo mới thỏa mãn.

Nếu có tai kiếp thì cũng sẽ gặp nhân quả báo ứng đáp lại, Đó cũng là chuyện của ngàn năm, vạn năm sau. Đến thời điểm đó, nói không chừng nó đã có đời tiếp theo, nó sẽ giải quyết vấn đề ở thời điểm này còn mặt sau thì cứ để cho đời tiếp theo của nó giải quyết thôi.

"Vậy các ngươi lúc nào thì đi?”

"Ta sẽ đi ngay bây giờ. "

Yến Tuyết Không là người hành động cực kỳ dứt khoát nhanh chóng, đã nói liền làm, còn không quên căn dặn Long thần cùng Phượng Nhiên: "Ông ngoại, bà ngoại, bên này giao cho chúng ta, các ngươi đi giúp p phụ hoàng và mẫu hậu đi. "

Long thần vội hỏi: “Sắp tới sinh nhật con rồi, đi khi nào thì trở về?”

Yến Tuyết Không nói: “Ta sẽ trở về trước sinh nhật.”

Thời đại viễn cổ, thần mộ là thần giới do Sáng Thế Thần mở ra. Trọng yếu nhất chính là thái cổ thần cung đứng lặng lẽ sừng sững ở đó, trong thời đại chiến các thần cũng không có thể nào đem cái giới này đánh cho nát, chứng minh được nó kiên cố đến cỡ nào.

Dù sao ở đại chiến hai tộc Long Phượng thời thượng cổ, trực tiếp đánh nát thiên đình.

“Trong ấn tượng của ta ở đời trước, thần giới là một trong những nơi đẹp nhất trong thiên địa. Đáng tiếc, một trận đại chiến biến thần giới đẹp như vậy thành một phần mộ. Nếu như thần Sáng Thế vẫn còn tại thế thì chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Hư ảnh thiên đạo dự định cùng hai người bọn họ tiến vào bên trong thần mộ, lúc đi cùng Yến Tuyết Không thì lại nói qua về chuyện cũ trong quá khứ.

Yến Tuyết Không hiếu kỳ nói: "Ngự Trần ca ca, huynh tức giận sao?"

Tạ Ngự Trần thẳng thắn nói: "Không có cảm giác. "

Hư ảnh thiên đạo giải thích: “Thiên Tôn chỉ là một tia linh phách chuyển thế của Thần Sáng Thế, hai người bạn họ tuyệt nhiên là hai người khác nhau. Do suy nghĩ của thanh kiếm kia… ôi.”

Nó đang nói giữa chừng thì chợt nhớ ra cái gì đó nhưng chưa kịp nuốt lại, Thái Thương đã từ phía dưới đâm lên.

Yến Tuyết Không lại hỏi: "Tại sao Cửu Thiên Thánh Liên Quyết  có thể mở ra thần mộ?"

“Bên trong các thần, có một vị Yêu Thần bản thể của nàng là thánh liên. Năm đó nàng là vị thần cuối cùng ngã xuống và cũng là người phong ấn thần mộ, cho nên đời sau của nàng trở thành người thủ mộ. Nhưng phải thông qua công pháp, định ra vị trí của thần mộ mới có thể mở ra được. Tuy nhiên, đã đến cảnh giới của thần, tùy ý đi lại trong không gian nên cũng không cần công pháp mở ra.”

Nói đến đây, hư ảnh thiên đạo dừng một chút: “Hơn nữa hiện tại phần mộ đều là do Thiên Tôn phong ấn. Cửu Thiên Thánh Liên Quyết không hẳn trực tiếp đi vào thần mộ.”

Yến Tuyết Không nhớ tới cái gì, như có điều suy nghĩ nói: "Yêu thần có huynh muội tỷ đệ hay không?"

Tạ Ngự Trần vừa nghe liền biết y muốn hỏi cái gì, trả lời: "Nàng có một muội muội bản thể là Mặc Liên, có cùng đồng căn đồng nguyên với nàng, hoá hình chậm một bước, không lên thần vị, sau đó, tới quản lý yêu tộc. Mà đời sau của nàng giấu ở nhân gian kết hợp cùng người dần dần huyết thống bị pha loãng, cho tới bây giờ cũng không khác gì người phàm.”

Yến Tuyết Không chợt nói: "Chẳng trách. "

Mười hai năm trước, ở Vạn Yêu cốc tại Nghiêu châu, Yến Tuyết Không còn từng buồn bực vì sao yêu tộc Mặc Liên lại cùng thánh liên tương sinh tương khắc, rõ ràng người nhà họ Diệp là nhân loại, không phải yêu tộc.

Đang khi nói chuyện, Tạ Ngự Trần nắm tay y, chớp mắt đã tới lối ngoài thần mộ.

Một mảnh không gian đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, yên tĩnh cực điểm mang theo chút quỷ dị âm u,

Lúc y còn bốn tuổi cũng đã từng đi qua nơi này.

Khi đó vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, nhưng giờ khắc này nhìn lại thì không còn nửa điểm hoảng sợ nào.

