Nhưng đứa trẻ là vô tội, không đáng phải gánh tội nghiệt do mẹ mình gây ra.
Trong lúc Triệu Hi trầm ngâm chưa đáp, Trương Thu Lan đã nghĩ đến cả lời trăn trối, cúi đầu sát đất, cả người phủ một tầng u ám.
Dù sao cũng là phi tử được sủng ái nhiều năm, dáng vẻ tiêu điều này khiến Ninh Hi Đế nhìn mà xót xa, cuối cùng phải nhượng bộ với Triệu Hi: “Trẫm biết ngươi muốn gì… cho những người không liên quan rời đi đi.”
Giọng nói của ông trầm đục, dường như đã hạ quyết tâm.
Cá đã cắn câu rồi.
Khóe môi Triệu Hi nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.
Người câu cá lão luyện đều hiểu câu cá không thể cứ kéo mạnh dây, sẽ dễ đứt chỉ đứt câu, phải biết thả lỏng và nhẫn nại chờ đến khi cá cạn kiệt sức lực thì mới ra tay thu lưới.
Mà đối với Triệu Hi, ba người nhà Ninh Hi Đế chính là con cá mà nàng muốn câu cho bằng được.
Triệu Hi hơi nhíu mày, trên mặt cố tỏ vẻ khó xử: “Đã là ý của phụ hoàng, nữ nhi sao có thể không nể mặt người.”
“Người đâu, tiễn Trương quý phi và hoàng tử hồi cung.” Nàng ra lệnh cho thị vệ đi theo mình.
“Đa tạ công chúa... à không, đa tạ nữ hoàng bệ hạ!”
Trương Thu Lan như được đại xá, nước mắt lưng tròng cảm kích không thôi.
“Thần thiếp và Chiêu nhi xin cáo lui trước.”
Tranh thủ lúc Triệu Hi còn chưa đổi ý, Trương Thu Lan vội vàng đứng dậy kéo con trai bỏ chạy, bước chân uyển chuyển như lướt trên sóng nước bị cưỡng ép thành phong thái Lăng Ba Vi Bộ.
Chờ bọn họ đi xa, Triệu Hi khẽ liếc ra sau, ra hiệu cho tâm phúc Vân Xảo dẫn người lui ra ngoài canh giữ, nàng và Ninh Hi Đế có chuyện quan trọng cần đàm luận.
Vân Xảo hành lễ với Triệu Hi rồi xoay người dẫn theo cung nhân thị vệ trong điện lần lượt lui ra.
Trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai cha con Triệu Hi và Ninh Hi Đế.
“Ngươi cứ thế để bọn họ rời đi, không sợ trẫm trở mặt bắt ngươi lại sao?”
Ánh mắt Ninh Hi Đế thoáng ngỡ ngàng, không thể tin được Triệu Hi lại có thể sơ suất như vậy.
Ninh Hi Đế tuy đã quá tứ tuần, nhưng hằng năm vẫn cùng vương công đại thần ra ngoài săn b.ắ.n mùa thu. Ngày thường cưỡi ngựa b.ắ.n cung không hề gián đoạn, bảo ông tay không bắt một nữ tử yếu đuối không sức phản kháng, ông vẫn rất có tự tin.
Bắt giặc phải bắt vua trước, nắm được người cầm đầu, đám hộ vệ bên ngoài cũng chỉ còn biết nghe theo lệnh ông mà ngoan ngoãn quy phục.
Triệu Hi: “...”
Bị coi thường khiến Triệu Hi hơi bực.
Nàng đi đến trước một thư án trống, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hi Đế, ánh mắt hai người giao nhau, một bên nghi ngờ, một bên lãnh đạm. Sau đó nàng không biểu cảm vung tay đánh xuống.
“Bộp!”
Bàn gỗ lim vững chắc tức khắc nứt toác, tan thành bốn năm mảnh vụn.
“!”
