Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 7



“Đợi ngươi bước vào con đường tu đạo, suy nghĩ một chút ta có thể hiện thân. “

Trước Tàng Thư Các, Ân Chấp lười biếng ngáp dài một cái, bỗng nhiên như nhận ra cái gì, hắn ngay lập tức từ trên ghế nhảy xuống, hai tay giơ lên làm động tác hướng ra ngoài cửa, cười híp mắt: “Bệ hạ, chẳng qua ta chỉ mới ngủ gật, không có lười biếng.”

Lúc này Yến Uyên đã đi tới cạnh cửa, liếc mắt nhìn hắn: "Mười mấy năm qua đi, đến chừng nào mới thấy ngươi tỉnh táo?”

Ân Chấp tựa như thật giống nghe không hiểu, liền sờ sờ mũi.

Yến Uyên nói: ”Chỉ còn sót lại mình ngươi ở Nghiêu Châu Ân Gia. Một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt rồi hãy tìm đến A Lung, nàng ấy sẽ tìm cho ngươi một vị hôn thê, cũng không đến nổi ngơ ngơ ngác ngác rồi cô đơn tịch mịch đến suốt đời.”

Nghe được bốn chữ “Nghiêu Châu Ân Gia”, mi mắt Ân Chấp giật giật, ngay lập tức không biết xấu hổ cười nói: “Không phải còn có tiểu điện hạ sao? Ngài và nương nương nếu đồng ý, ta liền nhận y làm con nuôi.”

Yến Uyên tức giận: "Cút đi!"

Yến Tuyết Không bỗng nhiên ló đầu méo xệch nghiêng qua, giơ tay nhỏ lên nói: “Nghiêu Châu Ân gia chẳng phải là thế gia trừ yêu sao, đời đời cùng Vạn Yêu Cốc là kẻ địch. Mười ba năm trước, Ân thứ tử cùng con gái của Yêu vương yêu nhau, ngày đó kết hôn Ân gia đánh vào Vạn Yêu cốc toàn gia bị diệt.”

Ngữ khí bé con non nớt, nhưng lại tựa như vác trên lưng toàn cuốn sách bách khoa.

Ba người còn lại sửng sốt.

Ngón tay Ân Chấp run rẩy chỉ vào y nhưng ánh mắt lại nhìn sang Yến Uyên và Hoa Nguyệt Lung. Hoa Nguyệt Ngung đau đầu, nàng nói: “Chúng ta không nói qua cho y biết, ngươi không cần dùng ánh mắt như thế nhìn chúng ta, những thứ đứa nhỏ này nói là do y đọc ở trong sách.”

Ân Chấp miễn cưỡng cười khan nói: “Trùng hợp như vậy lại có thể đọc được đoạn này ở trong sách, thật lợi hại.”

Yến Uyên lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi có thể đi đến tầng thứ nhất của Tàng Thư Các, lấy ra một quyến sách bất kỳ tùy tiện hỏi y, y có cái gì cũng có thể đáp được cho ngươi nghe.”

"..."

Ân Chấp nhất thời nghe không hiểu.

Nửa ngày sau, hắn ý thức được cái gì, hơi há to mồm chuyển hướng nhìn sang Yến Tuyết Không, thử thăm dò nói: “Điện hạ, người có thể xem học thuộc nhớ《Cửu Châu Sử》không?”

“Không nhớ hết, thế nhưng Ân bá bá hỏi cái gì Yến Yến đều có thể đáp nha. Ân gia lấy Phù đạo làm thế mạnh, cái này là “Trói buộc” cái này là “Sát phạt” còn cái này là…”

Yến Tuyết Không vừa nói vừa điểm ngón tay lên hư không, dường như đang vẽ gì đó.

Ân Chấp trợn mắt lên, hít sâu một hơi, suýt nữa bị chính mình làm cho sặc ngụm nước, vội vàng nói: “Quyển sách xếp trên giá thứ bảy, có bản ghi chép về Nguyên Thần Thiên Tôn, lúc học nghệ ở Thanh Khung tông kia ghi lại cái gì?”

