Nhập Mộng Lai

Chương 3



Hạ Mãn cũng nín nhịn đã lâu, nghe ta hỏi vậy, trên gương mặt cuối cùng cũng thoáng hiện vài tia nhẹ nhõm.

"Nàng ta là Minh phi, được hoàng thượng đích thân sắc phong. Tuy chỉ là một phi vị, nhưng hoàng thượng vô cùng sủng ái nàng ta.” 

“Từ khi nhập cung hơn một tháng nay, nàng ta đã gây ra không ít chuyện, ngay cả thái hậu cũng phải nể nàng ta ba phần."

Nói đến đây, vẻ mặt của Hạ Mãn trở nên khó tả, giọng nói cũng nhỏ hơn hẳn: "Chỉ là thân phận của nàng ta có chút..."

Lúc này, ta mới thực sự hiểu được, những chuyện ẩn sau đó hoang đường đến mức nào.

Minh phi xuất thân thường dân, cha mẹ đều là những người bán hàng rong bày sạp nhỏ trên đường phố kinh đô. 

Do một cơ duyên tình cờ, hai người quen biết nhau. 

Với thân phận của hoàng thượng, dĩ nhiên hắn không thể cưới nàng ta làm thê.

Nạp làm thiếp thì không phải là không thể, nhưng trớ trêu thay, Minh phi Khương Nhàn Như đã có người mình yêu thương, trước đó đã vui vẻ gả cho người đó rồi.

Vốn là một mối lương duyên tốt đẹp, nào ngờ sau khi hoàng thượng đăng cơ, trượng phu của Khương Nhàn Như gặp nạn, nàng cũng bị đưa vào cung.

Hoàng thượng cảm thấy day dứt và áy náy với nàng, trong lòng lại yêu thích nàng sâu đậm, cho nên dù nàng có kiêu căng, ngang ngược đến đâu, hắn cũng chưa từng trách móc một lời.

Nghe xong câu chuyện, trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, ghê tởm.

"Vậy hoàng hậu nương nương chẳng phải là..."

Chẳng phải chỉ là một kẻ thế thân cho nàng ta hay sao?

Hạ Mãn khẽ thở dài: "Đúng vậy, ngày Minh phi nhập cung, nương nương đã đổ bệnh."

Thư Uẩn khẽ liếc nhìn, giọng mang theo ý cảnh cáo: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này trước mặt người khác nữa."

Đó là điều đương nhiên.

Cả ba người chúng ta đều là những người mới vào cung. 

Dù gia thế của hai người kia có hiển hách, nhưng ở hậu cung này, ân sủng của hoàng thượng mới là thứ có tiếng nói quyết định.

Ta thì càng không cần phải nói đến.

Nếu như ta có bất kỳ điều gì không vui, thì đó chẳng khác nào chiếc ô bảo vệ cho sự bất mãn của cả nước Đại Tề. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có lẽ, ta còn có thể nghe theo lời mẫu phi mà tranh đấu với Minh phi.

Nhưng ta đã không làm như vậy.

Hơn nữa, sau ngày hôm ấy, ta thường xuyên nhớ đến hoàng hậu nương nương. 

Vị trí nốt ruồi đen nhỏ dưới khóe mắt phải của nàng ấy giống hệt như nốt ruồi của mẫu phi ta, một đặc điểm mà Minh phi tuyệt đối không có.

Mẫu phi ta nhan sắc bình thường, dù ở bất kỳ điểm nào cũng không thể sánh bằng những vị nương nương khác trong cung, những người từ nhỏ đã được chăm sóc, nuôi dưỡng kỹ lưỡng.

Chỉ có nốt ruồi đen nhỏ nơi khóe mắt phải, mỗi khi bà khẽ cau mày hay mỉm cười, nốt ruồi ấy lại di chuyển theo, đó là nét duyên dáng chỉ xuất hiện khi bà nở nụ cười.

Nhưng mẫu phi rất ít khi cười, gương mặt bà luôn đượm vẻ ưu tư.

Làm sao để sinh ra ta bình an? 

Làm sao để nuôi dưỡng ta khôn lớn? 

Ta sẽ phải gả đến nơi nào...?

Bà suy nghĩ quá nhiều, đến tuổi ba mươi đã xuất hiện những sợi tóc bạc.

Đến tận bây giờ, bà mới có thể mưu tính cho ta một tiền đồ tốt đẹp, nhưng cái giá phải trả lại là sự chia lìa vĩnh viễn giữa hai mẹ con.

Ta viết thư về cho bà, kể rằng ta đã được phong làm Phúc tần, hoàng hậu nương nương còn sai Thượng Y cục đến đo may y phục mùa đông cho ta, để ta có thể mặc vào dịp Tết Nguyên Đán sắp tới.

Đặt bút xuống, ta mới chợt nhớ ra mình còn phải đến tạ ơn hoàng hậu nương nương.

Hạ Mãn vẫn còn đang ngủ trưa, ta khẽ chào Thư Uẩn rồi lặng lẽ rời đi.

Đại Tề cũng có tuyết rơi, chỉ là không dày và nặng hạt như ở Đại Lương, những bông tuyết mỏng manh, rời rạc rơi lấm tấm trên y phục ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta không mang theo cung nữ, nghĩ rằng chỉ là đến tạ ơn hoàng hậu, nên chỉ mang theo một ít bánh ngọt ta tự tay làm ở phòng bếp nhỏ.

Nào ngờ, ta lại bất ngờ gặp hoàng hậu và Minh phi bên bờ hồ trong ngự hoa viên.

Đứng cách một khoảng, ta thấy Minh phi không ngừng nói gì đó, còn hoàng hậu chỉ lạnh lùng nhìn, gương mặt không chút biểu cảm.

Chỉ là tiết trời giá rét, sắc mặt nàng so với lần trước gặp lại càng thêm phần tái nhợt, héo hon.

Ta đang định bước tới hành lễ, thì bất ngờ thấy Minh phi khẽ mỉm cười với hoàng hậu, nụ cười lộ rõ vẻ nham hiểm, rồi nàng ta xoay người, giả vờ trượt chân ngã xuống hồ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com