"Nếu như ngươi cùng y từng ở chung, liền sẽ rõ ràng. "
Ngoại trừ Long thần thì mọi người ở đây đều không hiểu lời Tạ Ngự Trần nói có ý gì.
Mệnh kiếp mười tuổi mệnh kiếp, đây là cái gì?
Phượng Nhiêu lấy linh lực tra xét thân thể bé con, thấy y làm sao cũng không cách nào tỉnh lại, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt hiếm thấy toát ra bối rối, lớn tiếng hỏi: "Cái gì mệnh kiếp mười tuổi?"
"Lúc hài tử sinh ra ngươi không đến xem một chút, hiện tại cũng biết quan tâm rồi?"
Long thần vừa vội vừa tức, nói không biết lựa lời: "Yến Yến mệnh cách từ nhỏ chết sớm, ta cùng phụ mẫu y dùng thiên đại khí lực mới kéo dài tính mạng mười năm của y, đến Phượng tộc các người muốn lấy niết bàn quả, còn không phải là vì việc này!"
Một tia sét giữa trời quang, không nghĩ đến việc này.
Phượng Nhiên cụp mắt, siết chặt nắm đấm, khi đứa nhỏ này ra đời ngay lúc Phượng tộc đang gặp nạn, nàng thân làm trưởng lão Phượng tộc làm sao có thể không để ý đến nhiều tộc nhân của mình như vậy?
Bất quá, giờ khắc này nàng hiển nhiên không có tâm tư biện giải cho mình..
"Ta cũng không biết!" Ân Chấp mờ mịt vô phương ứng đối, năm đó Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung giấu vô cùng kỹ chưa từng tiết lộ qua việc này.
Diệp Hoan Hoan vội vàng nói: "Long thần đại nhân, Quân Ngự điện hạ, vậy bây giờ có biện pháp gì có thể cứu điện hạ không?"
Phương Cầu nghiêm mặt nói: "Phàm là có biện pháp, lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta vạn tử không chối từ!"
Long thần còn không có lên tiếng, thân thể Yến Tuyết Không bỗng nhiên trôi nổi bay lên rồi dừng lại trên không trung, ngọn lửa màu vàng óng trong nháy mắt tràn ra, lưu quang dường như bay múa bao vây lấy thân thể của y.
Phượng Nhiên nói: "Y muốn niết bàn!"
Long thần thở phào nhẹ nhõm, chau mày, lẩm bẩm nói: "Chỉ chờ mong niết bàn quả Phượng tộc các người có thể giúp y vượt qua mệnh kiếp. "
Tạ Ngự Trần trên mặt không nhìn ra tâm tình, có đôi lúc nhìn hắn giống như tác phẩm điêu khắc không có sự sống, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen chăm chú nhìn bé con, chốc lát, thân hình lóe lên, biến mất ở tại chỗ.
Chỗ biên giới phân tứ hải, thiên thượng thiên không thấy mây.
Tạ Ngự Trần xuất hiện ở bên trên tứ hải, giơ tay lướt nhẹ mở trùng điệp bạch vân, sương mù mông lung tản ra, xuất hiện một cánh cửa cơn lốc xoáy, hắn mặt không thay đổi đi vào.
Mây mù tràn ngập, hiện ra toà cung điện trang nghiêm hoa mỹ nhưng vắng lặng không hề có một tiếng động.
Bạch ngọc lưu ly, quỳnh hoa ngọc thụ, gió mát sơn tuyền, không linh hư ảo.
Có người ngồi dưới tàng cây, huyền y hoa phục, dung nhan tuấn mỹ cực kỳ nhưng lại lạnh lẽo vô cùng tựa như hàn băng ngàn năm, đây rõ ràng chân thân Tạ Ngự Trần tu vô tình đạo, Nguyên thần Thiên Tôn chân chính.
Chỉ là quanh thân hắn quẩn quanh xiềng xích tơ vàng mà mắt thường khó có thể phát hiện được.
Đó là, gông xiềng thiên mệnh!