Yến Tuyết Không tiểu đại nhân tựa như thở dài, mềm giọng miễn cưỡng nói: “Bản ghi chép qua mỗi một trận hắn đánh với sư huynh, sư muội cùng các sư tỷ, bất quá người bị đánh thảm nhất chính là vị sư phụ đã làm Thanh Khung tông đạo chủ kia. Lần sau nhìn thấy đạo chủ gia gia, phải xem qua một chút xem sao, hắn có phải hay không luyện công pháp mai rùa không.”

Ân Chấp: "..."

Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đồng thời cùng nhau đỡ trán, mai rùa công, công pháp chịu đòn càng nhiều càng cường đại, có một tu sĩ kết thân cùng với bộ tộc Huyền Quy tạo ra, chẳng lẽ đạo chủ Thanh Khung Tông lại luyện loại công pháp này?

Lão già kia thực lực mạnh đến đáng sợ, rất khó khiến người ta không nghi ngờ.

Bé con nói đến lại lệch nghiêng đề tài, khua tay chỉ loạn nói: "Trước đây Nguyên thần Thiên Tôn rất không ngoan, hắn lên rừng xuống biển trộm gò bắt cá, bị lão sư truy đuổi ba ngày ba đêm mệt đến mức lão sư từ bỏ, hắn còn đắc ý ghi chép lại.”

Tạ Ngự Trần: "..."

Có phải Thanh Khung Tông có bệnh phải không, cái gì rác rưởi cũng đều giữ lại, thậm chí còn ghi lại một phần gửi đến hoàng cung Đại Yến.

“Tuổi thiếu niên không ngông cuồng thật uổng phí, coi như sau này tu vô tình đạo, nhưng dù sao Nguyên Thần Thiên Tôn cũng là…chờ đã, khoan khoan.” Suýt chút bị mang sang hướng khác, sắc mặt Ân Chấp trở nên nghiêm túc, khó có thể tin nổi: “Điện hạ, trước kia cảm giác lúc nào người lúc nào ở đây cũng ngủ sao có thể đọc nhiều sách?”

Hắn thật bối rối.

Bé con vô cùng vô tội: "Yến Yến rất nỗ lực. "

Ân Chấp từ chối không cho ý kiến với nhận dạng quen biết đến nghĩa của hai từ “nỗ lực”, tâm mệt mỏi nói: “Điện hạ, người thậm chí đã học xong bùa chú của Ân gia, dù có cố gắng thêm cũng không làm được.”

Suy nghĩ một chút, Yến Tuyết Không từ trên lưng Yến Uyên trèo xuống, bước chân ngắn ngủi chạy vào trong tàng thư các, ba người kia thấy vậy đuổi theo y.

Yến Uyên hỏi: "Y mỗi ngày ở cùng ngươi, này sao ngươi lại không biết?"

"Bệ hạ, ta thật không biết!" Ân Chấp vừa đi vừa ấn huyệt thái dương, giọng điệu hắn tựa như tâm tình tan vỡ thành nhiều mảnh: “Lúc ta bốn tuổi ta còn nghịch bùn chơi, còn y bây giờ cũng chỉ mới bốn tuổi. Thiên phú này của điện hạ thật sự thật đáng sợ…Trời xanh chứng giám, đạo pháp bùa chú nửa điểm ta cũng chưa từng dạy y.”

Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, xem ra kiếm pháp cũng không phải Ân Chấp dạy.

“Kiếm Linh ca ca, không phải mọi người đều có thề đọc sách mà nhớ hết sao?” Yến Tuyết Không khổ sở hỏi, y thật khó hiểu: “Phụ hoàng và mẫu hậu cùng Ân bá bá không tin, Yến Yến chẳng qua là chỉ bình thường đọc sách mà thôi.”

