Thiên phú tốt thì thôi, tại sao lôi kiếp cũng không nhắm đến ngươi? Ngươi là con riêng Nguyên thần Thiên Tôn sao?
Tiểu hài tử này thật sự rất tà môn!
Cốc Hoa Tử nhìn chằm chằm bé con không thể tưởng tượng nổi, ông chỉ mới vừa gặp đứa nhỏ tóc bạc mắt kim đồng này, Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lời nói ra khỏi miệng lại bất đồng với độ tuổi, Ông còn tưởng yêu tộc Nghiêu châu chạy tới đây đùa giỡn chính mình một phen.
Ai biết chỉ trong thời gian chớp mắt, kính chiếu yêu linh khí hàng cực phẩm mà ông đã luyện chế ra sẽ bị phản phệ nổ tung.
Tình huống này vẫn là lần đầu tiên đụng phải, chẳng lẽ là những vị lão tổ cấp bậc đại tông yêu ở bên trong Vạn Yêu Cốc chạy đến đây?
“Tiền bối, điện…tiểu công tử, tiểu công tử nhà ta tuổi còn rất nhỏ, kính mong ngài đừng nên đem ra thêm những đồ vật nguy hiểm nào, bằng không chớ trách vãn bối bất kính.” Diệp Hoan Hoan biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc, tư thế tiến lên phía trước, nếu như ông ta không đáp ứng liền có thể sẵn sàng bắt trói người.
Cốc Hoa Tử hỏi: “Tuổi còn nhỏ? Y năm nay bao nhiêu tuổi?”
Diệp Hoan Hoan đáp: “Tiểu công tử nhà ta chỉ mới có bốn tuổi.”
"..."
Cốc Hoa Tử dường như có chút không tin, ông dời tầm mắt nhìn sang hướng bé con, biểu tình nhìn cảnh giác: “Ngươi không phải là những đại yêu kia của Nghiêu Châu giả trang chứ?”
Yến Tuyết Không lắc đầu: "Yến Yến còn chưa từng đi đến Nghiêu châu. "
Cốc Hoa Tử sợ ngây người, cầm lấy cuốn tranh trên tay, nói: “Cái này, là do đích thân ta tự tay vẽ, ngươi còn chưa có lật qua, ngay cả còn không hiểu luyện khí thì làm sao có thể biết một cách tỉ mỉ như vậy?”
Yến Tuyết Không rất tự nhiên mà trả lời: “Ta thấy được.”
Cốc Hoa Tử chưa bao giờ từng thấy một đứa trẻ nào kỳ quái như vậy, nói là nhân loại, nhưng lại có một mái tóc bạc tựa ánh trăng sáng, và đôi con ngươi màu vàng óng nhạc tựa vầng trời. Nhìn như thiên chân vô tà rồi lại như mơ hồ lộ ra cảm giác thần diệu khó lường.
"Nhìn thấy? Ngươi lật cũng không lật!"
“Đồ dùng có quy luật, vật có linh. Tiền bối người không nhìn thấy sao?”
Trên mặt bé con lộ ra vẻ hiếu kỳ một cách thuần túy, Cốc Hoa Tử thân hình hơi chững lại, nhất thời không biết nói gì, hai mắt mở to đến nửa ngày sau ông mới mở miệng ý tứ có chút sâu xa: “Cứ tưởng rằng trên đời này chỉ có một thái âm thánh nữ Thượng Quan Mộng Âm, lại không nghĩ tới trên đời này vẫn còn có một thiên tài luyện khí chưa từng thấy ở tại đây.”
Mọi người có mặt tại đây nghe vậy, phản ứng lại không giống nhau.
Trình Lưu cùng Tiết Tồn Ý biểu tình khá là ngạc nhiên, Vân Thường thì khịt mũi xem thường, huynh muội Diệp gia trái lại vô cùng bình tĩnh. Còn Tạ Ngự Trần thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Yến Tuyết Không không xem chuyện này làm việc gì to tát, thanh âm mềm mại ngây thơ hỏi: “Tiền bối, ngài có thể luyện chế ra một lò luyện đan dược không?”
“Đương nhiên.” Cốc Hoa Tử Lúc này sống lưng thẳng tắp ưỡn ngực, ông ta trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng: “Các ngươi muốn tìm ta để luyện chế riêng một lò luyện đan? Lời này nói ra là nói thật, nếu là người khác ta sẽ không làm. Nhưng nếu là thằng nhóc này có thể phụ một tay giúp ta làm việc thì ta sẽ nhận.”
