Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 35



"Con gái, đi, mau cướp y đoạt về làm tiểu lang quân nuôi Ta không tin!"




Một đám người đi dục theo sơn đạo, tuyết cũng dần dần ngừng rơi.

Nghe Mục Hồng Y kể lại chưởng giáo Thiên Kiếm sơn cũng biết được đầu đuôi câu chuyện, không có tính toán gì trái lại còn nói: "Điện hạ nếu đã có thiên phú về kiếm pháp nên xúc động vạn kiếm cộng hưởng. Không bằng đi một chuyến đến mộ kiếm xem thử coi có thu được lợi ích gì không.”

Diệp Hoan Hoan nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, Thiên Kiếm sơn hào phóng như vậy sao?

Mộ kiếm Thiên Kiếm sơn cùng nơi truyền thừa Phượng tộc có tầm quan trọng gần giống nhau. Phàm là thánh địa tông môn, đều coi nơi này như thể là cấm địa đến ngay cả đệ tử nòng cốt đều phải trải qua rất nhiều thử thách mới có thể đi vào.

"Yến Yến có thể đi sao?"

"Ngươi đương nhiên có thể đi. Nói đến, bản tọa còn nợ cha mẹ ngươi một ân tình, hơn nữa lần trước mang Hồng Y đi từ hôn, bọn họ cũng không làm khó dễ. "

Nhìn bé con khuôn mặt non nớt, chưởng giáo Thiên Kiếm sơn cười nói: "Đương nhiên quan trọng nhất là phẩm tính của điện hạ khiến người tin phục. Việc ở Linh châu bản tọa đều có nghe nói, ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng có thể đang lúc nguy nan vì bách tính Linh châu dũng cảm đứng ra, thật là không dễ."

Cửu châu có hàng tỷ sinh linh, cũng có rất nhiều người tu luyện nhưng có nhiều người như vậy liệu trong số bạn họ có ai đứng ra giải quyết được không?

Cái gọi là làm chủ Cửu Châu không phải là lấy quyền binh hiệu lệnh tông môn tiên gia, mà là vì bảo hộ cho lê dân bách tính trong thiên hạ này. Địa vị có thể giành được bằng quyền lực cùng sức mạnh nhưng lòng người tâm phục thì lại là ước muốn của rất nhiều bậc quân chủ.

Thái tử Đại Yến, Yến Tuyết Không, không quan trọng đến tuổi tác mà y có thể làm được đến độ bách tính Linh châu từ trong hẻm nhỏ ra cung tiễn, đây cũng là không thẹn với kỳ danh.

Như vậy tại sao chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn lại không thể đưa cho y một cơ duyên trên con đường trưởng thành đây?

Yến Tuyết Không giang hai tay ra bước đi lên thềm đá chân dẫm lên mặt tuyết, sau khi nghe xong lời nói này liền vui vẻ nói: “ Yến Yến muốn đi mộ kiếm chơi, nếu như vậy Mục tỷ tỷ sau này có đi đến hoàng cung chơi làm khách Yến Yến sẽ dẫn nàng đến Tàng Thư Các chơi.”

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn nở nụ cười trên mặt càng sâu, tiểu hài tử này, thông minh đến mức hoàn toàn không làm cho người ghét.

Mục Hồng Y mím môi cười, lập tức lo lắng nói: "Phụ thân, điện hạ lần này tới là muốn đi Vạn Yêu cốc, bên kia có phải rất nguy hiểm sao?"

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn hỏi ngược lại: "Chúng ta là người tu hành, đi chỗ nào mà không nguy hiểm?"

Mục Hồng Y: "..."

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn vỗ vỗ vai nữ nhi, không coi là chuyện gì to tát gì nói: "Con cũng không nhìn thân phận của y là thân phận gì, Đại Yến thái tử, thiếu chủ Phượng tộc, ngoại tôn của Long thần, ngay cả loại cổ thần khí Huyền Hoàng đỉnh cũng có, thậm chí vật bảo mệnh phỏng chừng so với bản lĩnh phụ thân con còn cường hơn. "

Vừa nói xong vừa liếc mắt nhìn về phía túi chứa đồ treo bên hông y.

Yến Tuyết Không che lại túi tiểu Phúc: "A, không thể cướp nha. "

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn cười ha ha.

Khi mọi người cùng nhau bước tới nhìn thấy một đám đệ tử ai nấy làm việc vô cùng bận rộn bước chân vội vã, có người thì nhàn hạ sẽ cùng nhau luận bàn kiếm pháp, bọn họ khi thấy nhóm người bên này thì sẽ gật đầu vội vàng hô một tiếng chào hỏi, còn cười híp mắt với Mục Hồng Y: “Sư muội, khách tới sao”

Mục Hồng Y nghiêm túc nói: "Là Đại Yến thái tử điện hạ, không thể phi lễ.”

