Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 32



“Vốn dĩ lớn lên tựa như một tiểu cô nương, sẽ không phải là mẫu thân người sinh ra một tiểu công chúa giả trang thành thái tử đi?”



Yến Uyên từ trong tay Hoa Nguyệt Lung tiếp nhận nhi tử, hắn ánh chừng một chút phát hiện đúng thật là đã nhẹ, liền không nhịn được nhào nặn khuôn mặt nhỏ đã gầy đi không ít, lại nghĩ đến lộ trình chuyến du lịch lần này thật không dễ dàng.

Hoa Nguyệt Lung dời ánh mắt chuyển hướng Tạ Ngự Trần, cười hỏi: "Yến Yến bướng bỉnh, không biết dọc đường đi có gây thêm cho người phiền phức gì không?”

Yến Tuyết Không lập tức lắc đầu hướng về phía hắn nháy nháy mắt, Tạ Ngự Trần thu hồi tầm mắt chỉ nói một tiếng "Không", đầy hời hợt rồi né qua bàn tay Hoa Nguyệt Lung đưa tới tìm manh mối.

Hoa Nguyệt Lung hơi nhướng mày.

Kiếm linh này có rất nhiều bí mật, bất quá trải qua chuyến đi lần này, nàng cùng Yến Uyên đúng là đã bỏ đi không ít đa nghi lo lắng, chí ít Kiếm Linh này đang bảo vệ con trai của bọn họ.

Yến Uyên hỏi: "Yến Yến, lúc đi xa nhà, con cảm giác thế nào?"

Yến Tuyết Không vui vẻ giơ tay lên: "Rất thú vị, Yến Yến yêu thích việc có thể ra ngoài chơi!"

Yến Uyên kỳ thực hơi kinh ngạc dù sao nhi tử tuổi còn nhỏ, từ nhỏ đã được nuông chiều dáng vẻ không giống như có thể lập tức thích ứng được sinh hoạt bên ngoài. Lại không nghĩ đến, việc này hoàn toàn không cần hắn bận lòng.

"Yến Yến, mẫu hậu nghe nói con làm thiếu chủ Phượng tộc, dẹp được nội loạn trong Trường Sinh điện, còn có dùng Huyền Hoàng đỉnh đánh bại Tu La tộc. " Lúc Hoa Nguyệt Lung nói tới những việc này, một bên không thể tưởng tượng nổi, một bên đẩy bọn họ tiến vào điện, nói: "Đến đến đến, tất cả ngồi xuống, hảo hảo nói một chút. "

"Yến Yến ăn niết bàn quả, ngộ ra Đại Nhật Kinh niết bàn, bà ngoại cùng tộc trưởng bà bà liền mang Yến Yến đi tới nơi truyền thừa, thức tỉnh truyền thừa chi hỏa. Sau đó, Yến Yến liền biến thành thiếu chủ Phượng tộc. "

Đây là chuyện thứ nhất.

"Phụ thân của Tồn Ý ca ca bị hại, còn hắn được Phượng Kỳ thúc thúc cứu chạy về Phượng tộc rồi trở lại đi tham gia cuộc thi luyện đan. Trong trận đan thi, Yến Yến phát hiện có người giả mạo phụ thân của hắn, rồi cùng hắn đồng thời vạch trần sự thật. "

Đây là chuyện thứ hai.

"Sau khi Tu La tộc bại hoại bị vạch trần, dùng Hoá Sinh đỉnh đối phó mọi người, nhờ có ông ngoại đưa cho Yến Yến Huyền hoàng đỉnh có thể trấn áp, vì vậy, Yến Yến liền lấy ra đánh bại kẻ xấu. "

Đây là chuyện thứ ba.

Bé con kể rõ ràng trật tự trả lời vấn đề cho Hoa Nguyệt Lung. Trong quá trình kể này, Hoa Nguyệt Lung cùng Yến Uyên hầu như đều nghe đến choáng váng, đến nửa ngày không bình tĩnh nổi, con trai của bọn họ cũng chỉ có bốn tuổi thôi?

Mỗi sự kiện này nói thì thật đơn giản nhưng có thể có mấy người làm được đây?

Yến Tuyết Không đứng bên trong ở chính giữa đại điện, nhảy nhảy nhót nhót xoay một vòng, cười nói: "Cuối cùng, lúc Yến Yến trở về, đi ngang qua Thanh Khung đạo tông, ăn hết Ngũ Hành linh ngư của đạo chủ gia gia, lên cấp đến Kim Đan kỳ rồi!"

Yến Uyên: "..."

Hoa Nguyệt Lung: "..."

Bọn họ đại khái là nghe nhầm rồi.