“Việc này không thể, điện.. tiểu công tử nhà chúng ta thân thể cao quý làm sao có thể phụ giúp tiền bối ngài làm việc nặng được?” Tiết Tồn Ý vội vàng lên tiếng: “Là tiểu bối cần lò luyện đan. Nếu tiền bối cần người phụ giúp một tay thì tiểu bối sẵn lòng xuất lực.”
Vân Thường trực tiếp cả giận nói: “Cái gì mà đứng thứ hai trong bảng luyện khí chứ? Ông ta nhìn thấy y ăn mặc không tầm thường, xuất thân tất nhiên bấc phàm tuổi còn nhỏ nên dễ bị lừa.”
Cốc Hoa Tử không thèm để ý tới hai đứa tiểu ngốc này.
Trình Lưu nở nụ cười, lên tiếng giải thích: "Cốc Hoa tử tiền bối chính là gặp vị tiểu công tử này có Thiên Phú trên con đường luyện khí, có lòng muốn bồi dưỡng cùng thử thách y. Những năm này, tiền bói đi khắp nơi ở các châu cũng là vì có lẽ tâm tư muốn tìm đồ đệ cho mình.”
Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Ông ta không có tư cách này.”
"..."
Đánh vào mặt mũi cỡ này, Trình Lưu cũng không biết phải giảng hòa làm sao, đứng thứ hai trên bảng luyện khí không có đủ tư cách thì ai mới có đủ tư cách?
Bất luận tu vi của hắn như thế nào nhưng chí ít trên con đường luyện khí ngoại trừ đại trưởng lão của Cố Thánh Tông ra thì cũng chỉ có Cốc Hoa Tử đủ quyền uy. Nam châu có bao nhiêu người dập đầu cúi bái muốn bái sư ông ta làm sư mà cũng không thấy ông ta thu.
Nhưng mà, ánh mắt Trình Lưu hơi thay đổi, rơi xuống trên người bé con Trong lòng có chút nghi hoặc không thôi. Cốc Hoa Tử không để ý chuyện bên ngoài nhưng nàng thì có linh thông một chút tin tức, biết được không ít chuyện.
Với ngoại hình đặc biệt nổi bật như vậy, cùng độ tuổi này.. liệu có phải là vì điện hạ kia không?
“Bảo ta không đủ tư cách? Được, được ngày hôm nay ta sẽ cho đám nhóc các ngươi mở mang tầm mắt.” Cốc Hoa Tử tức giận không nhỏ, nhất thời ôm lấy bé con nhấc lên, cấp tốc chạy vào trong phòng luyện khí được Bảo Hoa Các chuẩn bị sẵn.
Mọi người nhất thời cuống cuồng vội vàng chạy đuổi theo tới phòng luyện khí, vừa bước tới để trông thấy mọi vật trong phòng trôi nổi trên không. Cốc Hoa Tử đứng ở chính giữa phòng, lòng bàn tay ngưng tụ ra linh hỏa sôi trào, giống như muốn đem tất cả vật liệu đều luyện chế cùng một lúc.
Chiêu thức ấy cũng đã vượt qua vô số luyện khí sự khác.
Yến Tuyết Không hơi hơi ngửa đầu lên nhìn ánh lửa chiếu rọi xuống phía dưới, đôi mắt vàng nhạt ngày càng sáng rực, mái tóc bạc cũng óng ánh nhiễm mảnh vụn lưu quang
Cốc Hoa Tử đắc ý hỏi: "Thế nào?"
Yến Tuyết Không bỗng nhiên chỉ tay vào vật liệu, từng cái từng cái đọc lên: "Xích vân thạch, minh hàn thiết, ô kim, cách thủy tinh tinh, bụi sao sa..."
Những người vây xung quanh ở ngoài cửa biểu hiện mờ mịt, không biết đến tột cùng là y đang nói cái gì. Nhưng sau khi nghe xong, biểu tình trên mặt Cốc Hoa Tử dại ra.