Mọi người vẻ mặt tươi cười hành lễ, chờ bọn họ đi xa, mới khe khẽ bàn luận cái gì mà "xinh đẹp" "Khả ái" "Cao quý" "Có tiền".

Đi tới phía sau núi, liền có thể nhìn thấy lối vào mộ kiếm, Mục Hồng Y ra tay ngăn cản Diệp Hoan Hoan cùng Tạ Ngự Trần, áy náy lên tiếng mở miệng: "Nơi này chính là cấm địa Thiên Kiếm sơn, người ngoài không có thể vào. "

Sau đó Diệp Hoan Hoan gật đầu, thức thời lui lại.

Yến Tuyết Không nắm tay Tạ Ngự Trần: "Mục tỷ tỷ, Yến Yến đi đâu, Quân Ngự ca ca cũng phải đi cùng. "

Ở bên trong quan niệm của y khi bọn họ cùng nhau lớn lên, y có cái gì thì Tạ Ngự Trần cũng phải có, chỗ nào y có thể đi Tạ Ngự Trần cũng có thể đi.

"Không cần thiết. "

Tạ Ngự Trần không việc gì mở miệng.

Yến Tuyết Không cũng rất kiên trì: "Phải đi. "

Tạ Ngự Trần môi hơi run run, có đôi khi hành động vô ý của đứa nhỏ này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Giống như hắn được người ta quan tâm, giống như đứa trẻ này xem hắn như là người quan trọng nhất.

“Người Cố Thánh tông đợi ở bên ngoài là được, tên tiểu tử này có thể tiến vào thì cứ đi vào.” Chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn ném cho mỗi người một tấm lệnh phù: “Treo ở bên người để phân biệt thân phận bằng không khi đi vào sẽ bị vạn kiếm suy tim.”

Một vết nứt xuất hiện trước bức bình phong, vì để biểu hiện thành ý ông dẫn đầu bước vào trước tiên..

Tuy nói là mộ kiếm nhưng bên trong lại không đáng sợ như tưởng tượng. Trái lại, mộ kiếm được bao bọc bởi những ngọn núi cùng làn nước xanh biếc, tựa như một bức tranh phong cảnh núi rừng kéo dài vô tận không thấy điểm cuối.

Từng thanh kiếm có đủ loại kích thước mang theo sự ảm đạm mà từng đạo cắm xuống đất ngay cạnh mộ phần, bên trên còn vương lại vết máu, có lẽ đã trôi qua không biết bao nhiêu trận chiến lưu lại chiến tích.

Yến Tuyết Không mở ra hai tay, bước từng bước nhỏ rất tử tế cùng sự tỉ mỉ mà tránh xa những thi cốt tiền bối dưới chân mình, mỗi khi đi qua một ngôi mộ y liền chắp tay gật đầu.

Nhìn y như vậy, ngược lại có bộ dáng giống như những người phật tu ở Tây Châu có lòng thương người phổ độ chúng sinh.

"Tiểu điện hạ, ta nghe nói lúc ngươi đang ở Linh châu có thể dùng một chiêu kiếm giết trưởng lão Cổ Thánh tông mà mặt không biến sắc, coi sinh tử như việc bình thường. " Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn ý vị thâm trường nói: "Trời sinh quyết đoán mãnh liệt như vậy mà chẳng lẽ còn có phật tâm phật tính sao?"

Yến Tuyết Không không hiểu rõ ánh mắt y trong sáng vô tạp niệm, vô tội nói: "Yến Yến không phải cố ý giết lão. "

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn: "..."

Có cố ý hay không có phải là trọng điểm đâu? Trọng điểm ở đây chính là ngươi chỉ mới có bốn tuổi mà đã dám giết người, giết người xong còn không coi đó là chuyện to tát gì.

Phía trước, chính giữa mộ kiếm có một tấm bia đá lặng lẽ đứng đó trông vô cùng lớn hơn so với những tấm bia khác, trên tấm bia đá có khắc hình thù kỳ quái dường như là chiêu thức hoặc là đang miêu tả diễn đạt lại động tác múa xiếc..

“Này cũng tạm, tùy tiện xem.”

Tạ Ngự Trần nhìn thấy liền nắm lấy sau gáy bé con, đem đầu của chuyển dời đến nhìn qua đối diện với bia đá. Yến Tuyết Không tò mò chớp chớp con mắt, dán người qua, nghiêng đầu đánh giá.

"Điện hạ, đừng áp quá gần, sẽ khó chịu. " Mục Hồng Y lên tiếng ngăn lại nói: "Đây là báu vật truyền thừa của Thiên Kiếm sơn, không thể phá hủy. Tục truyền, tổ sư khai sơn chính là có được thứ này sau khi nghiên cứu liền từ trong đó tập được 《 Thái Thượng Huyền Thiên kiếm quyết 》rồi khai tông lập phái. "

Yến Tuyết Không không biết nhìn thấy gì, vỗ tay cười nói: "Chơi vui!"