Tạ Ngự Trần nói: "Ngươi ngồi xuống. "

Nhóc con nghe vậy liền chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi xếp bằng dưới đất. Ba ngàn sợi tóc bạc xoã tung, ngũ quan thanh thuần của trẻ con, đôi mắt ánh kim lấp lánh vô cùng rực rỡ.

Tạ Ngự Trần tiếp tục nói: “Ngưng thần tĩnh tâm, nhắm mắt lại trong lòng không nghĩ gì cả, ngươi thử ‘nhìn xem’ xung quanh hiện tại có gì?’’

Y nghe lời làm theo, trong chốc lát, bốn quyên thi thư trên kệ sách không một tiếng động bỗng nhiên bay lên, những tờ trang tự xoay chuyển lật lên, ký tự ánh kim bên trong hệt như có đường dẫn lối chỉ mà thoát ra khỏi trang sách hoà vào nơi ấn đường nhóc con.

Bé con cao hứng nói: "Chữ cũng có thể nhảy múa.”

Trong chốc lát lặng im, Tạ Ngự Trần buông nhẹ một tiếng thở dài.

Hoa Nguyệt Lung há miệng, vẻ mặt Yến Uyên cứng đờ, Ân Chấp phát ra một tiếng “Ôi đệt” cánh tay điên cuồng nện lên giá sách, sốc đến nỗi hai hốc mắt đã trào ra nước mắt: “Đại đạo hiện ra! Ta, ta con mẹ nó đã sống mấy chục năm trên cõi đời này như một con chó”

Yến Tuyết Không mở mắt, dị tượng xảy ra trong phút chốc tiêu tan, y vỗ tay cười tít mắt tựa hồ như phát hiện cái gì đó mới lạ nhưng khi ngẩng đầu lại trông thấy ba người đã gần như hoá đá, khiến y ngạc nhiên.

Yến Uyên bước tới, tay nhẹ xoa đầu y, lại sờ sờ một cái.

Yến Tuyết Không: "Phụ hoàng, người làm gì vậy ạ?"

Yến Uyên ngồi xổm người xuống, nhìn y, đến nửa ngày không nói nên lời.

Hoa Nguyệt Lung nuốt một ngụm nước bọt, nàng gập ghềnh trắc trở mới lên tiếng: “Là, là tiên thiên đạo thể trong truyền thuyết sao? Ta nhìn khá giống.”

Tiên thiên đạo thể, thể chất hoàn mỹ, trời sinh thông suốt đại đạo, ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ lúc nào đều có thể thấu hiểu tỏ tường mọi phép tắc trong thiên địa, tu luyện một đường không gặp trở ngại bình cảnh nào. Bình thường mà nói, nhân loại sau ngày thai kỳ không có khả năng xuất hiện loại thể chất này.

Ngược lại, cổ thư từng có ghi chép linh tinh có liên quan một ít về tiên thiên đạo thể kỳ ẩn khó lường, trời sinh thần thánh.

Yến Uyên trầm giọng mở miệng: “Bất kể là thật hay không, chuyện hôm nay cũng không được để lộ ra bên ngoài.”

“Nếu thật sự là tiên thiên đạo thể, sẽ có một số lão quái nhịn không được cám dỗ mà đến đây bắt người.”

Ân Chấp lau mặt, nghiêm túc mở miệng: “Lời nói trắng ra thật không êm tai, nhưng mà năm đó tại chiến trường Cửu Châu hai người các ngươi cũng gây ra không ít thù địch. Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (*) thiên phú cao thật ra cũng là chuyện tốt, nhưng điện hạ tuổi còn quá nhỏ. Thiếu chủ Thiên Kiếm sơn trời sinh kiếm cốt, thánh nữ Cổ Thánh tông thân thể thái âm, bọn họ đều là bước vào con đường tu đạo sau mới công bố ra bên ngoài, đời này thiên kiêu xuất hiện khắp nơi, vốn là thời đại tranh đoạt và luôn có vài người sẽ vì bất kỳ thứ gì khi cần thiết sẽ không chừa thủ đoạn nào.”