Bên trong căn phòng này có không dưới mấy trăm loại vật liệu, có loại thông thường cũng có loại hiếm thấy. Có loại có thể dễ nhận thấy vì nó gần gũi có loaii khó lòng nhận biết phải tinh tế lắm mới biết được, vậy có nhiều năm kinh nghiệm luyện khí mới có thể biết được còn không căn bản không thể nào chỉ nhìn qua liền biết được
Ấy vậy mà đứa nhỏ này, cư nhiên mỗi một loại đều nói chuẩn xác cực kỳ.
Đọc một hồi, Yến Tuyết Không liền lấy nước từ trong túi Tiểu Phúc treo bên thắt lưng ra uống, y uống xong liền bỏ vào trở lại. Sau đó y đi đến bên cạnh Cốc Hoa Tử, duỗi ra bàn tay nhỏ của mình.
Từ đầu ngón tay y ngưng tụ ra một ngọn lửa màu vàng óng, giống như linh điệp bay múa nhẹ nhàng vẩy cánh bay lên bao phủ bốn phía.
Đôi con ngươi của Cốc Hoa Tử co rụt lại, bởi vì sao khi ngọn lửa màu vàng này xuất hiện, linh hoả của hắn ấy vậy mà có tư thế tránh né, điều này không nghi ngờ chút nào chính là bị phẩm chất linh hỏa nghiền ép.
Vật liệu linh phẩm xung quanh nhanh chóng bị luyện chế, Cốc Hoa Tử lấy lại tinh thần dằn lòng lại bình tĩnh, dẫn dắt cho ra hình dáng của lò luyện đan.
“Không được không được, làm như vậy không dễ nhìn, nơi này tròn một chút, nơi này nung lâu một chút, nơi này mỏng một chút…”
Luyện khí hay luyện đan dược đều không giống với việc thiết lập trận pháp, nhưng kỳ thật nó có tính cá nhân, việc hợp luyện cũng có nhưng lại nguy hiểm. Yến Tuyết Không không phát hiện hành động của mình đã phạm vào tối kỵ không cẩn thận sẽ hủy diệt sạch vật liệu, hậu quả của việc thất bại luyện khí.
Trong lúc vô tình, linh thức của y bá đạo chiếm cứ vị trí chủ đạo, Một đời đại sư luyện khí của Cốc Hoa Tử ngược lại trở thành vị trí phụ trợ.
Cốc Hoa Tử trầm mặc, nhìn chòng chọc vào y hệt như đang nhìn một con quái vật nhỏ rất đáng sợ.
Nói chung, tu vi của luyện dược sư hay là luyện khí sư cũng sẽ không quá cao, dù sao tinh thần điều tập trung vào việc nghiên cứu tài nghệ cũng không có nhiều huống chi là phân ra tinh lực để làm những cái khác, Cốc Hoa Tử cũng không ngoại lệ, Tuy tuổi rất cao nhưng tu vi chỉ là Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng cho dù là như vậy thì linh thức của ông ta cũng không thể không bằng một đứa bé.
Cốc Hoa Tử ngữ khí khó khăn mở miệng: "Ngươi, ngươi bốn tuổi đã tu luyện? Ngươi hiện tại đã đạt cảnh giới gì?"
"Trúc Cơ kỳ rồi. " Yến Tuyết Không tạo hình dáng lò luyện đan một cách vui vẻ, nói: “Luyện khí so với Luyện đan chơi cón tốt hơn, Yến Yến rất thích, Tồn Ý huynh, huynh thích màu sắc gì? Hình dạng thế này có được hay không?”
Tiết Tồn Ý hai mắt nhìn đăm đăm, lắp ba lắp bắp nói: "Đều, đều được. "
Sau khi lò luyện đan thành hình, chớp mắt quay đầu nhìn về phía Cốc Hoa Tử. Cốc Hoa Tử yên lặng đứng xem, ngươi… mẹ nó cứ tiếp tục đi, xem ta có còn khiếp sợ không?
Yến Tuyết Không vô tội nói: "Tiền bối, Yến Yến không biết bước tiếp theo.”
Cốc Hoa Tử: "..."
Phục rồi phục rồi, là ông ta thua!
Chọc vào ai cũng không muốn chọc vào mấy tiểu hài tử nghịch ngợm này. Câu nói này sau đó được Cốc Hoa Tử cho làm chuẩn tắc nhân sinh.
Ông thi triển thủ pháp, ngay sau đó liền khống chế tiến độ luyện khí, tinh chế và tạo hình dáng chỉ là bước đầu sơ bộ. Còn phía sau phải khắc khí vân, rót linh lực, lại dùng độc môn công pháp của luyện khí sư để điểm khí linh.
