Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 40



“Dì dì đừng sợ,  Yến Yến không gạt ngươi.”

Vào ban đêm, Vương Đình Vạn yêu càng ngày càng vắng lặng âm u, huyết thủy xuôi dòng giống như ngừng chảy.

Diệp Hoan Hoan dùng thánh liên giúp Ân Chấp chữa thương, Ân Phỉ Thạch lượm ít cành cây trở về thuần thục châm lửa.

Yến Tuyết Không ngồi  trên tấm nệm được làm bằng cỏ, tập trung tinh thần chăm chú lật từng trang sách. Tốc độ lật sách của y cực nhanh, khiến cho ánh mắt Ân Phỉ Thạch phải liếc lại đây nhìn mà đem theo mấy phần cổ quái, nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại thôi.

Đọc sách mà cũng giống như đang chơi vậy sao? Cuối cùng tiểu thái tử điện hạ này có đáng tin cậy không?

Trong bầu không khí có gió thổi tới mang theo hơi lạnh ẩm ướt, Tạ Ngự Trần đứng bên cạnh bé con, nhẹ nhàng vỗ lên đầu y, lên tiếng: “Đến rồi.”

"Tốt tốt. "

Yến Tuyết Không thu hồi sách trong tay liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong lồng sông máu chậm rãi hiện ra một bóng người.

Bóng người nọ lau ra khỏi bờ sông, trên khuôn mặt vẫn còn vương lại vết máu từng giọt nhỏ xuống, dần dần dáng dấp người nọ hiện ra chính là yêu vương mặc dù có chút thô lỗ nhưng lại không mất đi vẻ anh tuấn. Chỉ là khuôn mặt ông ta dại ra, trong lúc đi đặc biệt cứng ngắc, oán sát khí ngưng tụ mãi không tan.

Diệp Hoan Hoan ngay lập tức phòng bị bất cứ lúc nào đều chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Ân Chấp mở mắt, nhanh chóng ra tay như chớp vẽ bùa lên hư không: “Trước tiên các ngươi đừng động thủ, ông ta e ngại Âm Dương bút, ta thử giống ngày hôm qua xem thế nào, không biết có thể đem ông ta bức lui như vậy không.”

Yến Tuyết Không Nhìn chằm chằm từng động tác của hắn, tựa hồ như y vừa học được cái gì đó mà giơ ngón tay lên giữa không trung tùy ý phác hoạ.

Tạ Ngự Trần hỏi: "Ngươi đêm nay không ngủ?"

"Yến Yến muốn ngủ nhưng ngủ không được. " Ánh mắt vàng kim rực rỡ của Yến Tuyết Không đảo qua toàn bộ Vạn yêu Vương Đình, khẽ ồ lên một tiếng: "Thấy được, phương hướng lưu động của yêu lực ở trong người yêu Vương gia gia. "

Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Không sai. Giết ông ta, lĩnh vực tiêu tan. "

“Nhưng như vậy cũng không thể giải quyết hết thảy tất cả vấn đề.” Yến Tuyết Không nghiêng đầu, nhìn về phía hài cốt huyền sói, bên tai nghe được tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, không lâu lắm liền xuất hiện một nữ tử có dung mạo tú lệ từ bên trong chạy ra.

Quần áo của người nộm xộc xệch, nhưng khuôn mặt của nàng lại rất sạch sẽ, mái tóc đen xoã dài bị gió lạnh thổi tung.

Nàng chạy về phía yêu Vương với nụ cười trên môi: “Phụ thân, người trở về.”

Cùng ngay lúc đó, Ân Chấp hét lên: “Là nàng, là Úc Ly, mau, nhanh cản nàng lại.”

Ân Phỉ Thạch không nói hai lời ngay trực tiếp xong tới ôm lấy eo Úc Ly, dùng toàn bộ sức lực ôm nàng đẩy ngã. Sau đó, hắn kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt của nàng, cảm thấy quá đổi bất ngờ vì sự quen thuộc này. Lúc hắn còn nhỏ, từng ngờ ngợ xuất hiện rất nhiều lần trong mắt hắn.