Yến Tuyết Không hơi suy nghĩ, Thái Thương quét ngang qua mỗi bước đi tới, đại địa dưới chân đột nhiên chấn động, cửa lớn cũ kỹ cao vót từ dưới đất chui lên, một bộ xương khô hình binh lính vung cánh tay đi đến.

“Ui! Mỗi lần đều dọa ta một lần!” Hư ảnh thiên đạo trốn phía sau.

Không chờ Tạ Ngự Trần ra tay, Yến Tuyết Không nhẹ nhàng nhảy lên cầm kiếm vọt tới, một chiêu kiếm đánh nát tan. Y chân sau bước liên tục, tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy cốt binh thứ hai người thứ ba xuất hiện.

"Những thủ vệ này thực lực không mạnh, nhưng số lượng rất nhiều. Trong cuộc chiến của các vị Thần, kẻ chết cũng không phải chỉ có thần. Mà còn có các bộ tộc, thuộc hạ ở cùng bọn họ trên thần giới.”

Hư ảnh thiên đạo một bên trốn phía sau hai người bọn họ, một bên còn tri kỷ giải thích lại không quên cổ vũ: “Cố lên.”

Yến Tuyết Không một chiêu kiếm đánh xuống, kiếm khí mang theo ngọn lửa màu vàng, ở trước đại môn chém ra một mảnh trống rỗng làm khu an toàn, mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, nháy mắt một cái.

Tạ Ngự Trần cũng nhớ tới cảnh tượng lúc y lần đầu tiên tới nơi này.

"Khi đó, em ngay cả kiếm cũng không cầm được."

"Nhưng ta một chút cũng không sợ, bởi vì huynh cứng miệng mềm lòng, đều sẽ giúp ta. "

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Hư ảnh thiên đạo mắt không thấy: "Các ngươi đủ rồi!"

Tiến vào cửa lớn đập vào mắt là một toà cung điện rách nát, núi hoang vu, dòng sông bẩn thỉu, tùy ý liếc mắt là có thể thấy được hài cốt. Yến Tuyết Không nhìn một vòng, xem ra nơi này cũng giống như di tích thiên đình, nhưng nơi này rộng lớn hơn vì bốn phương tám hướng đều không nhìn thấy bờ bên kia.

Yến Tuyết Không: "Thật yên tỉnh. "

Hư ảnh thiên đạo lên tiếng: “Mới đây không lâu Thiên Tôn có tới nơi này một chuyến, những thứ đồ kia tuy là có thể mượn thần cách thức tỉnh, nhưng cũng không nhanh như vậy. Được rồi, Tiểu Tuyết Hoa, ngươi có thể nhìn thấy thần cách không? Nếu như ta nhớ không nhầm, thì thời viễn cổ có tổng cộng bốn mươi chín vị thần, phân vị bảy Chủ thần cùng bốn mươi hai phó thần cách. Sau khi các thần ngã xuống, phó thần cách đều tiêu tan, sức mạnh của chủ thần quá lớn nên cho đến ngày nay số lượng thần cách chỉ còn lại bảy cái.

Yến Tuyết Không tìm khu đất trống, giương mắt đảo qua, trong con ngươi ánh vàng càng ngày càng đậm. Tại đây, mọi nơi một khi kim đồng quét qua thì bất kỳ bí ẩn gì cũng không che giấu được trong mắt của y.

Lập tức, y bỗng nhiên ngẩn ra.

Tạ Ngự Trần đưa tay khoác lên trên vai y, hỏi: "Yến Yến, em nhìn thấy gì?"

Yến Tuyết Không nói: "Những vì sao. “

Vừa nói, y giơ tay nắm chặt hư không, chỉ một thoáng, Tạ Ngự Trần cũng nhìn thấy vô số ngôi sao rơi xuống, dường như mưa sao sa từ dưới nổi lên.

Xung quanh cảnh tượng biến ảo, hình ảnh thần giới từ thời xa xưa hiện ra.

Biển mây cuộn trào, thanh trời nối dài qua dải ngân hà, gió thoảng qua linh tuyền dựa vào vách cung điện hoa mỹ.

Các thần tụ hội dự tiệc, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, nam mỗi người dung mạo anh tuấn, nữ mỗi người khuôn mặt xinh đẹp. Nhìn ra tựa như huynh đệ tỷ muội, tấu khúc hoà nhạc, bầu không khí cảm tình rất tốt.

Chí ít, ở người đứng nhìn, xem ra là như vậy.

Hư ảnh thiên đạo lên tiếng: “Thời gian viễn cổ, tâm tính của các thần đều rất đơn thuần, tất cả đều do trời đất sinh ra, sinh linh thực vật hoá hình đều không có dị tâm. Từ khi có bộ tộc mới sinh ra tư tâm, vì tranh sức mạnh nên mới càng đi càng xa.”

Yến Tuyết Không ý vị thâm trường nói: "Lẽ nào trong này không có người gây xích mích trước sau?”

Thiên đạo: "Khụ khụ khụ. "

Cuộc chiến của các chư vị Thần, nó đời trước xác thực nhúng tay.