"Cũng còn chơi vui? Chờ ngươi cảm thấy khó chịu liền biết nặng nhẹ. Tổ sư khai sơn từng lưu lại bản chép tay, người có tu vi không đủ khi xem tấm bia đá này nhẹ thì đầu váng mắt hoa, nặng thì thổ huyết hôn mê.”

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn lắc đầu một cái: "Lão nhân gia người không biết lai lịch bia đá ông ấy dùng hết một đời cũng chỉ hiểu thấu đáo ý cảnh ba phần, đây luyến tiếc một đời của ông. "

Yến Tuyết Không: "Chưởng giáo bá bá có hiểu thấu đáo không?"

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn: "... Lão nhân gia người hiểu thấu đáo ba phần cũng là người sáng lập Thiên Kiếm sơn thành tựu cốt lõi công pháp cũng nhờ đó. Nếu bản tọa như hiểu thấu đáo mười phần thì sao vẫn còn ở nơi này nói chuyện với ngươi? Bất quá, nghe tổ phụ bản tọa nói qua, ba trăm năm trước, Nguyên thần Thiên Tôn đã tới một chuyến, cũng không biết hắn có nhìn ra cái gì hay không. "

Tổ phụ ông cũng là kiếm tiên tung hoành ngang dọc khắp Cửu Châu.

Đáng tiếc, một đời người này không được vận may tốt đụng phải Nguyên Thần Thiên Tôn còn bị hắn diệt ngược lại khi một đám lão tiền bối hợp lực lại giết hắn, bị hắn sạch sẽ tiêu trừ cũng chẳng còn người nào.

Cùng nhau điều động cao thủ Cửu Châu xông ra đánh đến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm, chúng sinh quỳ xuống.

Cũng may, kẻ này còn có chút sót lại chút nhân tính, không đem truyền thừa đạo thống Cửu châu hủy diệt, quay đầu lại liền mở ra thiên thượng thiên, từ đó mai danh ẩn tích.

Đáng thương thay ngững tiên môn tông phái còn dư lại kia phải cần ba trăm năm nghỉ ngơi mới phục hồi được một chút, mới một lần nữa tích lũy một điểm gần bằng gốc gác, nếu không làm sao đến phiên Đại Yến thần triều thống nhất Cửu Châu.

"A, Nguyên thần Thiên Tôn chưa hề đem bia đá mang đi sao?"

"..."

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn hít sâu một hơi trừng mắt nhìn bé con, ngươi ý tứ gì, ý tứ gì?

Yến Tuyết Không xếp bằng ở bên cạnh bia đá, mắt vàng rạng ngời rực rỡ y có thể nhìn thấy vô số hình vẽ nhân vật nhỏ ở trước mắt y múa kiếm, bất luận kiếm pháp cao thâm đến mức nào, ở trong mắt y đều là dễ hiểu đến như vậy liền hiểu.

Y giơ tay triển khai kiếm quyết, kiếm khí vô hình vung lên xẹt qua cỏ cây xung quanh. Y đánh vào cỏ cây khô héo nhưng sau một khắc bỗng nhiên trở lại sinh cơ phủ màu xanh biếc dạt dào.

"Quá, Thái Thượng Huyền Thiên kiếm quyết?!"

Mục Hồng Y bật thốt lên một tiếng kinh ngạc, chưởng giáo Thiên Kiếm sơn mi mắt giật nảy một cái đôi con ngươi khẽ co rụt lại, yên lặng nhìn chốc lát, lẩm bẩm nói: "Không, tổ sư khai sơn không tính là người sáng lập Thái Thượng Huyền Thiên kiếm quyết, mà là chính ông ấy từ trong đó ngộ ra công pháp, chỉ là xuất phát từ đồng nguyên và giống nhau. "

Mục Hồng Y nắm chặt ống tay áo phụ thân, chẳng biết vì sao lại có cảm giác rất khẩn trương, không nhịn được nín thở ngưng thần.

Cùng lúc đó, Yến Tuyết Không năm viên kim đan trong cơ thể chuyển động tuần hoàn, ngoại trừ viên kim đan có linh quang hỏa diễm lượn lờ ra thì bốn viên còn lại vô cùng ảm đạm. Bỗng nhiên, có một viên dưới vòng xoay chuyển động từ xa của Thái Thượng Huyền Kiếm Quyết mà sáng lên.

Lòng bàn tay y dán lên bia đá, bia đá đột nhiên chấn động tựa hồ như có cảm giác muốn vụt lên từ trên mặt đất!

"Cái gì? Không thể!"