Mỗi bước đều ảnh hưởng tới cấp bậc của Linh khí.
Nếu là từng bước hoàn mỹ đều có thể luyện chế được gần như chính xác linh khí cấp bậc tiên khí.
Bên trên Linh khí, chính là tiên khí, linh lực của người luyện khí chưa qua độ kiếp không thể chuyển hóa thành tiên lực nên luyện không ra tiên khí chân chính. Bất quá, sau khi trải qua lôi kiếp có thể nâng cấp thành tiên khí.
Cửu Châu mênh mông to lớn, thường thấy nhất chính là thiên chi kiêu tử sẽ nhanh chóng tìm được người luyện chế riêng cho mình cấp bậc tiên khí gần chính xác. Và bản thân ở giai đoạn độ kiếp, tiên khí cũng sẽ theo chủ nhân mà nâng cấp.
Người bình thường khi đi đối mặt với lôi kiếp đều bị hù dọa cho đến sợ mất nửa cái mạng, Nhưng cũng chính những thiên tài này mới có thể làm được những chuyện như vậy. Trong số đó đại biểu nhất chính là kiếm tu, thậm chí mỗi người đều vì thanh kiếm bản mạng của mình mà cũng không cần.
Cốc Hoa Tử chuyên tâm luyện chế những bước phía sau, Yến Tuyết Không ở một bên xem mệt mỏi ngồi trên đất, không nói tiếng nào.
Trăng mọc rồi mặt trời lặn, mặt trời lặn rồi trăng mọc.
Hai người một lớn một nhỏ không chú ý đến thời gian, cũng không phát hiện ra Trình Lưu đến rồi đi, đi rồi lại đến, lục tục đưa không ít đồ vật lại đây. Huynh muội Diệp gia thì ngồi chờ ở phía ngoài cửa, Tiết Tồn Ý thì muốn kéo Vân Thường rời đi trước, nhưng nàng chết sống gì cũng không chịu đi nhất quyết đòi phải xem cho được kết quả.
Tạ Ngự Trần thì đi vào bên trong phòng luyện khí, ngồi ở một góc đằng kia uống trà. Trong phòng bụi bay mù mịt nhưng nữa hạt cũng không thắm nổi đến vạt áo của hắn.
Lúc này cũng đã đến giữa trưa, trời quang trong vắt, Yến Tuyết Không như vừa tính khởi giấc chiêm bao, ngẩng đầu lên: “A, Yến Yến buồn ngủ, lại đói bụng.”
Song, tại lúc này Cốc Hoa Tử ở bên trong cũng hô lên một tiếng: “Thành.”
Bỗng nhiên, cuồng phong nổi lên thổi cánh cửa vừa mở ra, trên không trung bỗng truyền đến tiếng sấm chớp giật vang. Một vòng xoáy lôi kép đột ngột xuất hiện ở trên phía phòng luyện khí.
“Đệt! Ở đâu ra lôi kiếp vậy?” Cốc Hoa Tử ấn vào lò luyện khí kim đồng, trường to mắt, giơ chân hô: “Chính xác gần tiên khí cũng không có dẫn đến lôi kiếp.”
“Phẩm chất là luyện đan này quá tốt, ép không được sợ là muốn trực tiếp nâng cấp lên thành tiên khí” Diệp Hoan Hoan hoàn toàn thay đổi sắc mặt: “Lôi Kiếp chỉ có thể bị luyện khí sư chống đỡ, thêm một người hỗ trợ chính là thêm gấp mấy lần uy lực! Tiền bối, người ngàn vạn muốn ngăn trở tiểu công tử nhà ta mới chỉ đạt tới Trúc Cơ Kỳ.”
Lò luyện đan này là do hai người đồng thời cùng nhau hợp luyện, lôi kiếp khẳng định sẽ đuổi theo hồn phách của hai người.
Diệp Hoan Hoan cùng Hòe Sơn đều lo lắng, hộ vệ Phượng tộc phái tới cùng với ám vệ của Đại Yến thầu triều toàn bộ đều nhô đầu ra, đều trợn mắt há mồm nhìn lên phía trên xem, tình huống rốt cuộc là như nào?
