Nhân Vật Phản Diện Tùy Ý Làm Xằng

Chương 34



Edit: Lune

Chiếc ghế xoay lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng của người nọ.

Tóc đen môi đỏ, đôi mắt dịu dàng đượm tình ý ngay cả khi không cười, song vẫn ẩn chứa chút ý lạnh, không phải người mà Yên Tần tâm tâm niệm niệm thì còn ai vào đây nữa?

"Thiếu gia."

Yên Tần ngẩn ngơ thì thào, ánh mắt si mê ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt người thương lâu ngày không thấy, như thể muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài kia tiến sâu vào trong linh hồn hắn.

Sự thật phơi bày trước mắt khiến y chấn động, vẻ ngỡ ngàng và kinh ngạc hiện rõ trên mặt, biểu cảm hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt y kéo dài mấy giây rồi mới chậm rãi biến mất.

Yên Tần chưa từng nghĩ rằng ông chủ đứng đằng sau Công nghệ Tứ Phương lại chính là Lận Tuy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý. Dù sao Yên Tần cũng biết Lận Tuy vốn cực kỳ thông minh, điều này đã được thể hiện rõ từ chuyện thi đại học lúc trước rồi. Hắn xử lý mọi việc đều hết sức đơn giản, chẳng qua là giấu tất cả mọi thứ dưới vẻ ngoài vô tâm vô tính khiến người ta không hề hoài nghi thôi.

"Quân kỳ mậu chiêu minh đức, tu nãi ý tích, kính phục vương mệnh, bình định tứ phương... Giờ tôi mới hiểu."

Yên Tần chợt vỡ lẽ, thì ra gợi ý này đã rõ ràng đến vậy, chẳng qua là y chưa từng nghĩ theo hướng đó mà thôi.

Yên Tần bỗng nhớ tới điều gì mà hai mắt sáng lên, tiến lại gần Lận Tuy, y quỳ một gối xuống trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn rồi ngước nhìn.

"Thiếu gia nói mình họ Tần..."

Nhịp thở của Yên Tần trở nên dồn dập, giọng nói khàn đặc vì hưng phấn quá độ, ngón tay vuốt ve mặt vòng trên cổ tay Lận Tuy.

Là Tần trong Yên Tần ư?

Công nghệ Tứ Phương được thành lập từ sáu bảy năm trước, khi đó y và thiếu gia cũng đã gặp nhau rồi.

"Chẳng phải giám đốc Yên đến để bàn chuyện hợp tác à, sao lại cư xử thế này?"

Lận Tuy không đáp lại lời Yên Tần, trên mặt nở nụ cười nhạt khó đoán được cảm xúc, hắn rút tay mình ra khỏi tay Yên Tần.

Biểu cảm của Lận Tuy lúc nào cũng như bị mây mù bao phủ, luôn khiến người ta khó nắm bắt được cảm xúc thực sự ẩn dưới vẻ ngoài ấy. Yên Tần thấy hắn như muốn rũ sạch quan hệ với mình thì không khỏi sốt ruột.

"Thiếu gia, em phạt tôi đi."

Giọng Yên Tần trầm khàn, y vẫn giữ nguyên tư thế ngước nhìn Lận Tuy, cái bóng hắt xuống từ thân hình cao lớn của y hoàn toàn bao trùm lên cái bóng của Lận Tuy.

Trong đôi mắt kia nhuốm vẻ hoang mang lo lắng, giống như chó hoang không tìm được nơi nương tựa, lo sợ bất an nhìn người ta.

Nhưng Lận Tuy lại thấy sự yếu ớt mà y thể hiện ra lúc này quyến rũ vô cùng, có điều giờ không phải lúc vỗ về.

Chuyện giữa bọn họ không thể kết thúc như vậy được.

"Bàn về việc chấm dứt hợp tác với bồi thường đi."

Lận Tuy nhìn xuống tài liệu trên bàn, bấm máy nội bộ gọi Cao Tĩnh vào.

Yên Tần mím môi, cúi đầu che đi vẻ cay đắng trong mắt.

Lúc bước vào, Cao Tĩnh thấy vị kia đang ngồi nghiêm chỉnh đối diện với sếp mình, bầu không khí giữa hai người có phần ngưng trệ, hai bên nhìn nhau, khí thế ngang ngửa, bầu không khí thoáng có vẻ giương cung bạt kiếm.

Cao Tĩnh thầm lau mồ hôi trong lòng, đứng bên cạnh lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Vị giám đốc Yên này quả đúng như lời đồn, không chịu nhượng bộ chút nào.

