Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 28



"Quân Ngự ca ca, không phải ngươi không hỗ trợ sao?"



"Điện hạ, cái này, thật sự là Long thần đưa cho người?"

Phượng Nhiễm cúi người xuống nhìn chằm chằm cái đỉnh nhỏ không chớp mắt. Sau khi nàng nhìn kỹ, một mặt vô cùng hoang mang, một mặt lại có hơi khiếp sợ nói: “ Huyền Hoàng đỉnh cùng viên minh châu Long tộc chính là cổ vật thần khí cũng là chi bảo truyền thừa, ông ta, ông ta cứ như vậy mà đưa cho ngươi chơi?”

Nàng rất hoài nghi là do Lung hậu lén ra nó và bị vị tiểu điện hạ này lấy được.

"Thật sự thật sự, ông ngoại rất yêu Yến Yến. "

"..."

Yến Tuyết Không dựa vào lý lẽ của chính mình vì ông ngoại biện luận, Phượng Nhiễm quay đầu nhìn về phía Phượng Nhiên, một lời khó nói hết:  "Ngươi thấy thế nào?"

Phượng Nhiên mí mắt  cụp xuống, tâm tình phức tạp giống như nàng.

"Hai vị, trước tiên đừng nhìn nữa. " Vân Anh thấy bọn nhỏ chung quanh mình đã ngã xuống không ít, lo lắng nói: "Huyền Hoàng đỉnh ở trong tay điện hạ, đây cũng là một chuyện may mắn lớn, kính xin hai vị nhanh chóng khởi động thần vật này, che chở cho bách tính Linh châu!"

Nghe vậy, Yến Tuyết Không lập tức truyền linh lực vào, đem Huyền Hoàng đỉnh ném lên phía trên.

"Điện hạ, dùng bảo mệnh chân hỏa của ngươi thử xem. " Sau khi thi pháp Phượng Nhiên nàng phát hiện vô dụng, khẽ nhíu mày. Song Phượng Nhiên lại như ý thức được cái gì, lên tiếng chỉ dẫn: "Nhìn động tác của chúng ta đồng thời cùng kết ấn. "

Các nàng còn có dự định diễn luyện nhiều lần để bé con học theo nhưng mà Yến Tuyết Không gật đầu, chỉ tùy ý thoáng nhìn qua liền đem pháp ấn hoàn chỉnh dùng làm tới tay, bất kể là thủ thế hay là đạo pháp đều không kém chút nào.

Dù cho đã sớm biết tư chất của vị tiểu điện này. Phượng Nhiễm vẫn là lòng không nhịn được sinh ra cảm khái, quả thực là chí tôn trời sinh..

Được bao quanh bằng một ngọn lửa màu vàng óng, Huyền Hoàng đỉnh tựa như bị đốt cháy càng ngày càng lớn lên, bỗng nhiên lơ lửng bay lên trên trời đụng vào Hoá Sinh đỉnh mà khẽ run lên.

Nhưng mà, vẫb không đủ!

Nguồn linh lực khổng lồ từ trong Hoá Sinh đỉnh quét ngang ra, Phượng Nhiên quát lớn: “Tất cả mọi người hãy cùng nhau truyền linh lực vào trong Huyền Hoàng đỉnh mau.”

"Được. "

Vân Anh không chút do dự mà vận chuyển công pháp, các thiếu niên thiếu nữ tham gia trận thi luyện đan ở phía sau nàng cùng tận sức tận lực dắt díu nhau. Xung quanh hội trường, Trình Lưu và mọi người không hẹn mà đồng thời ra tay, vô số tầng linh quang hội tụ thành cột sáng rơi vào bên trong Huyền Hoàng đỉnh.

Một vàng kim chói lọi một đen kịt thăm thẳm, hai toà đỉnh lớn ở trên không trung va chạm vào nhau, giằng co không dứt.