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì nhìn thấy Lâm Đại Ngọc nhổ bật một gốc liễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một sự tương phản kinh hoàng khiến Ninh Hi Đế trợn tròn mắt như chuông đồng. Ông nhào tới đống mảnh vụn, xem đi xem lại mấy lượt mới dám tin đây là sự thật.
Ánh mắt Ninh Hi Đế phức tạp: “Ngươi là trời sinh thần lực?”
Triệu Hi điềm nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Thực ra là do ăn Đại Lực Hoàn mua trong thương thành hệ thống mới thành ra mạnh mẽ như thế.
Nhưng ngoài hệ thống Cầu Cầu giúp nàng mua Đại Lực Hoàn ra thì không ai biết được bí mật này, vậy nên Triệu Hi mặt dày nhận luôn.
“Sao không nói với trẫm?”
“Người chưa từng hỏi.”
Quả thật trước đây chưa từng.
Giọng điệu đương nhiên của Triệu Hi khiến Ninh Hi Đế nghẹn lời: “Nếu ngươi nói sớm, trẫm cũng đâu đến mức…”
Triệu Hi ngắt lời, giọng mang gai nhọn: “Không đến mức gì? Không đến mức một lòng tuyển tú sinh con, hay là không đến mức vì cái thai chưa thành hình trong bụng Trương mỹ nhân mà đuổi đứa con gái duy nhất ra khỏi hoàng cung?”
Mỹ nhân là tước vị Trương Thu Lan được ban trước khi sinh Triệu Chiêu, nhờ mẫu bằng tử quý mà một bước lên quý phi.
Nếu không phải kiêng dè quan hệ thông gia giữa hoàng thất và Vương thị ở Lang Gia, sợ rằng đến ngôi hậu cũng không phải không thể.
Nhưng cũng giống như Ninh Hi Đế không thể cho Trương Thu Lan ngôi vị hoàng hậu, ông càng không thể cho Triệu Hi tình cảm cha con trọn vẹn.
“Phụ hoàng, chuyện làm không được thì đừng mơ tưởng, càng đừng cố đổ lỗi cho người khác.”
Ánh mắt Triệu Hi lạnh nhạt, vừa là khinh bỉ vừa là chế giễu, đ.â.m thẳng vào lòng Ninh Hi Đế.
Ông há miệng định phản bác, nhưng sự thật bày ra trước mắt, cho dù ông có biện minh thế nào cũng không thể chối bỏ.
Cuối cùng Ninh Hi Đế chỉ đành thừa nhận, ông chính là một người cha thất bại.
Ý thức được điều đó, cả người ông như bị rút cạn tinh thần, nhất thời già đi không ít. Khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng nay đã lộ rõ vài nếp nhăn.
Ông thật sự đã già rồi.
Triệu Hi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên không chút lay động.
Thôi vậy, là ông có lỗi với đứa con gái này.
Ninh Hi Đế thần sắc phức tạp: “Hi nhi, ngươi đã trưởng thành rồi, phụ hoàng lại quên mất ngươi sớm đã không còn là đứa bé chỉ cần ăn no ngủ kỹ là thỏa mãn. Ngươi có suy nghĩ và mong muốn của riêng mình.”
“Là phụ hoàng sai rồi, nhưng ngươi dù sao cũng là cốt nhục của trẫm, đừng nhẫn tâm ép trẫm vào đường cùng.”
Triệu Hi: “Vậy thì cái giá là gì?”
Ninh Hi Đế hít sâu một hơi, mở chiếc hộp ngọc tỉ vừa được đưa đến cùng với bản thánh chỉ.
Theo trình tự, ông dùng ngón tay bấm vào mấy chỗ cơ quan, lộ ra một khe hẹp có khóa, mở ra bên trong là một thẻ hổ phù phát ra ánh vàng rực rỡ.
Ninh Hi Đế cẩn thận lấy hổ phù ra, trịnh trọng trao cho Triệu Hi: “Ngươi đã muốn làm hoàng đế, vậy thì giữ kỹ hổ phù này đi.”