Cao Tĩnh đâu biết rằng cái vị mới nổi lên trong giới vừa ép sát anh ta từng bước, khiến anh ta nể sợ kia vài phút trước còn quỳ một gối trước mặt sếp mình, lại chẳng nhận được tí thương xót nào.

Yên Tần vốn định chiều theo ý Lận Tuy mà nhượng bộ. Trong đầu y lúc này chỉ toàn nghĩ đến việc bù đắp, sao có thể giống như đàm phán thương mại thông thường mà không chịu nhượng bộ, có điều y vừa toan gật đầu đã thấy Lận Tuy khẽ nhíu mày, biết ngay hắn không vui. Thế là y bèn gạt bỏ suy nghĩ kia, tỏ thái độ làm việc khách quan, quả nhiên thấy hàng mày của Lận Tuy giãn ra.

Y càng thấy hoang mang hơn, không sao đoán được ý đồ của Lận Tuy, cũng không biết đây có phải là sự trả thù của Lận Tuy hay không. Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ chuyện này chẳng thể coi là trả thù được, với Thiên Khải mà nói lại càng không tính là tổn thất nặng nề gì. Cùng lắm chỉ là thua lỗ đầu tư, mất cơ hội nhúng tay vào một ngành có triển vọng thôi, mà về khoản thua lỗ thì bọn họ cũng đã nhận được bồi thường rồi.

Này là muốn cắt đứt hoàn toàn với y, không qua lại nữa sao?

Lòng Yên Tần sốt sắng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, ký tên mình vào bản hợp đồng mà Cao Tĩnh đưa tới.

Mãi đến lúc này, ý cười của Lận Tuy mới rõ ràng hơn, thấy chó con bị mình trêu cho quay cuồng, sốt ruột không biết làm sao bèn ngỏ lời mời với y.

"Giờ tôi đi làm tiểu phẫu, anh có muốn đi cùng không?"

Hắn không gọi mấy danh xưng khách sáo nữa, thái độ thoải mái như vậy khiến Yên Tần mừng rỡ không thôi, nhưng lập tức lại thấy lo lắng với nội dung trong lời nói của Lận Tuy.

"Em bị bệnh à? Khó chịu ở đâu? Sao lại phải làm phẫu thuật?"

Yên Tần lúc thì nghĩ có lẽ là Lận Tuy bị bệnh trong thời gian không gặp, lúc lại đoán là phải chăng vì lúc trước mình nhốt Lận Tuy lại nên mới khiến sức khỏe gặp vấn đề gì, đủ loại ý nghĩ làm tâm trí rối bời.

Đương nhiên là Cao Tĩnh biết chuyện Lận Tuy phải làm phẫu thuật, dù sao ca phẫu thuật lúc trước cũng do anh ta với Phương Dục Vĩ theo dõi. Chỉ có điều thái độ của Yên Tần lúc này trông có vẻ cũng thân quen với sếp, nhưng biểu hiện ban nãy lại không giống lắm.

Chẳng qua Cao Tĩnh không tò mò chuyện riêng của sếp bao giờ, anh ta chỉ đứng bên cạnh, nói: "Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sếp cứ đến đó là được."

"Chỉ là tiểu phẫu thôi, lúc nữa anh sẽ biết ngay."

Lận Tuy vẫy tay với Yên Tần rồi bước ra cửa. Lúc nói câu này, hắn còn nghiêng đầu liếc Yên Tần, ánh mắt ẩn chứa vài phần sâu xa.

Trong phòng phẫu thuật, Lận Tuy được gây tê cục bộ, hắn ngồi trên ghế nhìn bác sĩ rạch cánh tay trái của mình.

Khi thứ được cấy bên trong được lấy ra, cách một lớp kính mà Yên Tần vẫn cảm thấy rùng mình.

Y nhìn không dời mắt, lên tiếng hỏi Cao Tĩnh bên cạnh: "Đó là cái gì?"

Thực ra Yên Tần đã đoán được đó là gì rồi nhưng vẫn cảm thấy quá khó tin.

"Chip định vị vệ tinh được sếp cấy vào cơ thể khoảng nửa năm trước, khi ấy chúng tôi đều khuyên sếp không cần thiết, mặc dù màng sinh học bảo vệ bọc ngoài đã được thử nghiệm nhiều lần trong phòng thí nghiệm, cũng khá ổn định rồi, nhưng ai biết được liệu có xảy ra chuyện gì không. Nhưng mà một khi sếp đã quyết chuyện gì rồi thì chẳng ai thay đổi được."

Mặc dù không hiểu tại sao Lận Tuy lại muốn diễn trò này nhưng Cao Tĩnh đã tiết lộ nội tình cho Yên Tần biết theo ý Lận Tuy rồi. Còn thằng nhóc Ô Thu kia hình như hiểu rồi nhưng lại thần thần bí bí không chịu nói cho anh ta biết.