Đại Yến thần triều làm chủ Cửu Châu, có thể áp chế bất kỳ thế lực bên nào nhưng rất khó có thể chống lại khi các bên liên thủ lại với nhau.

Hoa Nguyệt Lung nhíu mày, bước chân đi qua đi lại.

Bị bầu không khí ngưng trệ ảnh hưởng, Yến Tuyết Không đứng lên, duỗi ra hai bàn tay nhỏ của mình nhẹ nhàng vuốt lấy hàng mày cau chặt của Yến Uyên, sau đó y liền chạy đến ôm lấy Hoa Nguyệt Lung, giọng mềm mại: ” Mẫu hậu làm sao vậy? Có người xấu sao? Yến Yến không sợ người xấu.”

Hoa Nguyệt Lung cúi người, nàng đối diện đôi mắt to long lanh của bé con nhìn mình, trong chốc lát trầm mặc nàng nghiêm túc lên tiếng: “A Yến, mẫu hậu biết con rất thông minh, nếu như hiện tại có hai con đường cho con chọn lựa…”

Không đợi nàng nói xong, nhóc con giơ ngón tay làm động tác chỉ ra ngoài cửa, giọng nói non nớt cất lên: “Mẩu hậu, từ nơi này ra đến cạnh cửa chỉ có một con đường, còn lại đều là lối rẽ đường phụ.”

Hoa Nguyệt Lung ngẩn ra.

Yến Uyên bên cạnh chợt nở nụ cười, vẻ u ám trên mặt cũng tiên biến mất tăm mất tích, hắn bước đến ôm lấy nhóc con bế y nâng lên cao, giọng nói mang theo âm điệu hơi lớn: “Nói hay lắm, A Lung, nhi tử của chúng ta nên có một bầu trời rộng lớn, nếu y đã không sợ thì việc chi cần để ý, cứ đi về phía trước là được.”

Hoa Nguyệt Lung bĩu môi, hừ nhẹ nói: "Chỉ có thiếp một mình lo lắng thôi phải không?”

Biểu hiện ngầm lo lắng cũng không được, hắn lo lắng mình tỏ ra kiêu ngạo và độc đoán quá mức trước mặt con trai mình.

A, nam nhân.

Yến Tuyết Không nhìn cái này, lại nhìn cái kia, hai tay nâng gò má, cười cong mắt.

Ân Chấp cảm giác bản thân hắn không nên ở nơi này mà nên ở trong lòng đất thì hơn. Hắn, một người sống sờ sờ đang yên đang lành bị ba người một nhà này xem nhẹ sự tồn tại, cảm giác sự hiện diện của hắn thấp vậy sao?

“Thiên phú của điện hạ ở trình độ này, không cần thiết phải lãng phí đợi thêm mấy năm nữa” Ân Chấp thở dài, hắng giọng một cái: “Tìm một người có kiến thức uyên thâm giúp đỡ y đặt nền tảng, dẫn khí vào trong cơ thể. Có lẽ, một năm Trúc Cơ, ba năm lên Kim Đan, năm năm lên đến Nguyên Anh…ôi đệt thật sự là khủng khiếp.”

Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đồng thời liếc mắt nhìn sang hắn.

Ân Chấp: "Khụ khụ, ta chỉ đùa một chút!"

Bé con giơ hai tay lên, tán đồng hô: "Hay lắm hay lắm! Yến Yến rất nhanh sẽ có thể đánh bại Ân bá bá!"

Ân Chấp: "..."

Này, đứa trẻ không biết trời cao đất dày.

