Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 4



Yến Yến có lợi hại hay không?

Yến Tuyết Không không cho rằng y sẽ phải khóc, chuyện của đường huynh y nhanh chóng để ra sau đầu, y mỉm cười vui vẻ tuyên bố: “Kiếm Linh ca ca, Yến Yến đã đọc hết sách.”

Tạ Ngự Trần nhắc nhở: "Hết sách, sách ở tầng một tàng thư các.”

Yến Tuyết Không chống tay lên hông, kiêu ngạo nói: "Không phải Yến Yến lợi hại hay sao?"

Đâu chỉ là dừng lại ở mức lợi hại, Tạ Ngự Trần nhớ lại thuở thiếu niên của chính mình trong lòng không khỏi nhẩm tính, hắn lúc ấy cũng không đạt đến trình độ như thế này. Tuy nhiên, hắn khi đó không thích đọc sách mà chỉ thích đánh nhau, băng qua khắp vùng đông nam, hắn chưa từng đánh thua trận nào bao giờ.

Bất quá, hiện tại Tạ Ngự Trần mở miệng đáp lại: “Tàng thư các có bảy tầng, ngươi còn có thể lợi hại đến đâu.”

"..."

Nhóc con kéo về vẻ mặt uể oải như chiếc bóng xì hơi xẹp xuống, không muốn nói chuyện với hắn nữa: “Kiếm Linh ca ca là kẻ xấu.”

Tạ Ngự Trần nghe thấy chính mình mang danh kẻ xấu, duỗi tay vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại của y: “Nếu đã nói ta chính là kẻ xấu thì hà cớ gì phải bận tâm việc ta có biến mất hay không? Ngươi vẫn có thể ung dung sống như trước đây, ăn uống và chơi đùa không phải tốt biết bao hay sao?”

“Bởi vì Kiếm Linh ca ca gần giống như phụ mẫu, cũng là người thân nhất của Yến Yến.” Chân nhỏ Yến Tuyết Không nhảy nhót lên xuống, đôi con ngươi màu vàng kim tỏa sáng như đoá hoa hướng dương không nhiễm chút tạp chất: “Chúng ta là người nhà, nếu phụ mẫu không quan tâm Yến Yến, ta nhất định sẽ rất đau lòng thương tâm.”

Y đã có tâm tư đồng cảm như vậy khi chỉ ở tuổi còn nhỏ.

Hai từ người nhà, đối với Tạ Ngự Trần tưởng chừng quen thuộc nhưng lại như có rào cản mà trở nên xa lạ, có lẽ hắn đã từng chân thành mong chờ, khao khát chở che qua tất cả. Nhưng quay đầu lại, mọi thứ chỉ biến thành trò hề trước mắt.

Người nhà vốn dĩ quan trọng tựa núi Thái Sơn, quan trọng hơn được mất.

Ba trăm năm qua, chuyện xưa cũ kỹ của quá khứ Tạ Ngự Trần chưa bao giờ nhớ đến mà sống ở thế giới này bốn năm. Trải qua một hồi tưởng trôi qua, bao cảm xúc từ niềm vui cùng bi thương, từ khổ đau cho đến tuyệt vọng đều phảng phất như cơn thủy triều ầm ầm kéo về, đánh vỡ bức tường lãng quên.

Kinh qua bao chuyện khiến chân tâm chấn động, khi cơn sóng trào dâng cũng chẳng còn gây ảnh hưởng gì đến hắn nữa.

Trở thành người xa lạ, Tạ Ngự Trần chỉ đang xem lại quảng thời gian chính mình đã trải qua ở quá khứ hệt một thước phim.

"Yến Yến!"

Hoa Nguyệt Lung đến đón nhi tử, nàng phát hiện hôm nay vậy mà y lại ra ngoài sớm, giọng điệu có phần đau lòng nói: “Gần đây trông con gầy đi nhiều, có phải mệt mỏi lắm không? Hay là mỗi ngày không cần đọc sách nữa.”

Yến Tuyết Không thành thật trả lời: “Con không có gầy, con còn mập lên.”