Yến Tuyết Không ngửa mặt lên nhìn, truyền âm nói: "Quân Ngự ca ca, Thái Thương kiếm có thể bổ Hoá Sinh đỉnh ra hay không?"

Không gian khẽ biến động, Tạ Ngự Trần lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh y, nhưng vẫn chưa nhúng tay, ngữ khí lãnh đạm vô tình: "Tu La tộc sắp hiện thế, việc này là kiếp nạn của phàm trần không thể đảo ngược. Đây là thiên ý.”

"Không được, nếu Yến Yến nhìn thấy liền sẽ muốn ngăn cản. "

Yến Tuyết Không suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cắn lên đầu ngón tay, linh lực bao bọc tơ máu truyền vào Huyền Hoàng đỉnh. Chỉ trong một thoáng, hào quang Huyền Hoàng đỉnh chói lọi, hình ảnh hư ảo của Phượng Hoàng được khắc phía trên tựa như sống dậy mà trông sinh động vô cùng, đột nhiên, hào quang chiếu rọi mười vạn dặm xua tan mây đen.

Phượng Nhiễm kinh hô: "Huyền Hoàng đỉnh nhận chủ! Điện hạ ngươi..."

Lời còn chưa dứt, thân thể bé con bị một lực vô hình nâng lên, lơ lửng trên không trung, đây là Huyền Hoàng đỉnh đang hấp thụ linh lực của y.

Tạ Ngự Trần liếc nhìn, bình tĩnh nói: "Thần khí nhận chủ phóng thích toàn bộ uy lực. Xác thực có thể giải được khốn cảnh trước mắt. Nhưng lấy tu vi của ngươi bây giờ sẽ không chống đỡ được Huyền Hoàng đỉnh kích hoạt. Huống hồ, ngươi ngăn cản một lần, không ngăn cản được lần thứ hai. "

Yến Tuyết Không nhận ra được linh lực trong cơ thể chính mình đang trôi đi một cách nhanh chóng, giống như một ông cụ non khẽ thở dài, âm thanh non nớt, nhưng lại có loại không sợ hãi cùng bình tĩnh vượt qua cả tuổi tác: "Nhưng, Yến Yến là thái tử. "

Sinh ra đã nắm giữ thân phận cao quý nhất Cửu châu, tất cả mọi người khi nhìn thấy y đều phải cúi người quỳ gối hành lễ, y cũng không thể để mọi người đối lễ với mình một cách vô nghĩa.

Tạ Ngự Trần không tỏ rõ ý kiến, nói: "Ngươi rất giỏi tìm rắc rối cho mình. "

Yến Tuyết Không giơ giơ bàn tay tạo thành  quả đấm nhỏ, kiêu ngạo nói: "Bởi vì Yến Yến dũng cảm, không sợ khó khăn. "

Tạ Ngự Trần đôi con ngươi đen trắng rõ ràng, u tĩnh như đêm dài đối diện với đôi con ngươi màu vàng rạng ngời rực rỡ tuyệt nhiên trái ngược nhau. Giờ khắc này, hắn hững hờ tùy ý giơ tay lên nhẹ nhàng áp về phía trước một chút, linh lực mênh mông như thủy triều tràn vào.

Huyền Hoàng đỉnh run rẩy, tiếng Phượng Hoàng réo rắt  vang vọng khắp đất trời, đem cái đỉnh đen to lớn kia đánh đổ.

Bóng đen phát ra thanh âm thê lương thảm thiết, trong nháy mắt Hoá Sinh đỉnh co lại cùng với bóng đen đồng thời lăn xuống trên mặt đất, phát ra tiếng va ầm ầm đập vào trên đầu hắn.

Yến Tuyết Không rơi xuống đất một cách hoàn hảo không chút tổn hại, nắm lấy Tạ Ngự Trần, nghiêng đầu nói: "Quân Ngự ca ca, không phải ngươi không hỗ trợ sao?"

