Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 47



"Ta muốn bảo vệ y, ngươi hiểu chưa?"

"Ông ngoại, nơi biên giới ở đâu? Ở nhân gian hay là trên trời?”

Ngồi bên trong linh thuyền Yến Tuyết Không một tay chống cằm, trong lúc rảnh rỗi đã muốn nghe chuyện, đuổi theo Long thần hỏi tới hỏi lui.

Long thần chọt chọt trán của y, nói: "Con đây là không hiểu rồi, nơi biên giới là nơi phân giới trời và đất. Thời đại thượng cổ, chỗ ấy thiên đình thường dùng để giam giữ đại địch, yêu ma quỷ quái càng hung cực ác."

Lời vừa nói, Long thần làm cái mặt quỷ doạ y, trái lại chọc cho bé con cười ha ha lên.

Tạ Ngự Trần bình tĩnh nói: "Long phượng đại chiến, thiên đình rơi xuống, những yêu ma quỷ quái này phá lao tù mà ra, tàn phá nhân gian, phạm vào vô số sát nghiệt. "

Long thần: "..."

Hết chuyện để nói!

Yến Tuyết Không "A" lên, đang muốn hỏi lại, đã bị Hoa Nguyệt Lung ôm tới, đút miếng bánh ngọt.

Phượng Nhiêu nói thẳng: "Mọi việc có nhân tất có quả. Năm đó, long phượng hai tộc cũng hy sinh vô số tộc nhân, nhân gian vẫn còn an bình. Phượng tộc gặp trời phạt, mất đi truyền thừa chi hỏa, huyết thống một đời rồi một đời giảm xuống, cũng coi như gặp báo ứng. "

"Vậy Long tộc mất đi cái gì?"

Vấn đề này, Yến Tuyết Không từng ở ngoài rừng ngô đồng hỏi qua Long thần, lúc đó không được trả lời.

Hiện nay, Long thần phiền muộn than thở: "Long phượng đại chiến, đánh nát trụ trời, đến nay cách mỗi trăm năm, Long tộc đều cần lấy thân bổ khuyết, đẩy lên thiên địa. Đồng thời, đời đời kiếp kiếp trông coi nơi biên giới. "

Phượng tộc mất đi thiên phú, Long tộc mất đi tự do.

"Tại sao vậy chứ? Trụ trời không thể hoàn toàn tu bổ lại sao? Biên giới còn có yêu ma quỷ quái, hầu như không thể giết hết sao?"

"Không đề cập tới trụ trời khó sửa, yêu ma khó diệt. Vốn là Long tộc chịu đựng thiên phạt, trời không ban tự do, lại có thể nào thoát được. "

Yến Uyên đưa tay khoác lên trên vai biểu hiện ảm đạm của Hoa Nguyệt Lung, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói rằng: "Yến Yến, con còn nhỏ, không cần lo lắng những chuyện quá phức tạp này. "

Yến Tuyết Không không hỏi thêm nữa, nâng mặt nói: "Hảo rồi hảo rồi. "

Linh thuyền đạp trên đám mây nhanh chóng tiến lên, đi qua con đường Đông châu cùng Linh châu giao nhau, tiếp tục đi phía trước chính là Đông Hải. Còn khi đi qua chỗ giao giới Nam châu cùng Minh châu thì chính là Nam Hải.

Chỗ giao giới Tây châu cùng La châu thì là Tây Hải, đi qua con đường Bắc châu cùng Nghiêu châu cuối cùng chống đỡ Bắc Hải

Tứ hải to lớn, vờn quanh Cửu châu.

Mà ở cuối trời chỗ tứ hải giao nhau tụ lại có vực sâu vô tận, trong đó trấn áp vô số yêu ma quỷ quái mạnh mẽ.

Bọn nó lấy ác niệm cùng sát khí làm thức ăn, trên một mặt trình độ nào đó  thiên đạo cần bọn nó duy trì cân bằng thế gian, nếu như có người cường đại có thể trốn, mới cần Long tộc đi tru diệt.

Linh phảng đáp xuống, mọi người tiến vào trong biển.

Chỉ thấy một toà Long cung tráng lệ sừng sững đứng lặng, hành lang san hô, tưởng cung thuỷ tinh kỳ trân dị bảo chồng chất.

Yến Tuyết Không nhìn ra dụi dụi con mắt: "Ông ngoại, chói nắt quá. "

Long thần lúng túng, Phượng Nhiên hừ lạnh.