Hoa Nguyệt Lung nàng không bận tâm, thân là một người mẹ nàng cho rằng con mình đã gầy đi thì chính là con mình đã gầy đi, nàng cúi người bế lấy nhi tử, vừa đi vừa nói: “Thái phó có đến nói chuyện về con cho ta và phụ hoàng con nghe, hắn nói con rất hiểu chuyện khuyên ta và phụ hoàng không cần quá nghiêm khắc với con.”

Yến Tuyết Không chớp mắt, không khỏi liếc trộm Tạ Ngự Trần bên cạnh.

Hoa Nguyệt Lung hoàn toàn không nhận thấy có sự tồn tại của người khác ở bên cạnh, nàng dịu dàng nói: “Chúng ta cứ như vậy đi, mùa đông cũng sắp chuyển dần sang xuân rồi. Lễ hội hoa cũng gần đến, khi đó thời tiết tốt, mẫu hậu dẫn con ra ngoài đi chơi.”

Yến Tuyết Không khóe mắt cong cong: "Nghe theo mẫu hậu. "

Mẫu tử hai người một đường trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã thấy bóng dáng hai người đi đến chính điện, bọn họ bước vào có ý chờ đợi Yến Uyên làm xong công việc rồi dùng bữa, không ngờ khi đi đến lại thấy sắc mặc Yến Uyên nặng nề âm trầm có chút dọa người, trên tay còn đang cầm một phong thư.

Hoa Nguyệt Lung kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhìn thấy hai mẫu tử bọn họ, Yếu Uyên cùng lúc thả phong thư trên tay xuống bước đến đón nhận nhi tử trong tay nàng. Lúc này, sắc mặt của hắn cũng hoà hoãn, dịu đi không ít, hắn khẽ lắc đầu giọng điệu vẫn như ngày thường nói: “Không có việc gì, truyền lệnh dọn cơm thôi.”

Hoa Nguyệt Lung khẽ cau mày, không hỏi thêm nữa.

Đợi đến khi dùng cơm cùng rửa mặt xong xuôi, Hoa Nguyệt Lung bế nhi tử dỗ ngủ rồi mới chậm rãi bước ra khỏi cửa, nàng bước đến từ phía sau lưng Yến Uyên nhẹ nhàng ôm lấy, giọng điệu dịu dàng: “Chàng hiện tại có thể nói cho thiếp nghe được không?”

Yến Uyên nở nụ cười bất đắc dĩ, kéo lấy tay nàng ngồi xuống: “A Yến đã ngủ?”

"Chàng yên tâm, thiếp đã dỗ con ngủ rồi. " Hoa Nguyệt Lung khẽ gật đầu, đầy mặt lo âu hỏi: “Đến cùng là xảy ra việc gì?”

“Việc này có liên quan đến Văn Hựu” Yến Uyên đem phong thư đưa cho nàng, thấp giọng bổ sung thêm: “Khi huynh trưởng ta còn sống có cùng chưởng giáo Thiên Kiếm sơn tại Bắc Châu giao đấu cũng từ năm đó kết thành hữu nghị. Hai người họ sau khi trò chuyện vui vẻ trong lúc uống say có kết hiệp định thành thông gia đặt trước cho hài tử nhà mình từ bé. Hôm nay chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn gửi thư cho ta, tuy ông ta dưới gối có một đứa con trai và một đứa con gái nhưng mà đứa con gái của ông ta trời sinh mang thân kiếm cốt kỳ ngộ hơn cả huynh trưởng mình, ông ta đã lập nàng thành thiếu chủ của Thiên Kiếm Sơn, vì vậy…’

Nghe vậy, Hoa Nguyệt Lung liền lên tiếng: “Ông ta muốn hủy bỏ hôn ước?”

Yến Uyên vẻ mặt nhìn nàng “Nàng cũng đoán được.”

Hoa Nguyệt Lung giật mình, nàng sợ ngây người, kịch bản này có chút quen thuộc vì nàng nghĩ đến Yến Văn Hựu, hắn trời sinh một thân vô dụng còn bị từ hôn, đây chẳng phải là khuôn mẫu của nhân vật chính?

Yến Uyên nói: "Chỉ sợ là con gâi ông ta, Mục Hồng Y cố ý.”