Thế nhân đều nói, Nguyên thần Thiên Tôn nghịch thiên cải mệnh, mở ra thiên thượng thiên, ai lại biết được, hắn khi còn sống đều bị thiên mệnh an bài.
Hắn sinh ở thế gian này, dù cho mạnh đến hủy thiên diệt địa, cũng không cách nào chặt đứt gông xiềng này.
Trước mặt Nguyên thần Thiên Tôn để một bàn cờ, hắn nhàn nhạt bình tĩnh ngồi đối diện với hắn là một bóng người hư ảo.
Hư ảnh nhìn thấy Tạ Ngự Trần đến, thở dài nói: "Thiên Tôn, ta nói, ngươi không chém chết thất tình, sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng loại bỏ. Mới mấy năm, hóa thân thất tình của ngươi cùng với tiểu quân cờ này ấy vậy mà sinh ra sự ràng buộc sâu như vậy.”
Nguyên thần Thiên Tôn không có chút rung động nào.
Tạ Ngự Trần lạnh lùng nói: "Dừng lại phản phệ, đánh tan mệnh kiếp Yến Tuyết Không. "
"... Ta chỉ là thiên đạo nhỏ yếu vô tội, đáng thương, ngay cả thiên mệnh thư đều bị ngươi đoạt đi, có thể tha cho ta được không? Ngươi bị thiên mệnh ràng buộc, ta lại bị ngươi làm nô dịch, đều rất thống khổ rồi. "
Hư ảnh biểu thị việc hắn cố tình gây sự, ý vị sâu xa nói: "Lại như bàn cờ này, ta chấp quân đen, ngươi chấp quân trắng, chơi cờ là phân thắng thua, quân trắng của ngươi xảy ra vấn đề, còn hi vọng ta tư địch sao?"
Hồi trước, thiên đạo cùng Hoa Nguyệt Lung từng có gặp nhau, học được cái lời vô vị chọc tức được người khác.
Tạ Ngự Trần bình tĩnh nói: "Nếu ngươi tiếp tục, ta liền sát phạt giết hết quân đen của ngươi. "
"..."
Cho nên mới nói hóa thân thất tình đúng là một quả bom hẹn giờ, vô tình vô dục như Nguyên thần Thiên Tôn căn bản sẽ không vì một quân cờ mà lật đổ cả bàn cờ, vì một người mà phá hủy cơ hội duy nhất thoát khỏi gông xiềng Thiên mệnh.
Thiên đạo chỉ chỉ Nguyên thần Thiên Tôn, vung cái nồi này qua nói: "Nếu không thì hai người các ngươi trước tiên đánh một trận đi. "
Lòng bàn tay Tạ Ngự Trần ngưng tụ thái thương kiếm ảnh, sát khí giữa lông mày dần sinh: "Ta bảo ngươi lập tức dừng lại. "
"Được rồi. " Nguyên thần Thiên Tôn nhẹ phất ống tay áo, thu hồi thái thương kiếm, hờ hững nói: "Quân cờ không nghe lời tất phải bị trừng phạt. Ngươi nên ngăn cản y, mà không phải một lần lại một lần dung túng y. "
Tạ Ngự Trần nói: "Nếu như ngươi cùng y từng ở chung, liền sẽ rõ ràng. "
Nguyên thần Thiên Tôn sẽ không nhìn qua quá trình mà chỉ xem kết quả đây cũng là sự khác nhau giữa bản thể vô tình và bản thể có tình.
Chỉ là, quân đen thiên đạo có vô số, nhưng quân trắng Nguyên thần Thiên Tôn chỉ có một, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn tự hủy, dẫn đến bàn cờ toàn bộ lật đổ.
"Đợi Ngũ hành đạo cơ y viên mãn, trải qua chín lần niết bàn, tu thành chân thân 'Bất tử phượng hoàng', mệnh kiếp sẽ biến mất. "
"Thiên Tôn! Ngươi có phải quá mức rồi đi?"