Người này chính là mẫu thân của hắn.

Úc Ly sau khi bị hắn ngăn cản thì sắc mặt thay đổi, nàng tức giận đánh hắn mà gào lên: “Là các ngươi muốn hại phụ thân ta, là các người, các ngươi!”

Ân Phỉ Thạch bị đánh mấy lần khiến đầu cũng đã choáng váng mà thổ huyết nhưng hắn chết sống gì cũng không buông nàng ra. Đúng lúc này, Diệp Hoan Hoan chạy tới, dứt khoét hạ xuống một đòn ngay sau gáy của Úc Ly, đánh nàng ngất đi.

Ân Chấp đem đoạn bút đã gãy đánh về phía yêu Vương khiến cho vết thương của hắn nức toát ra, nhưng hắn vẫn duy trì từng bước từng bước đi về phía trước đem yêu Vương trấn áp vào lại huyết hà, sau đó liền thoái lực ngã xuống.

Yến Tuyết Không không ra tay chỉ ở một bên lẳng lặng xem toàn bộ sự việc.

Chờ sau khi hai bên kết thúc, y mới chạy đến bên cạnh Diệp Hoan Hoan giúp nàng một tay đem đám người bị thương kéo về, để bọn họ cùng nắm tay nhau nằm cạnh nhau: “Được rồi, ba người cùng một nhà cùng nắm tay nhau ngủ ngon giấc nhé.”

Diệp Hoan Hoan mỉm cười, ôn nhu nói: "Để ta gác đêm, điện hạ cũng đi nghỉ ngơi đi. "

Yến Tuyết Không lắc đầu nói: "Yến Yến không buồn ngủ, ta có thể canh cùng Hoan Hoan tỷ tỷ. "

Diệp Hoan Hoan sờ sờ mặt y, tôi nói là thị nữ trên danh nghĩa nhưng nàng ở bên cạnh điện hạ mấy ngày nay cơ hồ là thời điểm an tâm nhất trong lòng nàng.

Nghĩ đến đây, vị tiểu điện hạ này luôn coi bọn họ như người nhà chưa bao giờ xem nhẹ họ.

Sau khi báo thù thành công nàng từng có ý nghĩ chết đi rồi cũng chẳng sao, Nhưng đến hôm nay nàng lại nghĩ, nguyện lòng vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho tiểu điện hạ, bồi bạn bên cạnh y lâu thêm chút nữa.

Bầu không khí đang ấm áp, Tạ Ngự Trần đi tới nắm lấy sau gáy bé con: "Đi ngủ, ngươi không muốn cao lên sao?"

Yến Tuyết Không phảng phất như bị giẫm trúng đuôi, đứng lên so so chiều cao với hắn, sau đó khóe miệng méo xuống hệt như ông cụ non mà thở dài, ngoan ngoãn nằm xuống đi ngủ: "Quân Ngự ca ca, Hoan Hoan tỷ tỷ, ngủ ngon. "

Tạ Ngự Trần ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh y, bé con như một cách tự nhiên mà trở mình bò đến trên đùi hắn mà gối đầu lên rất nhanh ngủ thiếp đi.

Diệp Hoan Hoan lấy ra tấm chăn bông đắp lên người y, ôn nhu nở một nụ cười.

Tạ Ngự Trần lãnh đạm quét mắt sang nhìn nàng một chút, ánh mắt hắn sâu thẳm làm người sợ hãi.

Diệp Hoan Hoan dừng một chút, thức thời lui lại.

Sáng sớm hôm sau, Yến Tuyết Không bị tiếng hát to của Ân Phỉ Thạch đánh thức.

"A a a!" Ân Phỉ Thạch tỉnh lại sau khi phát hiện bên trái mình là phụ thân bên phải mình là mẫu thân, đại khái là bị dọa đến phát sợ, nhảy dựng lên lùi ra xa khoảng chừng ba trượng: “Ai đem ta nằm ở chỗ này!”