Yên Tần thấy cổ họng mình khô khốc, y nhìn chằm chằm vào người đang ngồi bên trong, dây thần kinh trên mặt tê liệt hết cả.

Vậy là, ngay từ đầu đã không hề tồn tại chuyện giam cầm nào?

Tại sao... phải làm như thế?

Vẻ mặt người ngồi bên trong kia vẫn bình thản như cũ, nhìn nhữ mô cơ bị rạch rồi khâu lại ở ngay trước mặt mình mà dửng dưng như không, lúc bắt gặp ánh mắt của Yên Tần, hắn còn khẽ mỉm cười.

Tuy ý cười kia không rõ lắm, chỉ vẻn vẹn là khóe miệng hơi nhếch lên chút xíu, song lại khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng cũng quyến rũ lạ lùng.

Yên Tần cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, thậm chí còn bắt đầu có hiện tượng hoa mắt choáng váng.

Dường như y đã sa vào một cái bẫy mang tên "Lận Tuy", từ từ lún sâu xuống, không tìm thấy được phương hướng.

Muốn khiến y phát cuồng để thấy bộ dạng chật vật của y sao?

Yên Tần cứ tưởng là mình đã hiểu, lại phát hiện hóa ra mình vẫn chẳng hiểu gì.

Giờ phút này, y chẳng khác nào con mồi đang bị con rắn quấn lấy siết chặt cổ, là con chó bại trận trước sự mê hoặc của con bướm độc, nhưng giữa những cảm xúc chập trùng mãnh liệt ấy lại len lỏi niềm vui thích cổ quái đến mức vặn vẹo.

Lận Tuy quan sát y, tính kế y, chờ y mắc bẫy, đợi y trầm luân.

Lận Tuy để ý tới y.

Yên Tần lẳng lặng nhìn Lận Tuy, giấu kín sự say mê của mình.

Ca phẫu thuật kéo dài không lâu, khoảng nửa tiếng sau Lận Tuy đã bước ra ngoài với cánh tay trái quấn băng gạc.

Sắc mặt hắn hơi tái nhợt nhưng tâm trạng lại khá tốt, khóe miệng cong cong khiến khuôn mặt vốn đã diễm lệ kia lại càng thêm hút mắt, rực rỡ đến mức khiến người ta không dám nhìn nhiều.

Lận Tuy không gọi Cao Tĩnh đi cùng mà sóng bước với Yên Tần trên hành lang vắng vẻ.

Do phải phẫu thuật nên sợi dây chuyền kia đã được Lận Tuy tháo xuống trước, lúc này đang bị hắn tung hứng trong lòng bàn tay.

Yên Tần có rất nhiều điều muốn hỏi, về chip định vị, về cái họ mà Lận Tuy nói với bên ngoài... quá nhiều quá nhiều, nhưng hết thảy đều vì động tác này của Lận Tuy mà quên sạch.

Y thấp thỏm nhìn động tác trên tay Lận Tuy, cẩn thận quan sát quanh hành lang, hành lang tầng này không có thùng rác nhưng dưới tầng thì chưa chắc, mà dù dưới tầng không có, chỉ cần Lận Tuy muốn vứt thì bỏ ở đâu chẳng được.

"Yên Tần, còn nhớ cuốn sách mà lúc trước tôi coi như truyện đọc trước khi ngủ không?"

"Cậu có phát hiện ra trong dự án điển hình về mảnh đất ở ngoại ô có một số liệu bị sai không?"

Lận Tuy đứng ngược sáng nên khuôn mặt hắn cũng nửa sáng nửa tối.

Yên Tần bỗng dừng bước, cảm xúc trong lòng y phức tạp đến nỗi biểu hiện trên mặt lại là bình tĩnh tột độ.

"Ở giai đoạn gọi vốn đầu tư thiên thần có một con số không khớp với phần sau."

Dù đó là cuốn sách đã đọc gần bảy năm trước nhưng Yên Tần vẫn nhớ, thậm chí còn chép lại một số dự án kinh điển, ký ức của Yên Tần với cuốn sách bìa da màu đen kia vẫn còn mới nguyên.

Khi ấy y tưởng đó là cuốn sách đúc kết kinh nghiệm của nhà họ Lận, tuy rằng có vài dự án trong đó không tìm thấy dấu vết ngoài hiện thực, nhưng giờ nhìn lại thì có vẻ không phải vậy.

"Lúc đó tôi vẫn chỉ là một đứa con riêng, tại sao?"

Những đường nét lộn xộn rời rạc kia vào khoảnh khắc này bỗng được xâu chuỗi rõ ràng trong đầu Yên Tần.