Nguyên thần Thiên Tôn lạnh nhạt nói: "Quá trình này chí ít cần mười năm, thời gian mười năm, ngươi có thể cầm cờ đen trước tiên đi vô số bước, theo ngươi có đáp ứng hay không. "
"Thành giao. "
Thiên đạo không chút do dự, sóng quân trắng đình trệ, quân đen đi đầu, chiếm món hời lớn.
Bằng không, lấy đứa bé kia thiên phú kh.ủng b.ố, quân đen của hắn cũng chưa chắc có thể có cơ hội trưởng thành, không sợ ván cờ thay đổi chỉ sợ nó bất biến, đã như thế, thắng bại còn chưa thể biết được.
Có được kết quả, Tạ Ngự Trần không hề dừng lại, xoay người rời đi.
Cánh cửa vòng xoáy lại một lần nữa mở ra, trong mây mù, truyền đến thanh âm Nguyên thần Thiên Tôn giống như băng tuyết bạc bẽo: "Thất tình vừa động, chỉ có thể hỏng việc. Sau khi mệnh kiếp, ngươi nên trở về bản tôn. "
Tạ Ngự Trần bước chân hơi ngừng lại, cũng không quay đầu lại đã đi ra ngoài.
Nghiêu châu, Vạn yêu cốc.
Yến Tuyết Không lần thứ nhất niết bàn kết thúc, mở hai m mắt, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, mắt y ánh lên nước mắt lưng tròng nhìn Long thần cùng Phượng Nhiên mà với tay: "Yến Yến đau quá, ông ngoại, bà ngoại ôm một cái. "
Long thần cùng Phượng Nhiên ân oán với nhau đều không để ý tới, đồng thời xông lại ôm y, đau lòng đến cực điểm: "Yến Yến ngoan, không sao rồi, không sao rồi. "
Nhưng mà, một nguồn sức mạnh đẩy bọn họ ra, chỉ thấy, trong người bé con lại dấy lên ngọn lửa màu vàng óng, đây là, lần thứ hai niết bàn!
Long thần há to mồm, phút chốc chuyển hướng Phượng Nhiên: "Tại sao lại như vậy?"
"Ta không biết, bộ tộc ta không có người liên tiếp niết bàn, tác dụng niết bàn quả chỉ có một lần..."
Phượng Nhiên gắt gao cắn răng, không kịp do dự, lập tức muốn thi pháp chặn, mệnh kiếp còn có thể còn có những biện pháp khác, nhưng niết bàn một khi thất bại, chính là hình thần đều diệt.
Bóng người Tạ Ngự Trần thoáng hiện, phất tay bức lui nàng, lấy một loại tư thái bảo vệ đứng trước mặt Yến Tuyết Không, lạnh lùng nói: "Y cần chín lần niết bàn, tu thành chân thân bất tử phượng hoàng, trong lúc này, cỹng không cho phép ai nhúng tay. "
Tư thái cùng ngữ khí này quá mức đương nhiên dường như mệnh lệnh, Phượng Nhiên giận dữ: "Ngươi dựa vào cái gì?"
Long thần cũng không đồng ý, trực tiếp mắng: "Ngươi có bệnh phát điên rồi? Ngươi hiểu hay là chúng ta càng hiểu rõ hơn? Yến Yến mới năm tuổi, ngươi muốn y liên tiếp chín lần niết bàn, ngươi cùng với muốn y đi chết có chỗ nào khác nhau?”
Vào giờ phút này, vì bảo bối ngoại tôn, Long thần cùng Phượng Nhiên rốt cục vứt bỏ hiềm khích lúc trước, liếc mắt nhìn nhau, hóa thành nguyên hình rồng phượng, đồng loạt ra tay.
Thấy vậy, Tạ Ngự Trần giữa lông mày xẹt qua sát ý rất nặng: "Cút ngay. "
Ba người kia sứt đầu mẻ trán.
"Long thần đại nhân, Phượng Nhiên trưởng lão, Quân Ngự điện hạ, các ngươi đừng đánh! Các ngươi bất luận ai bị thương, tiểu điện hạ đều sẽ khổ sở!"