Tạ Ngự Trần nói: “Thần kiếm phối hợp cũng là một phần của ngươi.”

Ý tứ chính là ngươi tự giúp đỡ chứ không phải ta.

"Tốt rồi tốt rồi, " Yến Tuyết Không cười híp mắt ôm lấy hắn: "Yến Yến thích nhất Quân Ngự ca ca. "

Huynh muội Diệp gia cùng tất cả mọi người trong Phượng tộc lo lắng vây quanh một phen lôi kéo bé con cẩn thận kiểm tra, hận không thể đem từng cọng tóc của tiểu điện hạ đếm đếm từ đầu đến chân, càng hiếm thấy Phượng Nhiên dông dài, dặn đi dặn lại sau này không thể lại lỗ mãng như thế.

Tai họa đã được trừ khử, bụi trần lắng xuống.

Vân Anh thở phào nhẹ nhõm, vô cùng tức giận mà tung một chưởng vỗ về hướng bóng đen nhưng lại bị Lương Phiên chắn trước mặt, nàng trừng hai mắt, lạnh lùng nói: "Lương Phiên, ngươi dám!"

Lương Phiên mặt lộ ra vẻ cay đắng, há miệng nghĩ muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

"Linh Châu vương, ngươi muốn giết ta? Chính ngươi cùng Tu La tộc tư thông với nhau, có tư cách gì tới giết ta?"

Bóng đen trào phúng cười to, Lương Phiên tức giận trách mắng: "Câm miệng! Câm miệng!

Vân Anh tiến lên một bước, ngữ khí lạnh lẽo: "Hoang đường, bản vương khi nào tư thông cùng Tu La tộc?"

"Ha ha ha, mười mấy năm trước, ngươi bị thương nặng, hai bị mắt mù, sau đó có người cứu ngươi. Ngươi cùng người kia thầm nảy sinh tình cảm, sinh ra một đứa con gái. Lúc chờ ngươi khôi phục , người kia cũng đã biến mất không thấy. Linh Châu vương à Linh Châu vương, lẽ nào cho đến nay ngươi cũng không phát hiện ra thân phận của người kia sao?"

Bóng đen bị Lương Phiên che miệng lại nhưng âm thanh vẫn cứ truyền ra vang dội, dường như muốn đem bí mật động trời truyền ra khắp nơi, khiến cho mặt mũi Vân Anh mất hết.

Tuy nhiên, Vân Anh bình tĩnh đến bất ngờ: "Nếu như ngươi nói đến chuyện này, bản vương đã sớm biết từ lâu. Bất luận phụ thân Thường nhi là ai, nếu hắn không muốn nhận ra đứa bé này, thì bản vương cũng sẽ không miễn cưỡng. "

Lương Phiên cứng đờ người, vẻ mặt có phần kinh ngạc mà ngã ngồi trên mặt đất, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.

"Nương..." Vân Thường hoảng loạn chạy lên phía trước, vành mắt đỏ hoe hỏi: "Không phải nương nói, phụ thân ta chỉ là một người bình thường đã chết rồi sao? Vốn dĩ sự thật hắn không có chết mà là hắn không cần ta nữa?"

Đối mặt sự chất vấn của nữ nhi, Vân Anh không biết nói gì.

Lương Phiên chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói: “Không phải hắn không cần ngươi, chỉ là hắn không dám cần ngươi. Qua nhiều năm, hắn vẫn luôn nhìn ngươi, hắn rất muốn đến cạnh ngươi ôm lấy ngươi, mong mỏi ngươi gọi một tiếng phụ thân.”

Vân Thường chuyển ánh mắt nhìn hắn như ý thức được cái gì mà mở to hai mắt.