"Lão tử cũng mới Nguyên Anh kỳ!" Cốc Hoa Tử muốn mắng người, ông luyện chế qua rất nhiều "Chính xác gần Tiên khí", nhưng đây là lần đầu tiên luyện chế thành công mà xuất hiện lôi kiếp, này không phải là mua lò luyện đan kháng lại chính mình sao?
Bắt nạt luyện khí sư có đáng mặt sao!
Trong chớp mắt, lôi đình xuất hiện như một cây cột chống trời, mạnh mẽ bổ xuống trực tiếp đánh nát toàn bộ phòng luyện khí.
Cốc Hoa Tử bị sét đánh cháy đen, tóc tai xù lên, vội vã cúi đầu nhìn xuống, y đâu? Tên nhãi con kia đâu?
Ông nghiêng đầu vừa nhìn, liền thấy bé con chẳng biết từ lúc nào đã đi đến ngồi xuống bên cạnh Tạ Ngự Trần, đang chậm rãi há miệng ăn đồ ăn vặt. Nhắc tới cũng lạ, toàn bộ phòng luyện khí đều bị đánh nát nhưng tới cái bàn này thì lại không có xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không sứt mẻ một miếng nào.
"... Mẹ kiếp, ngươi thằng nhãi con này!" Cốc Hoa Tử bị hơn mười đạo lôi đuổi chạy theo, tê tâm liệt phế gọi: "Thiên phú tốt thì thôi, tại sao lôi kiếp cũng không nhắm đến ngươi? Ngươi là con riêng Nguyên thần Thiên Tôn sao?"
Yến Tuyết Không nói: "Không phải. Thế nhưng mẫu thân ta nói, Yến Yến người gặp người thích. "
Ngôn ngữ trẻ con thật nực cười, nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, Cốc Hoa Tử nhất thời càng không tìm được lý do nào khác, cũng rất thái quá!
Tạ Ngự Trần dừng một chút, nhét vào miệng bé con một cái bánh ngọt ngăn chặn lại, lạnh nhạt nói: "Ăn đi."
Ánh chớp lấp loé, một khi nhắm đến chỗ này thì liền ly kỳ né tránh, dập tắt không dấu vết.
Sau nửa canh giờ, Cốc Hoa Tử cuối cùng dưới lúc mọi người vây xem vượt qua lôi kiếp, nhưng là thành công biến thành than, Trình Lưu một mặt vô cùng thê thảm, gọi người đưa tới y tu đến, lập tức cười nói: "Tiết tiểu công tử, chúc mừng ngươi, lò luyện đan này đã lột xác thành Tiên khí. "
Tiết Tồn Ý ngơ ngác nói: "Ta, ta?"
Hắn cẩn thận tỉ mỉ đụng một cái vào lò luyện đan mới vừa luyện, hít vào một ngụm khí lạnh, này, đây chân chính là Tiên khí!
"Là của huynh, nguyên vật liệu Yến Yến trả hết. " Yến Tuyết Không cực kỳ hào phóng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, nghiêng đầu chuyển hướng nhìn sang Trình Lưu, mềm mại nói: "Tỷ tỷ, hết bao nhiêu tiền?"
Trình Lưu bị một tiếng "Tỷ tỷ" này làm cho mở cờ trong bụng, vẻ mặt tươi cười nói: "Thấy được Tiên khí sinh ra, đã là may mắn, hôm nay sẽ không đàm luận tiền. Nghe tiểu công tử nói buồn ngủ có lẽ cũng mệt mỏi, nếu không chê, có thể trước tiên ở lại chỗ này "
Yến Tuyết Không vỗ tay cười nói: "Được, đa tạ tỷ tỷ. "
Trình Lưu bị gọi ngọt đến tâm đều tan chảy, thật cao hứng liền xoay người gọi người đi chuẩn bị phòng cho khách.
Vân Thường trợn mắt ngoác mồm, Bảo Hoa Các từ lúc nào cho phép người ngoài vào ở?
Nàng nhìn về hướng bé con, nghi ngờ nói: "Ngươi là người Linh châu sao? Nếu không ta làm sao lại chưa từng thấy ngươi? Nhìn ngươi cũng không giống là hài tử của nhà bình thường, cha mẹ ngươi là ai?"
Yến Tuyết Không ăn uống no đủ, nhìn nàng vung vung tay nhỏ: "Yến Yến buồn ngủ, tỷ tỷ tạm biệt. "
Vân Thường: "..."
Ngươi đến cùng có bao nhiêu cái tỷ tỷ vậy?
*