Diệp Hoan Hoan cổ họng đều khàn tắt, Ân Chấp thương thế quá nặng, gọi Phương Cầu dìu hắn lên, run run rẩy rẩy tới gần bé con đang ở niết bàn, cẩn thận lắng nghe, quay đầu lại hô: "Các ngươi không nghe sao? Y gọi các ngươi dừng tay!"
Tạ Ngự Trần một trận sát ý lặng yên tản đi, lòng bàn tay lập tức quét ra linh lực mênh mông, ép tới Long thần cùng Phượng Nhiên biến trở về hình người, kinh hãi thất sắc.
Hai người bọn họ hợp sức lại tuy không nói là không có người nào địch lại, nhưng cũng là một trong những người có sức chiến đấu cao ở Cửu Châu, tiểu hài này rốt cuộc là ai?
"Con gái lừa ta!" Long thần vò vò đầu muốn ngất, tức giận: "Còn nói là bạn chơi của Yến Yến, bạn chơi cái rắm!"
Phượng Nhiên từng thấy Tạ Ngự Trần ra tay ở Phượng tộc, hắn nắm tay Yến Yến, một chiêu kiếm giết tam trưởng lão Cổ Thánh tông.
Nhưng vào lúc ấy, nàng cho rằng Tạ Ngự Trần là đại lão nào đó của Đại Yến thần triều ngụy trang, được Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung phái tới bảo vệ bé con.
Phượng Nhiên không giống Long thần có tấm lòng lớn như vậy, bây giờ giao thủ một cái, đã mơ hồ phát giác không đúng.
Đại lão của thần triều Đại Yến mạnh nhất cũng chỉ có thể một mình đơn đã độc đấu với một trong hai người bọn họ chứ không thể nào mà chỉ hời hợt dùng một chiêu liền trấn áp được hai người họ liên thủ lại với nhau.
"Quân Ngự ca ca. "
Yến Tuyết Không nhẹ nhàng kêu lên, Tạ Ngự Trần trong nháy mắt xoay người, tiếp nhận thân thể y hạ xuống, thấp giọng nói: "Ta đây. "
"Yến Yến tin tưởng huynh, thế nhưng, chớ làm tổn thương ông ngoại bà ngoại. "
Tạ Ngự Trần nhìn khuôn mặt non nước của bé con, đứa bé này rõ ràng đau đớn khó nhịn, mạnh hơn chút là nhẫn nhịn nước mắt, động viên người bên ngoài.
Cuống họng hắn nhẹ ngăn, trầm thấp "Được", nói: "Sẽ không. "
"Ông ngoại, bà ngoại. " Yến Tuyết Không lại khẽ gọi, nho nhỏ mở miệng, nói: "Là Yến Yến tùy hứng, không muốn đánh Quân Ngự ca ca. "
Coi như là tâm địa sắt đá, nhìn dáng vẻ y đều phải khổ sở, huống hồ Long thần cùng Phượng Nhiên từ trước đến giờ sủng ái y, Phượng Nhiên viền mắt ửng đỏ, Long thần rơi lệ nói: "Yến Yến ngoan, chúng ta không đánh, tất cả nghe theo con. Nhưng chín lần niết bàn, con làm sao gánh vác được? Chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác, có được hay không?"
Yến Tuyết Không lắc đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.
"Tiểu thái tử!"
Ân Phỉ Thạch cùng Quy bà bà chạy tới, bị Phương Cầu cau mày ngăn cản: "Các ngươi làm sao đến rồi? Yêu tộc nội loạn bình ổn rồi?"
"Mặc Liên vừa chết, Kinh Đằng cũng tỉnh lại, nói thẳng muốn đình chiến, lão thân đã cùng ông ta định ra ước hẹn hai chi bất chiến. Bên dưới yêu tộc, hoan hô nhảy nhót, đều cảm niệm ân đức của chư vị, để lão thân đến đây bái tạ. "
Vừa nói Quy bà bà lôi kéo Ân Phỉ Thạch, hướng mọi người làm đại lễ.