Vì nếu là Thiên Kiếm Sơn chưởng giáo ông ta hối hận muốn hủy hôn thì năm đó đã đưa ra quyết định chứ không phải trì hoãn cho đến hiện tại.

Hoa Nguyệt Lung cầm bức thư trong tay đọc kỹ một lượt, trong thư viết mang theo câu từ tỏ ra rất áy náy với việc này, hiển nhiên có thể nói là bất đắc dĩ mà thôi chứ không phải là có ý gì. Dĩ nhiên, tiên quyết rằng chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn không muốn vì việc này mà kết thù với thần triều Đại Yến.

Vì biểu hiện thành ý, tỏ rõ áy náy hối lỗi của mình, ông ta gửi đến phần hậu lễ cùng nữ nhi đến Trung Châu, hy vọng việc này sẽ được giải quyết thỏa đáng cho đôi bên.

Hoa Nguyệt Lung suy bụng ta ra bụng người, cũng có thể hiểu được, có cô nương nào sẽ tự nguyện đồng ý gả cho một nam nhân xa lạ mà mình chưa từng gặp bao giờ cộ chứ? Mọi việc vẫn là do bậc phụ mẫu sắp đặt nhân duyên con trẻ một cách bừa bãi dẫn đến gây hoạ.

“Phụ mẫu mất sớm, thiên phú lại không tốt, Văn Hựu nếu biết việc này e rằng sẽ càng thêm mẫn cảm cho rằng Thiên Kiếm Sơn đang xem thường hắn.” Ở trong mắt Yến Uyên, hôn ước của đám tiểu hài chẳng là việc đại sự trọng yếu gì nhưng đứa nhỏ mười mấy tuổi lòng mang tự tôn cao hơn trời, sợ là hắn sẽ không nghĩ thông suốt.

Hoa Nguyệt Lung nắm chặt lấy tay hắn, nàng hỏi: "Vậy chàng định làm như thế nào?"

Yến Uyên thu lại phong thư cẩn thật cất đi, giọng điệu bình tĩnh nhưng biểu tình không khỏi lộ ra vẻ bất mãn mà nói: “Việc này phải xem thái độ của Thiên Kiếm Sơn, bọn họ làm việc như vậy cũng là tổn hại đến mặt mũi của Đại Yến ta.”

"..."

Dù sao cũng là quân chủ thần triều, là người đứng đầu Đại Yến, trong xương cốt vẫn luôn có phản xạ mà bảo hộ, bá đạo.

Hoa Nguyệt Lung không muốn khuyên gì nữa, nàng lớn tuổi tim chịu không nổi k.ích thích nếu như xuất hiện thêm một cái vai chính.

Sang ngày mới, mây đen giăng kín, tuyết rơi nhiều hơn.

Yến Tuyết Không thức muộn, mơ mơ màng màng ngồi trên giường để mặc cho cung nữ chải tóc, thay y phục, y hơi nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ đảo quanh vừa lúc thấy dáng người quen thuộc: “Đường huynh?”

Y chạy ra đến cạnh cửa, nhoài người ra bên ngoài vẫy vẫy tay.

Yến Văn Hựu cầm dù đứng bên ngoài thấy y bộ dáng biểu tình vui vẻ đang gọi mình, hắn gật đầu xem như chào hỏi khi nhìn sang không khỏi bật cười vì hành động đáng yêu: “Thái tử điện hạ cẩn thận giữ ấm, bên ngoài rất lạnh. Bệ hạ gọi ta đến thư phòng, ta chỉ đi ngang qua mà thôi.”

Yến Tuyết Không “A” lên một tiếng liền bị cung nữ cẩn thận ôm trở về.

Sau khi xuyên qua cổng vòm, đi dọc hành lang, thị vệ dưng trước cửa khom mình hành lễ. Lúc này Yến Văn Hựu mới nhẹ nhõm thở phào, v.uốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, chậm rãi bước vào thư phòng, duỗi tay đẩy cửa đi vào liền hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Yến Uyên ngồi trước án thư, ngẩng đầu lên nói: "Tại sao không gọi Nhị thúc?"

"Trước đây không hiểu chuyện, không biết lễ độ, hiện tại thần đã trưởng thành hiểu được lễ nghi." Yến Văn Hựu trầm mặc giây lát, song liền nói sang chuyện khác: "Hiện tại người gọi thần đến đây, e là có việc cần dặn dò liên quan đến ta.”