“Khụ khụ” Cùng lúc đó trên nóc nhà truyền đến thanh âm bị sặc, thủ chỉ Yến Uyên b.ắn ra linh quang, Ân Chấp suýt chút nữa ngã chổng vó xuống mặt đất, lăn lộn chạy vào bên trong duỗi tay lấy một chén trà uống để an ủi: “Điện hạ, ngươi lập lại lần nữa. Ngươi tu vi gì?”

Yến Tuyết Không chạy đến hắn bên tai gọi: "Kim Đan kỳ!"

Ân Chấp phun  một ngụm trà ra ngoài: "Ngươi lợi hại, ta phục rồi, ta thật sự phục! Ta nói ngươi một năm Trúc Cơ ba năm Kim Đan, nhưng thực tế ta còn nói dài, đệt, ta nhìn ngươi không tới ba năm liền có thể bay lên trời cùng Nguyên thần Thiên Tôn sóng vai!"

Tạ Ngự Trần nhấp ngụm trà, vẻ mặt hờ hững.

Yến Tuyết Không buông tay: "Ân bá bá, cái này có chút khó khăn. "

Ân Chấp không nói gì, hắn đùa giỡn thổ tào mà thôi, tiểu hài tử này còn tưởng thật, quả thực quá có chí khí.

"Được rồi, lúc Yến Yến rời đi khỏi Thanh Khung đạo tông, đạo chủ gia gia còn nhờ truyền lời, " Yến Tuyết Không nhảy đến trên lưng Ân Chấp, thuận miệng nói: "Nghiêu châu ở Vạn yêu cốc đang trong giai đoạn tranh vị trí yêu vương, lan đến Đông châu cùng Bắc châu. "

Nghe được hai chữ "Nghiêu châu", Ân Chấp biểu hiện cứng đờ.

Yến Uyên liếc mắt sang nhìn hắn, vuốt cằm nói: "Việc này, Nghiêu châu vương cũng đã đến báo qua. Nhưng vấn đề là bọn họ vẫn chưa thương tổn đến bách tính bình thường, chỉ là một mạch yêu thực cùng một mạch yêu thú nội loạn, không tiện nhúng tay. "

Ân Chấp há miệng muốn nói lại thôi.

Yến Tuyết Không phát hiện hắn có gì đó không đúng liền đưa tay khẽ vuốt lông mày đang nhíu chặt của hắn xuống, sau đó chạy xuống đi tới bên người Tạ Ngự Trần ngồi, truyền âm hỏi: "Quân Ngự ca ca, huynh nói, Ân bá bá có phải là nhớ nhà?"

Tạ Ngự Trần hờ hững nói: "Vi tình sở thương, phạm vào sai lầm lớn lại chỉ có thể trốn tránh, tự mình chuốc lấy khổ. "

"Đây không phải cùng giống Nguyên thần Thiên Tôn như thế sao? Chẳng trách Ân bá bá lúc trước nói... Ôi!" Bé con nói còn chưa dứt lời, sau gáy liền bị đánh một cái, y nghiêng đầu hỏi: "Quân Ngự ca ca, làm gì?"

Tạ Ngự Trần thuận lợi vò loạn một đầu tóc bạc của y: "Đừng nghe tin lời đồn."

Yến Tuyết Không chớp mắt một cái: "Cái nào là lời đồn?"

Nhưng Tạ Ngự Trần không nói trả lời, hắn thực sự không có hứng thú cùng cái đứa bé này nói chuyện cũ tan vỡ năm xưa.

"Bệ hạ, huyết mạch của yêu thú không phải vẫn luôn ổn định trấn áp huyết mạch yêu thực sao? Xưa nay yêu vương đều xuất thân từ huyết mạch yêu thú, lần này làm sao lại đánh đến lực lượng ngang nhau?" Ân Chấp xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là không nhịn được mở miệng.

Hoa Nguyệt Lung nhìn dáng vẻ hắn cẩn thận từng li từng tí này, lắc lắc đầu nói: "Mười ba năm trước, Vạn Yêu cốc cùng Ân gia có một trận chiến, chết trận căn bản đều là cao thủ huyết mạch yêu thú, bây giờ bọn họ ngược lại bị áp chế, rất bình thường. "

Năm đó, Vạn yêu cốc cùng Ân gia kết thân, lễ cưới vẫn chưa mời người ngoài đến dự, tình huống của đại chiến đều là sau đó mới tìm hiểu.

Người người đều nói, thiên tài Ân gia đời thứ mười một cùng cùng con gái Úc Ly của yêu vương tổ chức lễ cưới là trò cười, từ khi mới bắt đầu chính là một cái âm mưu. Hai phe mỗi người có mưu tính, quay đầu lại, một cả nhà diệt sạch, tu vi hủy sạch tung tích không rõ, một phụ thân chết, điên điên khùng khùng không biết tung tích.