Hoa Nguyệt Lung đem kinh nghiệm của chính mình truyền cho nhi tử, nghiêm túc nói: "Long tộc trời sinh yêu thích đồ vật sáng long lanh, bảo bối yên tâm, lóe lóe thành thói quen. "

Sinh hoạt không dễ, Yến Yến thở dài.

Tạ Ngự Trần đến ôm lấy bé con, thi triển ra một cái tiểu phép thuật, Yến Tuyết Không lập tức cảm thấy con mắt thư thái, vui vẻ ôm lấy cổ của hắn cọ cọ.

Đi tới lối vào nơi truyền thừa, Long thần gọi long nữ tới dâng trà bánh, lưu những người khác chờ ở bên ngoài, lập tức nhìn sang bé con ngoắc ngoắc tay.

Yến Tuyết Không nhảy xuống, một mình đi theo.

Nơi truyền thừa Long tộc là một tòa thiên điện, đi vào bên trong trống rỗng, đưa tay không thấy được năm ngón, phía trước có mặt kính hình thoi đứng thẳng.

Y đi tới đưa tay ra giống như thăm dò, bỗng nhiên, từng viên ngôi sao liên tiếp sáng lên đem không gian đen kịt tô điểm thành lóe lên ngân hà.

Ánh sao lưu chuyển, óng ánh vô cùng.

Yến Tuyết Không mở to hai mắt, bị cảnh tượng hoa mỹ này hấp dẫn, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

Long thần nở nụ cười, hóa thành nguyên hình đưa y ném tới trên lưng, ngao du ở bên trong ngân hà, nói: "Yến Yến, ngưng thần cảm ngộ, đi bắt lấy vì sao thuộc về con kia. "

Bé con đứng trên người Kim Long, bị vô số ngôi sao vờn quanh, nhắm mắt chốc lát, y giơ tay nắm chặt, trong phút chốc, vật đổi sao dời.

"Vạn, tượng, tinh, thần, điển!"

Khi y từng chữ từng câu đọc lên tên công pháp, vận chuyển thời gian, hai con mắt màu vàng óng đột nhiên nóng lên nhưng ngôi sao cảm ứng công pháp, cùng hòa vào nhau, vọt vào trong viên kim đan thứ năm bên trong cơ thể.

Đến đây, Ngũ hành đạo cơ, thành!

Sau một khắc, Yến Tuyết Không chỉ cảm thấy cả người nóng rực, ý thức dần dần đi xa.

Long thần hóa thành hình người rơi xuống đất, vui mừng mà nhìn bóng người ngoại tôn tung bay ở bên trong ngân hà, đã thấy ngọn lửa màu vàng trong nháy mắt tràn ra, bao trùm quanh thân bé con, chỉ nghe "Ầm" một tiếng rơi xuống đất, làm Long thần sợ đến mức mau mau đi đón.

Nhưng mà!

Hỏa diễm tản đi, tại chỗ chỉ còn lại một quả trứng màu vàng.

"..."

Long thần bối rối, choáng váng, đứa cháu ngoại quý giá của ông đâu rồi?

"A a a trọc mao phượng hoàng! Con gái! Con rể! Không tốt rồi!" Long thần lấy kim trứng lao nhanh ra, kinh hãi đến biến sắc gọi: "Yến Yến biến thành trứng!"

Hoa Nguyệt Lung "Phụt" ra một ngụm trà, sặc gần chết.

Phượng Nhiên lắc mình tiến lên, nhưng Tạ Ngự Trần nhanh hơn nàng, từ trong tay Long thần túm lấy kim trứng, sờ sờ, nóng bỏng mà có sức sống, ngược lại dáng vẻ như không có việc gì.

Hoa Nguyệt Lung mau mau hỏi: "Lão cha, này, này xảy ra chuyện gì?"

"Này ai biết con gái aaa!" Long thần đem tình huống bên trong đơn giản nói ra tất cả, làm thủ thế, trong lòng run sợ nói: "Ta mới truyền công pháp, sau đó Yến Yến liền biến thành trứng!"

Mọi người: "..."