Thái sơ thiên địa mở, quy tắc chưa diễn biến hoàn toàn, cần người hỗ trợ nên thiên đạo ban tặng thần cách, khiến các thần sinh ra. Nhưng sau đó sức mạnh của chư thần càng ngày càng mạnh, thiên đạo khó có thể trấn áp, vì vậy dấy lên nội chiến.

Mục đích của thiên đạo là làm suy yếu sức mạnh của các chư thần, cũng không nghĩ tới trận đại chiến này đem thần giới đánh thành thần mộ, còn để lại mầm họa khó có thể giải quyết.

Đợi đến khi nó vất vả bài bố xong kế hoạch, âm mưu khống chế Tạ Ngự Trần, ai ngờ bị giết ngược

Lắp một cái hố khác bằng cách đào thêm một cái hố nữa bỏ vào, ai ngờ lấp đến mức đem chính mình chôn xuống dưới luôn.

Hư ảnh thiên đạo bây giờ ngẫm lại, mình đời trước sao thích dằn vặt chính mình dữ vậy? Thuận theo tự nhiên, làm một con cá mặn ướp muối không tốt sao?

Nhìn nó hiện tại, hai tay đấm ở hai bên trái phải, bao vui vẻ.

Thiên đạo hắng giọng một cái: “Những chuyện đã qua không có liên hệ gì với ta, khỏi phải nói với ta.”

Yến Tuyết Không theo quỹ tích những vì sao rơi xuống, tìm được thần cách tứ tán, bên trong có phần xương sọ, có phần ở ngực, có phần cánh tay, mỗi khi nhặt lên một cái thì có một mảnh hài cốt tan rã.

Tạ Ngự Trần theo, kỳ quái chính là chỉ cần hắn nỗ lực đụng vào thần cách, thần cách sẽ như sóng nước xuyên qua ở trong tay hắn.

"Đây chính là sức mạnh quy tắc sao?" Yến Tuyết Không đánh giá Tạ Ngự Trần, nói: "Lúc ở Linh châu ta thấy bên trong của mỗi người đều có dây quấn quanh, Ngự Trần ca ca, trên người huynh dây trói nhiều nhất, chỉ có trong người mẫu hậu ta không có. "

Tạ Ngự Trần cũng không gạt y, nói: "Yến Yến, mẫu thân em không phải người của thế giới này. "

"Mẫu hậu ta? Thì ra là như vậy, nàng là biến số. "

Yến Tuyết Không khẽ ồ lên một tiếng, tựa như cười mà không phải cười: "Huynh đã sớm biết, vậy sao huynh không chọn mẫu hậu ta? Lẽ nào huynh cảm thấy tiểu hài tử dễ lừa hơn, một mực chờ đợi ta sinh ra?"

Tạ Ngự Trần dừng một chút, làm thủ thế, nói: "Ta nhận sai, không lôi chuyện cũ, được không?"

Hắn hiếm thấy lúng túng như thế, Yến Tuyết Không không nhịn được cười: "Không được, món nợ này ta phải đòi cả đời. "

Tạ Ngự Trần nói: "Được, đòi mười đời cũng không thành vấn đề. "

"Ý kiến hay, vậy chúng ta cần phải đời đời kiếp kiếp đều phải dây dưa. " Yến Tuyết Không cười ra tiếng, tiến sát vào ở trên mặt hắn hôn một cái, nói: "Chuyện liên quan đến mẫu hậu của ta, khi trở về cũng đừng nói với nàng. Nàng hiện tại sống rất vui vẻ, đừng vì cái này mà gây ra nhiều chuyện.”

Tạ Ngự Trần sờ sờ tóc bạc y, ánh mắt nhu hòa: "Được. "

Hư ảnh thiên đạo uể oải: "Một ngày nào đó ta sẽ bị hai người các ngươi phát thức ăn cho chó vì nó mà chết! Tiểu Tuyết Hoa, Thiên Tôn sau khi thành thần cái gì cũng không quản, ngươi cũng không thể học hắn lười biếng. Sau tu bổ trụ trời còn phải lập lại thiên đình, xây dựng lại thần giới, sửa chữa quy tắc, còn có..."

Yến Tuyết Không nghe nó nói nửa ngày cũng không dừng, cuối cùng cũng coi như rõ ràng Tạ Ngự Trần tại sao không muốn quản chuyện, cái này cần phải bận rộn bao nhiêu năm?

Thêm vào Đại Yến thần triều, nhân gian Cửu châu, hai tộc long phượng, quả thực muốn y vạn năm không rảnh tay.

Không được không được.

Yến Tuyết Không lập tức quay đầu, nghiêm túc nói: "Ngự Trần ca ca, ta đây đến phê bình huynh làm sao lại lười biếng vậy được? Huynh phải theo ta cùng làm việc, bằng không hai chúng ta thời gian hôn cũng không có. "

Tạ Ngự Trần: "..."

Hắn còn dự định mang Yến Yến đi du sơn ngoạn thủy, làm sao có thêm nhiều chuyện phiền phức như vậy ập tới?

Hư ảnh thiên đạo: Kế hoạch đại thành.