Yến Uyên không vòng vo mà nói ngay vào trọng điểm: “Chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn gửi thư, ngươi xem qua một chút.”

Yến Văn Hựu ngẩn người: "Thiên Kiếm sơn?"

Hắn nhớ tới, lúc trước phụ thân khi còn sinh thời có định một mối hôn ước từ nhỏ cho hắn cùng con gái của chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn, Mục Hồng Y. Nghĩ đến đây, hắn đến cùng sinh ra cảm giác xa lạ đối với chuyện này, cũng như vị hôn thê chưa từng gặp mặt trong suốt mười hai năm tuổi này của hắn.

Biểu tình trên mặt Yến Văn Hựu mang theo ý cười vươn tay nhận lấy phong thư, nhưng sau khi một khắc mở thư ra nụ cười trên môi hắn không thể duy trì nổi nữa, thân thể cứng đờ, cảm giác như có sét đánh bên tai. Phút chốc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, toàn thân run rẩy, bức thư trong tay bị nắm đấm siết chặt mà nhàu nát.

Yến Uyên thấy hắn như vậy liền vỗ nhẹ lên vai hắn, ôn thanh khuyên nhủ: “Bất quá cũng là một cái hôn ước nhỏ, đừng làm như trời sập đến nơi vậy. Dù sao có chúng ta sẽ luôn làm chủ vì ngươi.”

"Ngài cảm thấy chỉ là việc nhỏ không có gì thôi có đúng không?" Yến Văn Hựu đôi con ngươi lấp lóa ánh lên tia huyết sắc, đầu óc cơ hồ bị chuyện này làm cho phẫn nộ tức giận xem là sự sỉ nhục mà trở nên choáng váng, hắn buột miệng bật thốt: “Nếu tờ hủy hôn ước này rơi vào trên người A Yến, liệu bệ hạ có còn bình tĩnh như vậy không?”

Yến Uyên sắc mặt không thay đổi nhưng sự ôn nhu ban nãy đã dần dần biến mất. Ánh mắt tràn ngập sự áp bách lạnh lẽo cùng uy nghiêm hệt như một tấm gương phản chiếu mọi sự bất bình trong lòng hắn.

Chiếc nhẫn trên tay hắn tản ra hàn ý lạnh lẽo như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trong lòng Yến Văn Hựu, khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Yến Uyên nói: "Bất kể là ngươi hay là Yến Yến, chuyện này, trẫm đều sẽ quản. "

"Là, chất nhi thất thố." Yến Văn Hựu khàn giọng nhận lỗi, sau đó chắp tay xin cáo lui, xoay người chạy ra ngoài. Hắn ý thức được mình không thể ở lại chỗ này nữa, hắn vẫn còn quá trẻ tuổi không thể đạt đến ngưỡng cửa thu liễm được cảm xúc.

Yến Uyên không ngăn cản, nửa sau ngày khẽ lắc đầu có chút thất vọng.

Thân là hoàng tộc Đại Yến, thiên phú không tốt cũng không phải là vấn đề quan trọng nhưng không được vứt đi khí chất, bản tâm của mình. Đứa nhỏ này, đi học phủ Đại Yến bốn năm ấy vậy mà nửa điểm tiến bộ cũng không thấy.

Ở phương diện này, hắn kém xa phụ thân hắn.

Yến Văn Hựu vội vã quay trở lại, ô cũng quên mang theo. Ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, hắn vừa lạnh vừa bị tuyết đánh vào người dính ướt, muốn bao nhiêu chật vật liền có bao nhiêu. Lúc đi qua cổng vòm, đi dọc hành lang, hắn nghe thấy thanh âm cười đùa từ cung điện truyền đến.

Một đám cung nữ cùng nhóc con chơi đến náo nhiệt.

Yến Văn Hựu nhếch miệng cười tự giễu, nguyên nhân cũng là do mỗi người từ khi sinh ra đã định sẵn mỗi một vận mệnh khác biệt.