Chờ tra xét xong xuôi, Phượng Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Khí tức ổn định, không có chuyện gì. Thời đại thượng cổ, bộ tộc ta cũng có trong lúc niết bàn biến thành trứng, đây là một loại trạng tháii tự bảo vệ, chờ y bình yên vượt qua niết bàn kiếp, sẽ phá xác mà ra. "

"Vậy y ở bên trong ăn cái gì? Uống gì? Lạnh làm sao bây giờ? Nóng làm sao bây giờ?" Hoa Nguyệt Lung mặt buồn rười rượi nghĩ linh tinh, hận không thể co vào trong trứng theo nhi tử.

Long thần phụ họa nói: "Chính là chính là. "

Một cha một con gái với đức hạnh này, Phượng Nhiên quét mắt nhìn ra được Yến Yến mới năm tuổi mà tâm thái cẩn trọng so ra còn hơn hai kẻ này.

"Y sớm có thể tịch cốc trong lúc niết bàn, không cần ăn uống, chỉ cần một hoàn cảnh linh khí dồi dào. "

"Có thể! Nơi này chính là chỗ thích hợp nhất, biên giới tứ hải gần thiên thượng thiên, linh khí tinh khiết nhất sung túc, quay đầu lại làm cái Tụ Linh trận, nói không chắc còn có thể từ thiên thượng thiên rút được một chút. "

Long thần nghĩ muốn hít một chút linh khí, Thiên Tôn hẳn là sẽ không chú ý... đi?

Yến Uyên khẽ lắc đầu, phất tay tung ra mấy đạo linh mạch bao lấy kim trứng, nói rằng: "Không cần gây thêm nhiều chuyện. Từ đây về sau, ta cùng A Lung mỗi tháng đều sẽ tới xem Yến Yến, nếu thiếu hụt cái gì cũng có thể đúng lúc bù đắp. "

Tạ Ngự Trần mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn.

Mọi người lại thương nghị nửa ngày, cuối cùng nhất trí quyết định, đem bé con đặt ở nơi truyền thừa Long tộc.

Sau khi dàn xếp xong, Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đối mặt lưu luyến không rời, Long thần cam kết: "Yên tâm, ta sẽ vẫn luôn bảo vệ Yến Yến, bảo đảm có chuyện gì ngay lập tức thông báo cho các ngươi. "

Phượng Nhiên trầm mặc chốc lát: "Sau khi trở lại lật xem sách cổ, ta sẽ trở lại."

Thời điểm như thế này, Long thần không có lại cùng với nàng cãi nhau, chỉ nói thầm câu "Coi như ngươi có lương tâm", sau đó mở ra cửa lớn Long cung, đưa bọn họ ra biển.

Bọn họ sau khi rời đi, Tạ Ngự Trần đi tới, khẽ vuốt kim trứng, bình tĩnh mà ở phía trên vẽ ra từng đạo từng đạo trận vân, theo động tác của hắn, thiên thượng thiên phảng phất một lỗ hổng được mở ra, linh khí như mưa mà tưới đến.

Quả trứng màu vàng tựa hồ cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng nhảy nhảy.

Tạ Ngự Trần nhìn, mặt mày khẽ nhếch, độ cong khóe miệng trở nên nhu hòa, thật giống như có thể nghe thấy đứa bé nhảy nhảy nhót nhót gọi "Quân Ngự ca ca".

Lúc này, một thanh âm phá vỡ yên lặng.

"Thiên Tôn, một hai lần ngươi còn vì y, còn lại muốn ngoại lệ vì y lần ba sao? Thằng nhóc này ngoại trừ điểm đẹp đẽ, điểm khả ái, điểm hiểu chuyện, điểm thiên phú tốt... Còn có chỗ nào tốt?"

"Cút. "

Thiên đạo: "..." Cút thì cút, hoá thân thất tình thật không biết giảng đạo lý.

Nơi truyền thừa một lần nữa yên tĩnh lại.

Tạ Ngự Trần lẳng lặng mà thủ tại chỗ này, một ngày, hai ngày, ba ngày, không biết qua bao lâu, không trung truyền đến tiếng sấm giống như cảnh cáo.

Kim trứng giống như bị kinh sợ, ùng ục ùng ục rơi vào trong lồng ng.ực Tạ Ngự Trần.

"Đừng sợ. " Lòng bàn tay chạm được vào nhiệt độ nóng rực, Tạ Ngự Trần nhẹ nhàng động viên, cụp mắt trong nháy mắt, nghĩ đến tình hình ảnh sống cùng với bé con này từng cái một hiện lên rồi nhạt dần biến mất.