Ai cũng không tin bọn họ thật sự qua hiểu nhau mà yêu nhau.

"Ân Chấp!" Ân Chấp ngồi ở trong đại điện ngây ngẩn, bất tri bất giác, chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, mãi đến tận khi Yến Uyên lên tiếng gọi hắn, hắn mới giống như vừa tình giấc chiêm bao mà đứng lên, hoảng hốt nói: "Ta đi trước, điện hạ ngày mai mời đến tàng thư học. "

Nhìn bóng lưng hắn hồn bay phách lạc, Hoa Nguyệt Lung than nhẹ một tiếng.

Yến Tuyết Không trẻ con không cố kỵ, cái gì cũng dám hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu, Ân bá bá có phải là Ân thập nhất?"

"Con lại đoán được?" Hoa Nguyệt Lung đem nhi tử kéo qua, nhẹ giọng nói: "Hắn năm đó tu vi bị hủy sạch, lúc chúng ta cứu trở về giống như sắp thành người chết. Mấy năm qua tựa hồ hắn sống chậm lại, có thể mỗi lần nhắc đến Nghiêu châu, hắn liền phát tâm bệnh. "

"Không bỏ xuống được, lại chỉ có thể trốn tránh, tự mình chuốc lấy cực khổ, không cần quản hắn. "

Yến Uyên lai cùng Tạ Ngự Trần gần như đánh giá giống nhau, xoa xoa mặt nhi tử, ôn thanh nói: "Yến Yến, con mới vừa về nhà, nghỉ ngơi thật tốt. "

Yến Tuyết Không như hiểu mà không hiểu, hơi đăm chiêu.

Mãi đến tận khi cơm nước xong, tắm xong, y xõa mái tóc dài màu bạc, nằm lỳ ở trên giường vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này: "Quân Ngự ca ca, tại sao không cưới được vợ, Ân bá bá sẽ thương tâm đến như vậy? Hắn tại sao sẽ không tìm người khác?"

"..."

Tạ Ngự Trần không có muốn nỗ lực giảng đạo lý cùng bé con, bình tĩnh nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai. "

Yến Tuyết Không lắc chân, cười tủm tỉm nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi biết tất cả mọi chuyện. "

Lời này cũng có chút hấp dẫn tầm vị, Tạ Ngự Trần ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện y vẫn là dáng vẻ ngây thơ rực rỡ kia tựa hồ chỉ là vô ý nói một câu như vậy.

Tạ Ngự Trần phất tay tắt đèn: "Ngủ. "

Yến Tuyết Không trở mình, nằm ở trên giường ở một bên giường ấn ấn, trên trần nhà bỗng nhiên xuất hiện một mảnh rừng ngô đồng, ngay sau đó, lại biến thành Đan Phong thành, phượng hoàng phố.

Tạ Ngự Trần lập lại: "Ngủ."

Yến Tuyết Không làm nũng nói: "Huynh ngủ trước đi. "

Tạ Ngự Trần lặng im chốc lát, đi tới tắt cơ quan, vỗ vỗ trán của y, lạnh nhạt nói: "Con mắt của ngươi sáng quá. "

Ở trong bóng tối, dường như hai vòng vàng rực rỡ ấy giống hệt mặt trời nhỏ.

Yến Tuyết Không bừng tỉnh "Nha" thanh một tiếng, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nói: "Quân Ngự ca ca, ngủ ngon. "

Tạ Ngự Trần không nói cái gì nữa, nhìn y một hồi, bóng người liền tiêu tan.

Ngày mai, Yến Tuyết Không lại bắt đầu tháng ngày sinh hoạt như cũ bình minh lên thì luyện võ, sau giờ ngọ nghe giảng bài, Ân Chấp kinh ngạc trước tốc độ tu vi tăng trưởng, liền mấy ngày kiểm tra xem căn cơ của y có bất ổn hay không.

Nhưng mà có thể nói rằng bất kể cho kiểm tra lần nào thì Yến Tuyết Không vẫn hoàn mỹ qua cửa, khiến cho tâm lý của Ân Chấp gần như sắp đóng băng.

"Điện hạ, ngươi không phải một thiên tài, vốn là trăm phần trăm giống một tiểu quái vật.không hơn không kém " Ân Chấp đi về ghế nằm mà ngồi xuống, thở phào một cái, nói: "Bất quá, bất luận cái gì ngươi đều vừa học liền biết, cũng rất thích hợp đi con đường vạn đạo quy nhất. Sinh thời, không biết ta có thể thấy không..."

