Để chúc mừng Ninh Hi Đế khỏi bệnh sau thời gian dài nằm liệt giường, quý phi Trương Thu Lan đang thay mặt xử lý chính sự trong hậu cung đã nhân dịp Tết Trung Thu mười lăm tháng tám, tổ chức một yến tiệc long trọng mời cả triều đình cùng chung vui.
Trong hoàng thành rực rỡ ánh đèn, mỹ nhân trong điện cất bước uyển chuyển, giọng ca dìu dặt, vũ điệu lả lướt khiến người ta như mê như say.
Sau ba tuần rượu, giữa lúc chư vị đại thần mặt mày phiếm hồng, có ý định giải tán ra về thì bất ngờ biến cố xảy đến.
Thị vệ mặc khôi giáp như thủy triều tràn vào, vây chặt đại điện không chừa một kẽ hở.
Lưỡi đao lấp loáng trắng lạnh, c.h.é.m ra từng tia m.á.u đỏ tươi.
Quan viên và cung nhân nào khăng khăng tìm đường tháo chạy đều bị xử trảm ngay tại chỗ.
Tiếng hét thất thanh của nam nữ vang lên khắp nơi.
“Người đâu, hộ giá!”
Trương Thu Lan lập tức chắn trước người Ninh Hi Đế, bộ cung trang nhiều lớp rườm rà tung bay sau lưng như một đóa mẫu đơn diễm lệ đang nở rộ giữa sóng gió.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chắn trước mặt, Ninh Hi Đế động lòng trước tình cảm si mê không màng thân mình của Trương Thu Lan, trong lòng chợt mềm đi.
Ông âm thầm thề, chờ sau khi mọi việc yên ổn sẽ lập Trương Thu Lan làm hoàng hậu để đền đáp mối thâm tình sâu nặng đó.
Thế nhưng Trương Thu Lan lại không giống như Ninh Hi Đế tưởng tượng.
Hi sinh vì tình ư? Chuyện đó sao có thể xảy ra!
Điều Trương Thu Lan nghĩ là, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Bên cạnh hoàng đế có vô số cao nhân và thần vệ bảo hộ, ở bên cạnh ông dĩ nhiên là không có chuyện gì, tiện thể còn giành được công lao hộ giá.
Ninh Hi Đế không hay biết chân tướng, đang chìm đắm trong kịch bản do chính mình tưởng tượng ra.
Trong điện loạn như rắn mất đầu, Trương Thu Lan bên ngoài thì tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã cuống cuồng gọi hệ thống Sinh Con ra, hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
[Không phải ngươi nói chỉ cần ta sinh được con là có thể yên ổn rồi sao! Giờ là chuyện gì đây?!]
[Ninh Hi Đế không phải chân long mang vận khí quốc gia à? Sao có thể bị ép cung đoạt vị?!]
[Hệ thống, ngươi có đó không! Mau trả lời ta đi!]
Nhưng bất kể Trương Thu Lan gọi thế nào, hệ thống Sinh Con giống như sập nguồn, không một tiếng hồi đáp, chỉ để nàng ta độc thoại một mình.
Không chờ được câu trả lời, lòng Trương Thu Lan nóng như lửa đốt. Trong lòng có linh cảm mạnh mẽ rằng có thứ gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!”
Giọng hô đồng thanh, rõ ràng vang dội khiến toàn điện giật mình, tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa điện.
Chỉ thấy một thân ảnh cao ráo thẳng tắp, mặc y phục màu vàng rực rỡ chậm rãi bước vào.
“Bình thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nữ êm ái mà trầm thấp, mang theo từ tính tự nhiên, dịu dàng mà không mất khí thế.
Ngay sau đó trưởng công chúa cất lời, giọng nói nhắm thẳng vào những người có mặt trong điện: “Sao vậy? Thấy bổn cung các ngươi không vui sao?”
Nàng hơi nhướng mày, không giận mà uy khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trưởng công chúa Triệu Hi lẽ ra đang bị cấm túc tại phủ công chúa để kiểm điểm lại xuất hiện trong hoàng cung, còn tự do ra vào đại điện như chốn không người, lại được đám nghịch thần tôn kính…
Ý nghĩa trong đó không nói cũng đã rõ ràng.
“Nghịch nữ, ngươi muốn làm phản sao!” Ninh Hi Đế tức giận quát lên.
Bị chính đứa con gái luôn hiếu thuận nghe lời bất ngờ phản bội, hoàng đế tuổi trung niên không chịu được người khác làm trái ý mình, rõ ràng đang cực kỳ không vui.
Trương Thu Lan đang chắn trước mặt Ninh Hi Đế liếc mắt nhìn ông, trong lòng thầm cười khinh lão hoàng đế không biết nhìn thời thế.
Âm thầm lùi sang một bên, không để lửa cháy lan đến ao nhà mình.
Nhìn thấy Triệu Hi xuất hiện, Trương Thu Lan liền hiểu đêm nay tất có một trận đại biến.
May mà trước đó hoàng nhi quấy rối, nàng ta đã sai cung nhân đưa xuống nghỉ ngơi, bằng không sợ rằng nó cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này.
Trương Thu Lan siết c.h.ặ.t t.a.y cung nữ đến đỡ mình, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
“Ồ? Sao vậy, bổn cung biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao?”
Triệu Hi giả vờ ngạc nhiên, như thể thật sự không hiểu được ý của Ninh Hi Đế.
Ngay sau đó, nàng bỗng như chợt tỉnh ngộ: “Hóa ra là bổn cung có lỗi, quên mất phụ hoàng đã già nua hồ đồ, cần người chia nhỏ từng chuyện ra để giúp người suy xét rõ ràng.”
Triệu Hi đưa mắt nhìn quanh, chuẩn bị tùy ý chọn ra một người may mắn.
Mấy quan viên bị ánh mắt nàng đảo qua đều đồng loạt rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Trong lòng mỗi người không ngừng cầu khẩn trời đất thần linh, liệt tổ liệt tông phù hộ đừng bị gọi tên.
Tiếc thay, càng sợ điều gì thì điều đó lại càng ập đến.
Triệu Hi đưa tay chỉ một người: “Ngươi, bước lên đây. Thay mặt chúng ta giải thích cho hoàng thượng hiểu đi.”
“Thần… thần ngu dốt… xin trưởng công chúa thứ tội!”
Quan viên mặc áo xanh xui xẻo bị chọn trúng lập tức quỳ rạp xuống đất cầu xin, xương cốt mềm nhũn, run rẩy nằm phủ phục trên nền đại điện.
Không nỡ nhìn thần tử mất hết thể diện, Ninh Hi Đế trừng mắt giận dữ: “Đủ rồi! Triệu Hi, ngươi dừng tay đi! Nể tình cha con mười tám năm, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ phế làm thứ dân, giam lỏng cả đời là được.”
“Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp không chịu hối cải, cứ lao đầu vào chỗ c.h.ế.t thì đừng trách trẫm tuyệt tình xử tội theo luật!”
Đám người đứng về phía Ninh Hi Đế âm thầm cầu khấn trong lòng, mong rằng tâm ý phản nghịch của trưởng công chúa chưa đủ sâu, sẽ dễ dàng bị Ninh Hi Đế lay chuyển, sớm kết thúc màn kịch sống còn này.