"Ngươi sẽ bình an vượt qua niết bàn kiếp, khi ngươi tỉnh lại lúc gặp phải nguy hiểm, vẫn có thể hô hoán thái thương. "

"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, kiếm linh đã không còn. "

"Ta theo ngươi tới đây thôi. "

Kim trứng nhảy nhót đến càng ngày càng lợi hại, đập xuống đất thanh âm dường như là tiếng nghẹn ngào của đứa bé, nhưng ngăn cản không được bóng người Tạ Ngự Trần rời đi.

Thiên thượng thiên, bao phủ  hoa cây lặng yên héo tàn.

Nguyên thần Thiên Tôn đứng trên thềm ngọc trên bậc đá cao cao không thể với, thần tình lạnh lùng, không buồn không vui.

Tạ Ngự Trần từng bước một đi tới, khi hắn đi tới trước mặt Nguyên thần Thiên Tôn, thân hình bỗng nhiên kéo dài, hai người mặt đối mặt, lại như song sinh cùng một bào thai sinh ra.

"Ta muốn bảo vệ y, ngươi hiểu chưa?"

"Bài học ba trăm năm trước  còn không chưa chịu đủ?"

Ai cũng không phải trời sinh vô tình, hoá tình thất tình vốn là một phần của Nguyên thần Thiên Tôn. Hắn đã từng muốn bảo vệ rất nhiều người, nhưng bây giờ ngoảnh đầu lại nhìn thì thế gian này căn bản không còn người nào có thể đánh giá cho hắn bảo vệ.

Tạ Ngự Trần chỉ lặp lại cây nói lần trước: "Cùng từng y ở chung, ngươi liền sẽ rõ ràng. "

"Ngu xuẩn. "

Nguyên thần Thiên Tôn sát ý khẽ nhúc nhích, Tạ Ngự Trần liền đã hiểu lúc này lắc lắc đầu, bóng người tiêu tan, hóa thành lưu quang, lập tức va vào mi tâm hắn.

"Quân Ngự ca ca, huynh là người nhà Yến Yến. "

"Quân Ngự ca ca, đi ra chơi đi. "

"Quân Ngự ca ca, Yến Yến hi vọng huynh hài lòng!"

Vô số hình ảnh và thanh âm như thủy triều vọt tới, trẻ con ngây thơ vô tà, những ấm áp kia, thân thiết cùng vui mừng tâm tình không hề kiêng dè mà truyền đạt cho Nguyên thần Thiên Tôn.

Bé con tóc bạc kim đồng xuất hiện ở không trung, lộ ra nụ cười xán lạn, trong mắt không có dung tục cùng d.ục v.ọng trần thế quấy nhiễu, như một mảnh tinh thể nho nhỏ.

Nguyên thần Thiên Tôn xua tay tản ra, sau một khắc, hình ảnh lại xuất hiện.

"Quân Ngự ca ca, huynh không cần Yến Yến sao?"

Bé con ngồi xổm xuống đất, oan ức đưa tay hướng về hắn, nước mắt trong mắt lấp loé.

Nguyên thần Thiên Tôn vung tay áo quét ngang, tu vi mạnh mẽ khiến không gian rung động, tứ hải bốc lên, sau đó, tất cả ảo giác tiêu tan, bốn phía tiếng cười non nớt không còn tịnh mịch làm đến lòng người hoảng hốt.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?"

Hư ảnh Thiên đạo bị động tĩnh này cả kinh mà hiện thân, chỉ lo hắn một chưởng tai vạ tới nhân gian, nhanh chóng khuyên nhủ: "Thiên Tôn, hóa thân thất tình cũng không phải chính ngươi sao, về phần mình cùng chính mình phát lửa tức giận sao? Được rồi, hiện tại chém chết thất tình, có thể yên tĩnh rồi. "

Nguyên thần Thiên Tôn lặng im mà đứng, hai mắt hơi khép, khóe miệng càng chậm rãi tràn ra vết máu.

"..."

Hư ảnh thiên đạo còn chưa kịp khiếp sợ, liền nghe được một tiếng vang nhỏ, đó là! Đó là!

Nguyên thần Thiên Tôn: "Cút. "

Hư ảnh Thiên đạo trực tiếp bị doạ chạy.

Nguyên thần Thiên Tôn mở mắt ra, bậc ngọc đài cao vỡ nát, không hề có một tiếng động nát tan -- thanh âm vang lên, là vô tình đại đạo của hắn, bị hoá thân thất tình phá ra vết nứt!

*