Thì ra ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, hết thảy đã có dấu vết để lần theo.

"Anh không cảm thấy việc này thú vị lắm à?"

Lận Tuy quay người lại tiếp tục bước về phía trước, tiếng giày da trên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng cộp cộp như thể gõ vào trái tim người ta.

"Nhặt một con chó hoang, giúp nó sinh trưởng với bản năng hoang dã vốn có, biến nó thành một con sói, chà, quá trình thuần dưỡng đầy cảm giác thành tựu."

Chất giọng người nọ êm tai thánh thót, dù ngữ điệu hờ hững nhưng vẫn nghe ra sự ngang tàng đầy tà khí ẩn chứa bên trong.

Đương nhiên không phải hoàn toàn là vậy, chẳng qua có vài lý do Lận Tuy không nói ra được thôi.

Bởi vì anh là nhân vật chính.

Bởi vì anh là Yên Tần.

"Từ đầu tôi đã nói tôi không thích kẻ vô dụng, đừng có làm tôi thất vọng đấy."

Đi qua hành lang dài tối tăm, Lận Tuy bước đến chỗ có ánh sáng, hắn đứng ở nơi ấy xoay người lại, khiến người phía sau không nhìn rõ được khuôn mặt lẫn biểu cảm của hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ mang theo ý cười thoáng qua.

Lận Tuy đi rồi, để Yên Tần đứng nguyên tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau Yên Tần đã hiểu được ý của Lận Tuy, bởi vì Tứ Phương đã bắt đầu tạo thế rồi.

Thông tin về game online thực tế ảo vừa ra, cả thế giới đều bàn tán sôi nổi.

Nhà họ Lận chấm dứt hợp tác với Thiên Khải, chuyển sang hợp tác với Tứ Phương, kỳ thực làm vậy rất không có lời, nhưng nhà họ Lận không quan tâm.

Tứ Phương lần lượt dừng toàn bộ hợp tác với Thiên Khải, tất cả mọi người đều thấy rõ nhà họ Lận đang đối đầu với Yên Tần.

Chiến tranh thương mại không phải trò chơi của trẻ con, chỉ một nước đi sai có thể ảnh hưởng tới toàn cục, Thiên Khải nhất thời đứt chuỗi vốn, rơi vào tình thế khó khăn.

【Sao ngươi lại làm vậy? Ngươi muốn chiếm lấy vận khí của y để y thất bại à?】

Hệ thống bị mấy lần ngoặt bất ngờ làm cho chẳng hiểu ra sao, nóng ruột cực kỳ.

Lận Tuy thong dong nói:【Vốn dĩ bản thân nguyên chủ đã là tồn tại gây rắc rối cho Yên Tần rồi mà, tao diễn tròn vai thì có gì không đúng?】

【Tao cũng đã nói muốn trở thành phản diện rồi còn gì.】

Hệ thống cảnh cáo:【Ngươi chỉ giỏi giở trò xấu thôi, đừng có làm mấy việc thừa thãi!】

Lận Tuy không đáp lại, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên chút cảnh giác.

Hắn bỗng nhận ra, hệ thống này có vẻ cũng không nghiêng về Yên Tần cho lắm.

Ngọc giản còn sót lại từ thượng cổ có ghi chép về thuật luyện hồn. Phần hồn càng trải qua nhiều khó khăn trắc trở thì hồn phách sẽ càng cứng cỏi mạnh mẽ. Bởi vậy nên các đại năng khi tu luyện phần hồn đều cố gắng khiến bản thân gặp nhiều trắc trở gian nan nhất có thể, như vậy mới có thể tôi luyện thành thép được.

Tàn hồn của Yên Tần rải rác đến tận đây, nếu cứ thuận buồm xuôi gió lấy về được thì hồn lực sẽ bị suy yếu.

Lận Tuy gác lại tâm tư, phản diện chính là đá mài dao của nhân vật chính.

Mà hắn sẽ trở thành phiến đá mài dao tốt nhất cho Yên Tần, dạy dỗ y trưởng thành đàng hoàng.

...

Chú thích của tác giả:

【Chú thích】Quân kỳ mậu chiêu minh đức, tu nãi ý tích, kính phục vương mệnh, bình định tứ phương - Trích từ《Tam Quốc Chí-Lục Tốn truyện 》

Lời giải thích của editor:

Câu gốc là 君其茂昭明德, 俢乃懿绩, 敬服王命, 绥靖四方. 

Trong đó: 绥 là tên anh Tuy, 靖 có nghĩa là trị, 四方 là tên công ty của ảnh. Cả câu còn được hiểu là Tuy trị Tứ Phương.