Phương Cầu vung vung tay, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta tâm đặt trên điện hạ, thực sự không có tâm tình nghe ngươi nói cái này. Huyền Quy trưởng lão, giờ làm nghi thức xã giao, yêu tộc nội loạn mới vừa dừng, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, ngươi về đi xử lý sự vụ yêu tộc đi. "
Ân Phỉ Thạch vội vã ló đầu nhìn xung quanh: "Tiểu thái tử làm sao vậy?"
Phương Cầu nói: "Nói rất dài dòng, nhanh đừng hỏi."
Quy bà bà nhưng than thở: "Yêu vương đã qua đời, Vương Đình trống trơn, yêu tộc cần gấp chủ mới, lão thân tới đây, là muốn mời Nghiêu châu vương cùng tiểu điện hạ. "
"Vậy còn không đơn giản, con gái yêu vương cùng ngoại tôn không phải vẫn còn chứ? Dọn dẹp một chút, mau mau kế vị đi. "
Phương Cầu nói xong, Quy bà bà cười khổ nói: "Úc Ly điên nhiều năm, Phỉ Thạch lại là bán yêu, tuổi tác quá nhỏ..."
Bọn họ đang nói chuyện, trong người Yến Tuyết Không ngọn lửa màu vàng dần dần rút đi, lần thứ hai niết bàn kết thúc.
Mọi người thở một hơi dài nhẹ nhõm, sốt sắng mà theo dõi y, chỉ lo trở lại lần thứ ba.
Cũng còn tốt, lần thứ hai qua đi rốt cục có cơ hội thở lấy hơi, không có lửa diễm lại dấy lên.
Yến Tuyết Không phát hiện túi phúc bên hông đang lay động, mở mắt ra, chỉ thấy ấn tỷ phụ hoàng đưa tự động bay ra, bốn phương tám hướng, chợt có vô số số mệnh hội tụ.
Sau đó, ấn tỷ rơi vào trên tay y, nhẹ nhàng chuyển động, lộ ra mới hiển lộ chữ viết.
"Càn, khôn, không, vô cùng, công. "
Yến Tuyết Không nghi hoặc nghiêng đầu, Tạ Ngự Trần bỗng nhiên truyền âm nói: "Càn là trời, khôn là đất, ngươi có thể tan ra đệ tứ kim đan "
"Đây là công pháp? Phụ hoàng chưa bao giờ nói bên trong có ẩn chứa đồ vật.”
"Đây là công pháp truyền thừa Đại Yến thần triều, không phải đế vương không thể tu luyện, nếu muốn nhập môn thì phải cần được ba phần thiên hạ số mệnh tán thành. "
Yến Tuyết Không ngớ ngẩn, ba phần thiên hạ số mệnh sao?
Tạ Ngự Trần sờ sờ đầu của y, nói rằng: "Phụ thân ngươi vì bồi dưỡng ngươi, cũng coi như để tâm lương khổ. "
Trung châu thần triều hoàng thái tử, Linh châu gặp nạn bảo hộ muôn dân.
Nghiêu châu bình loạn mệnh kiếp, yêu tộc nỗi nhớ nhà định càn khôn.
Trong lúc vô tình, y đã đi qua nhiều nơi như vậy, lấy được sự tín nhiệm cùng tán thành của như vậy
Yến Tuyết Không nhìn ấn tỷ, từ từ nở nụ cười: "Yến Yến cuối cùng đã rõ ràng rồi, phụ hoàng vì sao lại đưa cái này. Quân Ngự ca ca, tuy rằng rất đau, nhưng Yến Yến một chút cũng không hối hận trợ giúp yêu tộc. "
Ánh mắt Tạ Ngự Trần ngậm lấy tâm tình phức tạp khôn kể, vuốt cằm nói: "Bởi vì, ngươi là Đại Yến thái tử. "
*