Yến Tuyết Không xoa xoa mi mắt, giơ lên một cái tay tay, đổi lấy ánh mắt ai oán của hắn.

"Làm sao... A a a!" Ngay sau đó, Ân Chấp cũng tỉnh lại phục chế hoàn toàn phản ứng của Ân Phỉ Thạch lùi sang một bên khác, bưng tim hít thông khí: "Úc, Úc Ly tại sao sẽ ở đày!"

Yến Tuyết Không nhìn phản ứng của hai người bọn họ, vỗ tay cười nói: "Quả nhiên là phụ tử. "

Ân Chấp cười khổ nói: "Điện hạ, ngươi thật là rất giỏi!"

Yến Tuyết Không làm một động tác “suỵt* ngay bên môi, sau đó liền chạy đến bên cạnh Úc Ly ngồi xổm xuống: “Dì dì, Nếu tỉnh rồi cũng không cần giả vờ ngủ nữa.”

Úc Ly mở mắt ra, dáng dấp một mặt mờ mịt giống như thần trí thật không rõ.

"Cũng không cần giả bộ ngốc. " Yến Tuyết Không đưa nước sạch qua, mỉm cười nói: "Di di nên có bệnh thích sạch sẽ đi, quần áo làm cho bẩn, nhưng mặt cùng tóc tẩy đến rất sạch sẽ. "

Người như vậy làm sao có khả năng thật sự điên.

Cả người Úc Ly cứng đờ, biểu hiện dần dần khôi phục bình thường, nhìn chằm chằm đứa bé xinh đẹp đáng yêu trước mắt này một chút, tiếp nhận nước trên tay y, bình tĩnh nói: "Tiểu thái tử Đại Yến, ngươi thông minh hơn so với hai kẻ ngốc nhà họ Ân.”

Ân Chấp cùng Ân Phỉ Thạch trợn mắt ngoác mồm, nàng giả vờ à?

Yến Tuyết Không vì hai cha con họ mà nói lời hay, nói: "Bọn họ là vì quan tâm nên sẽ bị loạn. "

“Chúng ta trước tiên nói chuyện, bất luận các ngươi tới đây làm cái gì đi chăng nữa thì ta cũng không cho phép các ngươi làm tổn thương đến lhụ thân của ta.” Úc Ly đưngs lên, tiện tay đem mái tóc đen của mình buộc lại, nàng quay đầu nhìn về phía Ân Chấp: “Ngươi đã hứa với ta không trở về Nghiêu châu, tại sao không giữ lời?”

Ân Chấp nói: "Ngươi cũng không nói cho ta biết chuyện của hài tử!"

“Ngày ấy tại lễ cưới, là người nhà họ ân các ngươi động thủ trước, ít cho phụ thân ta cùng tộc nhân của ta phải phản kích lại, đôi bên cùng chết hết.”

Úc Ly giễu cợt nói: "Đứa nhỏ này ta không muốn để lại nhưng không nỡ phá đi, ta sinh ra xong liền để  nó tự sinh. Nó cũng tự chính mình lớn lên, ta không tư cách làm nương của hắn, ngươi càng không có tư cách làm cha của hắn. "

Nghe xong lời nói này, sóng Ân Phỉ Thạch đau xót, cúi đầu lung tung lau nước mắt.

"Ngươi cho rằng, năm đó ta muốn cưới ngươi, không phải thật tâm sao?" Ân Chấp hai mắt đỏ bừng có phần tức giận, gằn từng chữ: "Tộc trưởng trước khi chết có nói là các ngươi mượn danh nghĩa kết hôn để diệt trừ Ân gia, hủy diệt Âm Dương bút có thể trấn áp các ngươi!"

Ân gia là thế gia trừ yêu, đời đời là kẻ địch với Vạn Yêu Cốc.