Bị nhi tử chọc cười, Hoa Nguyệt Lung cong khoé môi, nghiêng đầu nhìn sang Yến Uyên thương lượng về việc này: “Truyền tin gửi cho phụ thân thiếp mời ông ấy đến đây một chuyến đi, lúc trước lão nhân gia có nói Yến Yến có huyết thống long phượng, nếu có ngày muốn tìm người hướng dẫn đặt nền tảng thì nhất định phải nói cho ông ấy đến.”

Yến Uyên gật đầu: "Như thế cũng được ."

Miệng nhỏ Yến Tuyết Không ngáp khẽ một cái, y nằm nhoài trong lồng ng.ực Yến Uyên mi mắt khép lại nhìn như muốn ngủ thiếp đi.

Tạ Ngự Trần: "Trước khi ông ngoại của ngươi đến, ngươi phải tìm cách có cơ hội lẻn ra ngoài.”

Yến Tuyết Không: "Tại sao vậy?"

“Ông ta không đủ thực lực, ta giúp ngươi đặt nền tảng” Tạ Ngự Trần tựa hồ như nghĩ ra cái gì, thuận miệng đề cập một câu: “Bà ngoại ngươi mạnh hơn ông ta, nếu không sao có thể bắt được ông ta đem về Linh Châu để có được mẹ ngươi

Trong đầu nhóc con hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.

Chuyện này trong sách không có nói đến.

So với nhân tộc, thời kỳ sinh trưởng của Long tộc muộn hơn rất nhiều, hơn ba trăm năm trước, vị long thần đương nhiệm còn là một người dáng dấp còn trẻ tuổi. Tạ Ngự Trần ấn tượng đối với người này có một chút sĩ diện, giữ một kho tàng báu vật đem đi đặt cược, thua còn đổi ý muốn đánh nhau.

Long phượng tộc hai bên giống nhau ở điểm truyền thừa, tu vi thăng tiến cũng là nhờ vào một phần của truyền thừa chi bảo mà ra. Bốn năm trước, viên long cháu của long thần đeo sau lưng đã đưa cho đứa trẻ này,  điều này cũng khiến cho Tạ Ngự Trần đánh giá cao.

“Trước khi ông ta đến, ngươi lẻn ra ngoài, ta giúp ngươi dẫn khí vào bên trong cơ thể.”

“Lễ hội hoa có thể ra ngoài chơi, nhưng mà phụ mẫu cùng ông ngoại không biết ta ở cùng Kiếm Linh ca ca. “ Yến Tuyết Không mím môi, nhỏ giọng nói: “Họ sẽ tức giận. “

Tạ Ngự Trần nói: “Đợi ngươi bước vào con đường tu đạo, suy nghĩ một chút ta có thể hiện thân. “

Nghe vậy, ánh mắt Yến Tuyết Không tỏa sáng, thập phần vui vẻ: “Huynh nói thật không? Có thật hay không? Kiếm Linh ca ca, huynh sau này có thể cùng Yến Yến ăn cơm, đồng thời đọc sách, đồng thời cùng nhau ngủ chung… A còn nữa Yến Yến có thể chia sẻ nhiều món đồ chơi với huynh, đều do mẫu hậu ta làm. “

Tạ Ngự Trần: "..."

Hắn trong bộ dáng thiếu niên tám tuổi nhưng hắn lại không phải thật sự tám tuổi, nên mấy cái này hắn không cần.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Moah moah

(*) Chú Thích:

Ở câu “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi” được lấy ở câu gốc “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả". Dịch nghĩa là: Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn.

Dịch nghĩa là.

Người sống trên đời, càng xuất chúng càng dễ bị đàm tiếu dị nghị, vì mặt tối nhất của lòng người là sự ghen tị và đố kỵ.

Trong trường hợp này thì Ân Chấp nói hai người Yến Uyên và Hoa Nguyệt Lung tài giỏi trong chiến trường ắt có người ghen ghét nhiều địch thủ, Yến Tuyết Không có thiên phú cũng tốt như vậy sau này có thể tự bảo vệ mình và làm nổi bật gen gia đình.