"Đường huynh!" Yến Tuyết Không quay đầu liền nhìn thấy hắn một mình đứng bên trong gió tuyết, y không suy nghĩ nhiều liền nhanh chân chạy vào phòng lấy ra một chiếc ô hồng sắc được chế tạo tinh tế vọt vào bên trong màn tuyết.

Yến Văn Hựu sửng sốt giây lát, nhóc con đã dùng đôi chân ngắn của mình chạy đến trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, giọng non nớt nói: “Đường huynh cẩn thận cảm lạnh, mau bung dù đi.”

"..."

Chóp mũi Yến Văn Hựu chua xót, hắn suýt chút nữa rơi lệ chẳng hiểu lý do vì sao. Hắn đưa mắt nhìn chiếc ô được đem đến, hoa văn thêu chỉ vàng vô cùng tinh xảo hệt như đường thêu trên chiếc túi may mắn cầu bình an treo bên hông của y, hẳn đây cũng là do một tay Lung hậu tỉ mỉ làm ra. Lúc Yến Tuyết Không đưa ô cho hắn, lại cực kỳ hào phóng.

Trong cơn tuyết lạnh, Yến Văn Hựu đứng bất động, hắn duỗi tay đẩy chiếc dù ra, giọng nói nhẹ vô cùng: “A Yến, có đôi khi ta cũng muốn ước ao giống như ngươi, cái gì cũng không hiểu.”

Vô ưu vô lo, ngày tháng trôi qua vô cùng thiện lương.

Mặc dù dặn lòng không nên oán giận lên một đứa trẻ nhưng hắn vẫn luôn thường xuyên nghĩ đến, dưa vào cái gì? Rốt cuộc dựa vào cái gì? Nếu phụ thân hắn vẫn còn sống, nếu là không có sự tồn tại của Yến Tuyết Không, hẳn vị trí thái tử của thần triều Đại Yến là của hắn.

Nhưng hiện tại thì sao? Ngay cả cái chết của phụ thân hắn, hắn còn không dám nghĩ đến, ngay cả đi tra cũng không dám.

Gió lạnh thổi lướt qua mặt, ô trong tay nhóc con không cầm chắc mà bị thổi bay lên trên ngọn cây, y há miệng “Ai” một tiếng muốn gọi đường huynh đi đến lấy xuống, nhưng khi quay đầu lại đã chẳng còn thấy người đứng bên cạnh, bóng dáng hắn càng ngày càng xa.

Bé con hắt hơi một cái, tâm tình trùng xuống.

"Điện hạ, điện hạ!" Các cung nữ nhanh chân vội vàng đem áo khoác cùng chăn bông chạy đến, quấn lấy trên người nhóc con thành đoàn, miệng hô: “Trời tuyết lớn như vậy, nếu ngài muốn đưa ô cho thế tử có thể bảo với các nô tỳ đi là được rồi.”

Nhưng y không nói gì chỉ ngẩng đầu đem tầm mắt nhìn lên cây cổ thụ, tiểu hồng ô vẫn còn treo trên ngọn cây kia.

"Ngài đừng nóng vội, nô tỳ đi lấy xuống ngay."

Cung nữ vừa tiến về phía trước một bước, hồng ô từ trên cao rớt xuống, nhẹ nhàng phiêu diêu bay đến trước mắt Yến Tuyết Không. Nhóc con mở to mắt, khoé môi bất giác nở nụ cười khi thấy Tạ Ngự Trần cầm ô bay đến. Đôi mắt vàng kim trong suốt nháy mắt trở nên lấp lánh.

Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Đứa trẻ ngốc, mau trở về đi thôi.”

Yến Tuyết Không bị cung nữ ôm, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt: "Yến Yến không phải ngu ngốc nha."

"Không phải ngốc, chính là ngốc. "

Tạ Ngự Trần đứng bên trong tuyết, từng bông tuyết tung bay xuyên qua thân thể trong suốt của hắn rồi chận rãi rơi xuống.

Hắn biết đứa nhỏ này rõ ràng biết tâm trạng của Yến Văn Hựu ban nãy không được tốt, nên mới vội vàng chạy đến đưa ô cho hắn. Vốn là một mảnh thật tâm, nhưng không phải mỗi người đều đáng giá có được phần lương thiện trong sáng này.