Kết quả, thiên tài xuất sắc nhất thế hệ này đã yêu con gái của yêu Vương, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ nhờ vào mối lương duyên này mà hóa giải mọi hận thù khi xưa, nhưng không ngờ lại càng làm bi kịch lớn hơn.

Úc Ly hỏi: "Ngươi tin sao?"

Thảm trạng năm đó, thi cốt dưới đất vẫn còn chưa nguội lạnh, Ân Chấp không kìm được chính mình không thể không tin, tu vi của hắn cũng đã phế, đau đớn thống cũng đến muốn chết đi.

Nếu không có Đế Hậu Đại Yến đưa hắn về kinh thành, thì trên cõi đời này cũng không còn có sự tồn tại của Ân Thập Nhất.

Úc Ly nghiêng đầu đi, nơi khoé mắt ẩn hiện thủy quang, lạnh lùng nói: "Phụ thân ta vẫn luôn rất thương ta, từ nhỏ, ta muốn cái gì sẽ có cái đó! Ta là công chúa yêu tộc cao quý, ngươi nghĩ ta sẽ dùng hôn nhân của mình để giăng bẫy sao?"

Ân Chấp trả lời: "Chỉ mình ta thôi sao?"

Hai người càng nói càng gay gắt, hoàn toàn không nhìn ra từng có bao nhiêu tình cảm ân ân ái ái của năm đó..

Yến Tuyết Không hô: "Dừng!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ngậm miệng.

“Vì thế, cần yêu vương gia gia tỉnh lại hỏi ông ấy một câu.” Yến Tuyết Không từ trong tay Ân Chấp lấy đi Âm Dương bút, trấn định nói: “Trước tiên các ngươi nên dưỡng thương cho tốt, không cho phép cãi nhau nữa.”

“Thật sự Ngươi có thể luyện lại Âm Dương bút, làm cho phụ thân ta tỉnh lại?” Úc Ly cúi người, nhìn y: “Nếu như ngươi làm tổn thương đến ông ấy cho dù người là thái tử Đại Yến thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.*

Nhưng Yến Tuyết Không lại nghe được ngữ điệu khẽ run của nàng khi phô trương thanh thế, y ôm lấy nàng cọ cọ dùng chất giọng mềm mại của mình để an ủi: “Dì dì đừng sợ,  Yến Yến không gạt ngươi.”

Thống khổ hận thù nhiều năm khó giải toả trong lòng cuối cùng đúng lúc này lại được xoa dịu.

Khuôn mặt bé con non mềm mà ấm áp, Úc Ly bỗng nhiên không kìm được mà hai hàng thanh lệ không hề có một tiếng động chảy xuống.

Sau khi động viên xong một nhà ba người, Yến Tuyết Không liền tìm một nơi trống trải ngồi xuống, nhìn chằm chằm Âm Dương bút, bắt đầu suy nghĩ.

Cốc Hoa Tử quả thực là thiên tài luyện khí, sách ông tặng bên trong không chỉ có ghi tỉ mỉ luyện khí bách khoa toàn thư, còn ghi lại rất nhiều ý nghĩ mới mẻ cổ quái, đại đa số chính ông cũng đều chưa có thử qua.

Nhưng Yến Tuyết Không cảm thấy rất thú vị.

"Quân Ngự ca ca, lúc ở Linh châu cá lớn tặng cho một cọng lông chim, để ở chỗ nào vậy?" Bé con ở bên trong túi tiểu Phúc lật ra, thực sự không tìm được, lập tức làm nũng cầu cứu viện.

“Để ở trong đống kẹo của ngươi.” Tạ Ngự Trần thuận miệng trả lời, nói xong mới dừng một chút, hỏi: “Đó là túi chứa đồ của ngươi hay là của ta?”

"Giống nhau mà. " Yến Tuyết Không nở nụ cười, tìm ra lông chim có sắc màu lam đậm, lại lục tục tìm trong túi ra một đống tài liệu quý giá luyện khí, sau đó y ngẩng đầu lên nhìn trời giống như là gặp phải một vấn đề gì đó rất là nan giải.