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn vừa nhìn liền sợ đến suýt nữa ngất đi, nhanh chóng ra tay ngăn cản, muốn tách liên hệ giữa hai người ra.

Cho ngươi đến đây tu luyện chứ không phải cho ngươi đến càn quét bảo vật! Đây chính là chỉ bảo khai sơn lập phái, đã từng có rất nhiều thiên tài đệ tử tại đây tu luyện qua nhưng chưa từng có người nào có thể kinh động nó, thằng nhóc này quả thực là rất tà môn!

Nhưng tình trạng Yến Tuyết Không giống như phảng phất tiến vào một loại cảm ngộ kỳ dị xuất hiện đạo vận, bát phong bất động.

Đầu ngón tay Tạ Ngự Trần khẽ nhấc lên hời hợt ra tay ngăn cản chưởng giáo Thiên Kiếm sơn, nói: "Ngươi để y đi vào, làm sao còn keo kiệt thứ này. "

"Ngươi nói nhẹ như vậy! Chờ chút, ngươi..." Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn phát hiện ông chỉ mới vừa bị một đòn liền ngăn cản được có chút ngẩn người rồi thành sợ ngây người.

Chẳng trách tại sao một tấc cũng không rời, đây chắc chắn là một đại lão giả dạng thành một đứa nhỏ đi gạt người!

Đế Hậu Dại Yến còn chuẩn bị cho hài tử nhiều hộ vệ vậy sao?

"Phụ thân, bia đá di chuyển, chính là có duyên  cùng với điện hạ. " Mục Hồng Y kéo kéo lấy ông, bình thản nói: "Ngài không phải thường nói, để ở chỗ này cũng là vật chết sao?"

Vừa dứt lời, liền nghe "Ầm ầm" vang một tiếng thật lớn bia đá xoay tròn trên không, kiếm đầy khắp núi đồi đột nhiên cùng nhau bay ra ở bên trên có vô số ánh kiếm chém tới nhưng lại không lưu chút dấu vết nào.

Không gì không xuyên thủng, không có gì không phá.

"Bia, vạn, kiếm,!"

Yến Tuyết Không tựa như có cảm giác gì đó mà nhẹ giọng đọc lên tên của nó, bên ngoài bia đá nứt ra, bên trong lộ ra vật hình vuông to bằng lòng bàn tay màu vàng, nó cùng công pháp hòa vào nhau, hóa thành thuần kim vọt vào bên trong viên kim đan sáng lên.

Tạ Ngự Trần bình tĩnh nhìn, ánh mắt hơi chững lại.

Lấy ngũ hành làm căn cơ tu đạo, kết kim đan, xem ra là muốn nỗ lực ngưng luyện thành bản nguyên vạn đạo, tâm đứa bé này so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn.

Đặc điểm của tiên thiên đạo thể bày ra đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Người bình thường là đi từ một đến mười, tu luyện tới cực hạn mới có thể tiếp xúc được pháp tắc đại đạo. Mà đứa bé này sinh ra ngay ở vạch khởi điểm là mười, thứ y cần chỉ là sự tích lũy cùng nền tảng mà thôi.

Đúng là trời sinh chí tôn.

"..."

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn trơ mắt mà nhìn bia đá bị bé con lấy đi, trong lúc nhất thời lòng như tro nguội, bi thống cực kỳ,liền giãy đành đạch với Mục Hồng Y nói: "Con gái, đi, nhanh cướp y đoạt về làm tiểu lang quân nuôi Ta không tin!"

Mục Hồng Y hết hết biết chỗ nói, nàng hơi di chuyển sang hướng bên cạnh, đứng cách xa ông một chút, nghiêm túc nói: "Phụ thân, người đang nằm mơ. "

Theo hình dáng thái tử điện, sau khi lớn lên chỉ sợ y so với tiểu cô nương còn giống mầm tai hoạ hơn. Huống hồ, nàng một lòng hướng về kiếm đạo, căn bản không bận tâm đến chuyện tình ái tình yêu.

Nếu nói là kết bái làm tỷ đệ, còn tạm được.

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn không có bị bé con làm tức chết, ngược lại trước tiên bị nữ nhi nhà mình muốn ông tức chết.

Yến Tuyết Không mở hai mắt ra chậm rãi xoay người, thật giống cảm giác vừa ngủ dậy mà vô cùng ấm áp thoải mái, y nhìn ba người ở đây một chút liền phát hiện biểu hiện của bọn họ có phần khác nhau.

Bé con nghiêng đầu vừa nhìn liền thấy vị trí bia đá kia đã trống rỗng, y hậu tri hậu giác che mặt: "Chưởng giáo bá bá xin lỗi, Yến Yến sẽ bồi thường!"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bất cứ đi nơi nào bé con Yến Yến đều sẽ trả tiền, có được không?