Ánh mắt Lương Phiên yêu thương mà nhìn nàng, khóc không thành tiếng: “Thời niên thiếu, hắn đoạt xác dùng bí pháp tộc Tu La trong cuộc thi luyện đan đánh bại Tiết Trường Phong có thiên phú tốt kia, lên được chức vị điện chủ Trường Sinh điện. Sau đó, mẫu thân ngươi dạy cho hắn biết thế nào là tình cảm của nhân loại, hắn hối hận không kịp, hắn hối hận vì đã truyền cho ngươi dòng máu Tu La, hại ngươi cả một đời.”

Vân Thường nghẹn ngào nói: "Ngươi là, ngươi là phụ thân ta!"

“Từ khi sinh ra Tu La tộc đều là thân bất do kỷ, sinh tử toàn bộ đều bị khống chế chỉ trong một ý nghĩa của lão tổ.” Lương Phiên quỳ gối trước mặt Vân Anh, bật khóc không nói thành lời: “A Anh, ta có lỗi với nàng, có lỗi với Thường nhi.”

Cả người Vân Anh run run, một chưởng vung ra hướng về phía hắn, nhưng lại dừng lại ở giữa lông mày đối phương. Hai mắt khép lại, nhẹ nhàng nói: “Ta cứ tưởng rằng ngươi không nguyện ý, ngay từ đầu ngươi đã lừa gạt ta.”

Bóng đen còn cảm thấy không đủ loạn, tiếp tục k.ích thích nàng: "Linh Châu vương, nếu như các ngươi giết ta, lão tổ lập tức sẽ biết được, Lương Phiên và con gái ngươi cũng phải theo ta chết cùng nhau!"

"..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ dẫn ra ngàn vạn tin chuyện cũ năm xưa đến vậy.

"Lương thúc, ta còn gọi ngươi một tiếng Lương thúc. " Tiết Tồn Ý hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, phụ thân ta có phải là do ngươi giết không? Lúc sau khi ông ấy chết, có phải là ngươi dung túng ác quỷ Tu La này đoạt xác ông ấy, hại hài cốt ông ấy cũng không còn!"

"Ta không giết Tiết Trường Phong, nhưng Tiết Trường Phong bởi vì ta mà chết. "

Việc đã đến nước này, Lương Phiên không có nửa phần biện giải chính mình, lẩm bẩm nói: "Là ta thấy ngươi thiên phú tốt hơn người khác, muốn cho ngươi kế thừa vị trí điện chủ, ta nghĩ có thể nhờ vào việc này mà thoát khỏi khống chế của Tu La tộc, nhưng ta đánh giá cao chính mình. "

Tiết Tồn Ý tận cùng khổ sở, nước mắt đã ngậo nơi khoé mắt, hắn nhấc kiếm đi tới: "Ta có nên giết hắn, rồi giết ngươi không?”

"Nên. " Lương Phiên nói: "Nhưng mà Tồn Ý, Thường nhi giống như ngươi, nàng vô tội. "

Tiết Tồn Ý buông kiếm xuống, Vân Thường theo bản năng gào khóc: "Không muốn!"

Mũi kiếm cắm xuống đất ba phần, Tiết Tồn Ý buông lỏng tay, tan vỡ bưng kín mặt.

Có lẽ là vì nhớ nhung con gái, Lương Phiên tràn ngập tình yêu của cha, người này tuy không phải là phụ thân hắn nhưng lại giống như phụ thân hắn, từng cưng chiều hắn, từng chỉ dẫn hắn từng bước một học cách luyện đan lại từng hắn đi qua từng góc Trường Sinh điện.

"Tồn Ý, ngươi là thiếu niên lương thiện, tay không nên nhuộm máu tươi. Nợ ngươi, để ta tự mình trả lại đi. " Lương Phiên nhìn thấy tình cảnh này, dĩ nhiên rưng rưng nở nụ cười, hắn nhìn Vân Anh không chịu để ý hắn, đứng dậy đi tới trước mặt Vân Thường rồi cẩn thận tỉ mỉ nắm chặt tay nàng.

Vân Thường tay chân luống cuống.