Tạ Ngự Trần: "Lại có cái gì không tìm được?"

"Yến Yến suy nghĩ muốn sử dụng sức mạnh của gió và thiên lôi để tu sửa Âm Dương bút. Côn Bằng chi vũ ẩn chứa lực lượng gió, thế nhưng, thiên lôi không có cách nào khống chế ra được. "

Yến Tuyết Không chớp mắt một cái, nghiêm túc cân nhắc: Có nên thắp nén hương bái Nguyên thần Thiên tôn không? Hi vọng hắn có thể kéo dài thời gian của thiên lôi lâu hơn một chút.”

Tạ Ngự Trần nắm lỗ tai của y, mặt không hề cảm xúc: "... Ngươi không bằng thắp hương phù hộ chính mình chớ bị đánh thành cục than. "

Yến Tuyết Không cảm thấy ngứa, nắm lấy cánh tay hắn, nói: "Sẽ không, lần trước ở Linh châu, thiên lôi chỉ bổ Cốc Hoa Tử tiền bối. "

"Lần đó luyện khí lấy ông làm chủ, tự nhiên nên là ông ta ứng đối lôi kiếp. " Tạ Ngự Trần nói: "Vạn sự vạn vật tự có pháp tắc, thay vì cầu thần vái phật không bằng đi tranh cướp thiên mệnh. Như vậy, thiên lôi cũng sẽ hướng về ngươi mà cúi đầu xưng thần. "

"Hảo rồi hảo rồi. "

Yến Tuyết Không nghỉ hắn chỉ đi đọc kinh mỗi ngày, tay trái nghe lọt tay phải, y giơ tay lên làm thủ chỉ thả ra ngọn lửa màu vàng óng luyện hóa vật liệu.

Trong quá trình luyện hóa bé con biểu hiện vô cùng bình tĩnh, căn bản không nghĩ tới đây là lần đầu tiên hắn luyện khí, và thứ muốn chữa trị lại là Âm Dương bút chi bảo truyền thừa

Động tác của y nhanh mà không loạn, nước chảy mây trôi, hoàn toàn khác xa so với những người luyện khí mà Úc Ly từng gặp.

Úc Ly nhìn kỹ, dần dần toát ra vẻ kinh ngạc than thở.

Ân Chấp giả vờ lạnh nhạt nói: "Đồ đệ của ta. "

Úc Ly bình tĩnh nói: "Thật không, nhìn ngươi sắp bay lên trời rồi. Không biết còn tưởng rằng con trai của ngươi. "

Ân Phỉ Thạch: "..." Hắn quá khó khăn!

Sau nửa canh giờ, mấy chục loại vật liệu toàn bộ bị luyện hóa cũng được loại bỏ tạp chất, sau một canh giờ, lông chim sắc lam đậm hóa thành từng mảnh linh quang, hòa vào trong đó, sau hai canh giờ, hai đoạn bút nối liền hợp lại làm một.

Cùng lúc đó, gió thổi mây tan, không trung hiện ra vòng xoáy lôi kiếp!

Yến Tuyết Không không nhanh không chậm lấy ra Huyền Hoàng đỉnh sau đó biến lớn lên liền mang bút leo người tiến vào.

Ân Phỉ Thạch trong gió ngổn ngang: "Tiểu thái tử đang làm gì?"

"Y muốn đem phạm vi thiên lôi khống chế ở trong đỉnh, cứ như vậy, liền sẽ không tai vạ tới hài cốt phụ thân ta. " Úc Ly ngữ khí phức tạp, không nói được trong lòng cảm giác gì.

Có thể dẫn tới lôi kiếp, Âm Dương Bút chữa trị trong tầm mắt, xác thực vị tiểu điện hạ này không có lừa nàng. Hơn nữa, đến bước này còn quan tâm đến cảm nhận của nàng, làm như vậy sắc mặt nàng làm sao không thay đổi cho được.

*