"Ân bá bá, Yến Yến chẳng mấy chốc sẽ lớn rồi. "

"Ngươi bây giờ nghĩ làm sao lớn lên, chờ ngươi sau khi lớn lên, lại sẽ nghĩ, tại sao không thể trở về đến khi còn nhỏ. "

Yến Tuyết Không nghe lời này, cảm thấy Ân Chấp đang cảm khái chính mình, y còn không có lớn lên, cũng không biết nên trở về cái gì, nhìn Tạ Ngự Trần liếc mắt ra hiệu.

Tạ Ngự Trần nói: “Mọi người luôn tiến về phía trước cũng giống như dòng nước luôn luôn xuôi dòng chảy về phía trước.”

Yến Tuyết Không vỗ tay cổ động: "Đúng đúng. "

Ân Chấp bị bọn họ một xướng một họa này chọc phát cười, hắn kỳ thực rất vui mừng khi có thể có Uyên đế Lung hậu người như vậy làm bằng hữu, cho hắn một chỗ an thân, bây giờ lại cho hắn một tiểu đồ đệ hoạt bát đáng yêu.

Ai lại không thích một tiểu hài tử như vậy ở dưới gối mình?

Ân Chấp nhéo nhéo má bé con: "Điện hạ, sinh nhật ngươi sắp đến rồi đi?"

Yến Tuyết Không vui vẻ nói: "Đúng, tháng giêng mồng một tết!"

"Ngươi muốn lễ vật gì?" Ân Chấp hào khí nói: "Tuy rằng phụ mẫu ngươi khẳng định vì ngươi chuẩn bị, nhưng nếu như ngươi có cái gì bí mật nhỏ không muốn để cho bọn họ biết đến, liền nói cho ta biết, ta đưa ngươi!"

Yến Tuyết Không nhẹ chớp đôi mắt vàng, nói: "Yến Yến muốn đi Nghiêu châu chơi. "

Ân Chấp: "..."

Rất khó để không nghi ngờ này hài tử là cố ý.

Yến Tuyết Không đứng lên, nhảy nhảy nhót nhót cười, phất tay một cái nói: "Ngược lại còn tận hai tháng, Ân bá bá từ từ suy nghĩ. "

Ân Chấp thở dài, cảm thấy đứa nhỏ này là thật có thể đâm vào lòng người, nếu y nói một câu "Muốn Ân bá bá cùng đi Nghiêu châu chơi", Ân Chấp sẽ không từ chối nhưng y chỉ nói "Yến Yến muốn đi Nghiêu châu chơi".

Y nói ra ý nghĩ của chính mình, nhưng đem quyền lựa chọn giao cho Ân Chấp.

Nhìn bóng người bé con không buồn không lo, Ân Chấp than thở: "Tiểu quỷ tâm cơ. "

Bất quá, tục ngữ nói, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Ân Chấp còn chưa có cân nhắc, mấy ngày sau liền nghe nói Vạn Yêu Cốc phái sứ giả đến đây.

Lúc đó, Yến Tuyết Không còn đang ngủ gà ngủ gật trên lớp Trương thái phó.

"Điện hạ, điện hạ!" Trương thái phó gõ gõ bàn, nhìn một màn bé con bị cả kinh nhào tới trong lồng ng.ực Tạ Ngự Trần, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Ngài vì sao đến lúc lão thần giảng giải lễ nghi thiên liền ngủ?"

Bằng không cũng không đến nỗi một phần bài tập văn chương nào tới hôm nay còn không có viết nổi.

Yến Tuyết Không vô tội nhìn về phía Tạ Ngự Trần.

Tạ Ngự Trần nói: "Hỏi ngươi, đừng nhìn ta. "

Đáp án này hắn cũng rất muốn biết, rõ ràng đứa bé này mỗi môn khoá học đều rất ưu tú, nhưng lễ nghi thi về con số không. Nhưng nếu muốn nói bé con lễ nghi kém, cũng chưa chắc, dù sao lúc ở cảnh tượng hoành tráng vẫn là rất có sĩ diện.

Yến Tuyết Không tiểu đại nhân tựa như thở dài, ăn ngay nói thật nói: “Là bởi vì mọi người đều nói rằng Yến Yến có ngoại hình rất giống với mẫu hậu, nếu như lại học cái này thì lại càng không giống nam tử hán nữa rồi.”

Trương thái phó nhìn thái tử điện hạ ngoại hình đẹp đẽ thanh tú còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn, ông dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, chỉ nghe ngoài phòng truyền đến một tiếng cười nhạo: “Vốn dĩ lớn lên tựa như một tiểu cô nương, sẽ không phải là mẫu thân người sinh ra một tiểu công chúa giả trang thành thái tử đi?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Sau phó bản Nghiêu châu liền lớn lên, moah moah ~