Lương Phiên nghĩ có lẽ là do hắn quá ích kỷ, xa vời kỳ vọng cả nhà cùng nhau đoàn tụ. Nhưng bây giờ, hắn hiểu được thế nào là tình cảm, và sẵn lòng hy sinh cũng là vì tình cảm.

Lòng bàn tay chạm vào nhau, cấm thuật đã thành.

“Tu La thần ở trên cao được dẫn dắt bởi huyết thống của ta, tất cả nguyền rủa giáng xuống thân ta, vĩnh viễn, không được siêu sinh.”

Theo giọng nói ôn hòa vang lên, Vân Thường chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, phảng phất như huyết mạch trong người có cái gì đó giống hệt như gông xiềng đứt đoạn biến mất. Trong mơ hồ nước mắt trào ra khi nàng nhìn thấy Lương Phiên quanh thân huyết quang quanh quẩn không tiêu tan, bóng người dần dần mơ hồ.

Nàng đi phía trước nhào tới một cái lại xuyên thấu qua một cách thẳng tắp, lại mờ mịt nhìn lại, chỉ thấy bóng người kia đã hóa thành tro bụi, dập tắt tản đi.

Vân Anh nổi lên đau đớn, cố nén nước mắt rơi xuống, bỗng dưng nôn ra ngụm máu.

"Điên rồi, điên rồi, hắn dám sử dụng cấm thuật!"

Bóng đen không hiểu, bọn họ tộc Tu La bộ tộc từ trong ao tù hoá hình, nhiễm cực ác chi ác, từ nhỏ cường đại, tuổi thọ dài lâu. Chỉ cần Tu La tộc hoá sinh tồn tại liền bất tử bất diệt, nhưng Lương Phiên có thể vì những người phàm tục từ bỏ tất cả, vĩnh viễn không được siêu sinh, đáng giá không?

Mặt xanh nanh vàng cũng không ngăn được một bên trên mặt hắn trở nên mê man.

Vân Anh xoay người, nén giận một chưởng bổ về phía hắn.

Hắn mang theo những mê man này mà ngửa đầu ngã xuống. Đối với hắn mà nói, cái chết không có gì là đáng sợ cả vì hắn sẽ trở lại thời kỳ hoá hình, nhưng hắn cũng không bao giờ biết được những đáp án này.

Yến Tuyết Không mím môi, khóc thút tha thít thít đến nghẹn ngào

Tạ Ngự Trần: "Ngươi tại sao khóc?"

Yến Tuyết Không: "Không biết, Yến Yến khổ sở. "

Trẻ con rất nhạy cảm về mặt cảm xúc cho dù là không hiểu nhưng vẫn bị lây nhiễm bởi màn không khí nặng nề giữa yêu và hận, Tạ Ngự Trần thả nhẹ giọng nói dường như là lời an ủi: “Trên thế gian này không thiếu nhất chính là sinh, lão, bệnh, tử, cùng yêu, hận, biệt, ly hãy sớm làm quen với nó.”

Yến Tuyết Không đầu tựa vào trong ngực của hắn, không nói lời nào.

Bóng đen chết đi, Hoá Sinh đỉnh nho nhỏ bỗng nhiên bay lên, bị thiếu niên áo bào đen đứng trong góc một phát bắt được, thừa dịp giữa hiện trường hỗn độn, hắn không nói hai lời, xoay người liền lẫn vào đoàn người dường như giống cá lặn vào biển khơi, khó nhận biết được bóng người.

Tốc độ của hắn cực nhanh, tựa hồ từ lâu đã sớm hoạch mưu tính toán vị trí của mình, mọi người còn chìm đắm cảm xúc ở trong biến cố, hầu như cũng không phản ứng lại.

Nhưng cũng chỉ là hầu như!

Yến Tuyết Không nắm lấy Huyền Hoàng đỉnh biến trở về kích cỡ ban đầu, chuẩn xác đập trúng sau lưng của hắn: "Không cho phép chạy!"